- Thư Hàng!
Tô Thị A Thập Lục lên tiếng nhắc nhở, vị sư tỷ tóc thắt bím kia... biến mất rồi!
Tống Thư Hàng cũng cảm giác được cánh tay mình nhẹ đi, khi hắn quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy được cảnh Diệp Tư biến mất.
Chuyện gì thế này? Tống Thư Hàng sững sờ. Đúng lúc này, tiếng của đạo diễn Jacob truyền vào tai Tống Thư Hàng: “Quỷ hồn của Linh Nhi tiêu tán vào trong hư không!”
Trong lòng Tống Thư Hàng run lên. Không thể nào, chẳng lẽ Diệp Tư cũng đã “đạt thành tâm nguyện” nên tiêu tán vào hư không rồi sao?
Không đúng, không đúng, khả năng này không thể xảy ra được. Diệp Tư cũng không phải là oán quỷ, cô ấy là linh quỷ mà.
Mặc dù linh quỷ cũng gọi là quỷ nhưng thật ra lại khác với loại quỷ hồn, oán quỷ bình thường. Ít nhất, linh quỷ sẽ không bị “độ”.
Vậy thì tại sao Diệp Tư lại biến mất?
- Diệp Tư, Diệp Tư! Cô còn ở đâu đây không?
Tống Thư Hàng cất tiếng gọi.
Nhưng Diệp Tư không đáp lại lời gọi của hắn.
...
Tống Thư Hàng cố gắng giữ bình tĩnh, hắn quay sang hỏi thăm các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đang ở bên cạnh:
- Tuyết Lang tiền bối, Lạc Trần tiền bối, vừa rồi các ngươi có thấy Diệp Tư làm sao biến mất không?
Lạc Trần Chân Quân lắc đầu.
- Khí tức của Diệp Tư tiên tử cũng biến mất rồi, thế này thì không cách nào tìm ra tung tích của cô nương ấy nữa.
Tuyết Lang Động Chủ nhíu mày.
Dường như tất cả mọi thứ có liên quan tới Diệp Tư đều bị xóa bỏ khỏi thế giới này.
Khí tức tu sĩ, mùi thân thể, toàn bộ đều biến mất.
Có thể xác định, không phải dùng thủ đoạn pháp thuật không gian, thật quỷ dị!
Tống Thư Hàng nhíu mày. Chẳng biết sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến chuyện Thiết Bích Lý Gia Đồ - ngũ đại đệ tử của Cực Bích Nhai muốn dùng cách “khế ước linh quỷ bằng tình cảm” để ký khế ước với linh quỷ trên “nhật báo tu sĩ” mà hắn mới xem hôm qua.
Cách dùng tình cảm để khế ước linh quỷ cũng giống như một hồi kịch “Tình người và quỷ chưa dứt”, chỉ cần hai bên sinh ra tình cảm là có thể thuận theo tự nhiên thành lập khế ước linh quỷ.
Nhưng mà tình cảm giữa hắn và Diệp Tư còn chưa tới mức độ kia mà?
...
Lúc này, Tô Thị A Thập Lục lên tiếng:
- Thư Hàng, ta vừa mới nhìn thấy được vị Diệp Tư sư tỷ kia trở nên trong suốt trước rồi sau đó mới đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa...
- Trở nên trong suốt ư?
Điều này cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Bất kể là trong phim điện ảnh hay phim truyền hình, những quỷ hồn đã đạt thành tâm nguyện, trước khi biến mất đều sẽ trở nên trong suốt trước để lấy nước mắt bi thương của người xem, sau đó mới biến mất.
- Đừng gấp, Thư Hàng, ngươi có số điện thoại hay phương tiện nào đó có thể liên lạc với Diệp Tư cô nương không? Nếu có thì thử liên lạc xem sao?
Diệt Phượng Công Tử ngồi trên thùng rượu nhắc nhở.
Tiếng của Đậu Đậu từ trong thùng rượu truyền ra:
- Gâu gâu, Thư Hàng ngươi bảo Diệt Phượng thả bản Đậu Đậu ra đi, dựa vào khứu giác của ta nhất định có thể phát hiện ra tung tích của Diệp Tư!
- Há, Tuyết Lang đạo hữu còn chưa lên tiếng, ngươi kêu cái gì chứ.
Diệt Phượng Công Tử dùng sức vỗ vào thùng rượu một cái.
Tống Thư Hàng nói:
- Sư môn của Diệp Tư sư tỷ luôn ở trong vũ trụ, cô ấy chỉ mới vừa trở về Địa Cầu nên ta vẫn chưa kịp mua điện thoại di động cho cô ấy.
Nhưng khi nói tới điện thoại di động, hắn đột nhiên nghĩ tới một thứ.
Tống Thư Hàng lục lọi trong túi thu nhỏ một tấc, sau đó tìm ra được một tấm lệnh bài.
Đây là lệnh bài thông hành của Bích Thủy Các, do Sở các chủ của Bích Thủy Các giao cho hắn.
Khi Tống Thư Hàng đi vào vũ trụ, hắn chỉ cần dựa vào lệnh bài này là có thể tùy thời tìm được Bích Thủy Các. Ngoài ra, lệnh bài còn có công năng “thiên lý truyền âm” bản update, cho dù ở trên địa cầu cũng vẫn có thể liên lạc với Diệp Tư trong vũ trụ.
Có khi nhờ vào thứ này mà hắn tìm được Diệp Tư cũng không chừng.
Tống Thư Hàng lấy lệnh bài ra, rót chân khí vào trong đó.
Lệnh bài bắt đầu kết nối với lệnh bài của Diệp Tư sư tỷ...
Nhưng đợi mấy phút sau, lệnh bài vẫn không thể kết nối với Diệp Tư sư tỷ.
Tống Thư Hàng thở dài:
- Không được, ngay cả lệnh bài mà Sở các chủ cho ta cũng không liên lạc được với Diệp Tư sư tỷ.
Ngay khi trong miệng hắn nói ra ba chữ “Sở các chủ”, phù văn trên lệnh bài đột nhiên biến đổi một chút.
Lát sau, từ trong lệnh bài đột nhiên truyền ra giọng nói lười biếng của nữ tử:
- A lô! là Thư Hàng tiểu hữu đó à? Tìm ta có chuyện gì không?
Tống Thư Hàng kinh ngạc đáp:
- Ơ? Sở các chủ? Làm sao mà kết nối đến chỗ ngài rồi?
Sở các chủ:
-...
- Sở các chủ, vừa rồi ta muốn liên lạc với Diệp Tư sư tỷ nhưng mãi mà không liên lạc được, cũng không biết tại sao lại kết nối đến chỗ ngài nữa.
Tống Thư Hàng giải thích.
- Liên lạc Diệp Tư? Diệp Tư vẫn chưa đến Địa Cầu sao?
Sở các chủ ngáp, dò hỏi.
- Diệp Tư sư tỷ đã tới trái đất ngày hôm qua rồi... Mới đây, cô ấy vẫn còn ngồi cạnh ta.
Tống Thư Hàng nói:
- Nhưng đột nhiên, thân thể của Diệp Tư sư tỷ trở nên trong suốt, sau đó biến mất không thấy đâu. Cho nên ta mới thử dùng chức năng truyền tin của lệnh bài để liên lạc với cô ấy nhưng không ngờ lại liên lạc với Sở các chủ ngài.
- Trở nên trong suốt, sau đó biến mất không thấy đâu?
Sở các chủ lập tức tỉnh táo, một lát sau, cô lên tiếng nói:
- Thư Hàng tiểu hữu, ngươi giơ cao lệnh bài, lớn tiếng hô lên “Sở các chủ hãy ban cho ta sức mạnh!” thử xem.
Tống Thư Hàng:
-...
Có tin hắn nổi điên lên ném luôn lệnh bài đi không hả? Lúc này là lúc nào rồi mà Sở các chủ còn đùa gì thế?
- E hèm, ngươi đừng hiểu lầm, đây chẳng qua là khẩu lệnh khởi động một chức năng trong lệnh bài này thôi. Lúc trước, ta chế tạo ra lệnh bài này là để đùa giỡn với Diệp Tư. Thôi kệ đi mà, ngươi cứ làm theo là được rồi.
Sở các chủ giải thích.
Tống Thư Hàng:
-...
Các tiền bối à, lúc các ngài thiết lập “khẩu lệnh” cho thứ gì đó, có thể nghiêm túc hơn được không? Có thể đặt khẩu lệnh có khí chất tiên nhân hơn được không?
Sau khi hít sâu một hơi, Tống Thư Hàng đứng dậy, giơ cao lệnh bài, hạ thấp giọng hô lên:
- Sở các chủ, hãy ban cho ta sức mạnh!
Hắn hô cũng hô rồi, tư thế cũng bày xong.
Tô Thị A Thập Lục, Tuyết Lang Động Chủ, Lạc Trần Chân Quân, Diệt Phượng Công Tử,... Tất cả tiền bối cùng đạo hữu đều tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng, bọn họ thật sự rất tò mò tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tống Thư Hàng bị mọi người nhìn đến nổi đỏ mặt.
Nhưng trên lệnh bài vẫn không hề sinh ra bất kỳ biến hóa gì.
...
Tống Thư Hàng nghiến răng, nắm chặt lệnh bài:
- Sở các chủ, ngài chơi ta hả?
- Lượn đi, trên người ngươi cũng không có thứ gì thú vị, sao ta phải chơi ngươi chứ? Vả lại là do ngươi gọi sai khẩu lệnh mới như vậy.
Sở các chủ ngáp một cái, nói tiếp:
- Khẩu lệnh là “Sở các chủ hãy ban cho ta sức mạnh!”, trong lúc hô không được ngừng lại. Lúc nảy ngươi có ngừng lại một chút rồi.
Ném bay mày luôn này!
Tống Thư Hàng hận không thể ném lệnh bài này xuống đất, sau đó dùng sức đạp thêm mấy đạp thật mạnh.
Nhưng hắn vẫn nhịn được.
Đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy an tâm. Lúc này mà Sở các chủ còn có thời gian quấy rối hắn, vậy chắc Diệp Tư không gặp nguy hiểm gì rồi.
Tống Thư Hàng lại giơ lệnh bài lên cao, thấp giọng nói:
- Sở các chủ hãy ban cho ta sức mạnh!
Lần này hắn hô khẩu lệnh liền một mạch, không hề ngừng giữa chừng.
Hắn vừa hô xong, trên lệnh bài lập tức phát ra một vòng sáng màu vàng bao phủ cả người Tống Thư Hàng.
Vòng sáng màu vàng quét tới quét lui trên người Tống Thư Hàng, nhìn giống như đang phân tích trạng thái thân thể của Thư Hàng vậy.
Một lát sau, vòng sáng màu vàng kia dừng quét.
Sau đó, chức năng “thiên lý truyền âm” duy trì trong một lúc lâu, chắc là đang truyền số liệu thân thể mới vừa quét được từ trên người Tống Thư Hàng đến chỗ Sở các chủ.
Ước chừng ba hơi thở sau.
Tiếng của Sở các chủ lại vang lên:
- Ồ, Thư Hàng tiểu hữu không tồi nhỉ. Mới rời đi Bích Thủy Các không bao lâu mà đã tăng đến cảnh giới tam phẩm rồi.
- Vận khí tốt thôi. Sau khi trở lại không lâu, ta đẫ tiếp thu “truyền công” của một vị tiền bối, nhờ vậy nên cảnh giới mới đột nhiên tăng mạnh. Sau đó nhờ sự giúp đỡ của các vị tiền bối nên đã thuận lợi vượt qua thiên kiếp.
Tống Thư Hàng thành thật trả lời.
- Vận khí của ngươi... không tệ.
Sở các chủ đáp:
- Mà này, thân thể ngươi bị sao thế? Mới mấy ngày không gặp mà cả người ngươi đã phồng lên thêm mấy vòng rồi, uống nhầm thuốc gì thế hả?
Tống Thư Hàng đáp:
- Là Long Ma dược tề tăng cường thể chất, bởi vì không thể lập tức hấp thu dược lực nên mới biến thành Hàng cơ bắp, đợi đến khi ta hấp thu hết dược lực là có thể trở lại bình thường ngay.
- Vận khí của ngươi... rất không tệ.
Sở các chủ hỏi tiếp:
- Linh quỷ của ngươi đâu? Có xảy ra chuyện gì không?
Tống Thư Hàng nghe xong mấy lời này, trong lòng chợt run lên. Chẳng lẽ Diệp Tư... lại có gì với hắn thật sao?
- Linh quỷ của ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hình như bị cuốn vào không gian nào đó không rõ. Ta không cách nào cảm ứng được bây giờ nó đang ở đâu, ngay cả khế ước linh quỷ giữa ta và nó cũng không còn hoàn mỹ nữa.
Tống Thư Hàng thành thật trả lời.
Bên kia, lúc Sở các chủ nghe đến chỗ này thì khựng người lại một chút.
- Nếu ngươi có rãnh thì tới Bích Thủy Các một chuyến. Để ta... xem thử giúp ngươi.
Sở các chủ nhẹ giọng nói.
Giọng nói của Sở các chủ vẫn lười biếng như trước nhưng hình như có thêm vào một tia nhu hòa.
Tống Thư Hàng đáp:
- Tốt thôi, không thành vấn đề, chờ ta rãnh rỗi sẽ đến chỗ ngài một chuyến. Sở các chủ, rốt cuộc Diệp Tư bị sao vậy?
- Diệp Tư ấy hả, ngươi không cần lo lắng, bây giờ nó vẫn đang ở bên cạnh người đấy.
Sở các chủ nói.
“Ở bên cạnh mình ư? Nhưng mình hoàn toàn không cảm ứng được cô ấy.
Chẳng lẽ... thật sự là khế ước sao?”
Tống Thư Hàng dò hỏi:
- Đúng là... “khế ước tình cảm” thật sao?
Sở các chủ mỉm cười:
- Ngươi biết cũng nhiều đấy, chính là loại khế ước tình cảm đó. Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, trạng thái của Diệp Tư khá đặc biệt, cho nên ta cũng không chắc khế ước giữa ngươi và nó là cái dạng gì. Chờ nó tỉnh lại, hai người từ từ nghiên cứu đi. Dù sao thì bây giờ Diệp Tư cũng không gặp nguy hiểm gì hết, ngươi không cần lo lắng.
- Ta biết rồi.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tư sư tỷ không biến mất là tốt rồi. Nếu không, hắn quả thật không biết phải ăn nói thế nào với Sở các chủ nữa.
- Nếu không có chuyện gì khác nữa thì ta ngủ tiếp đây. Trong thời gian ngắn đừng quấy rầy ta, ta rất mệt.
Sở các chủ nói xong lại ngáp một cái.
- Được, hẹn gặp lại Sở các chủ.
Tống Thư Hàng trả lời.
Trong Bích Thủy Các, Sở các chủ ngắt kết nối “thiên lý truyền âm” khoảng cách xa.
Cô đưa tay ra, năm ngón tay khuấy động hư không khiến không gian quanh cô vô cùng rối loạn. Tâm tình của cô bây giờ rất không bình tĩnh.
Không ngờ lại là khế ước linh quỷ không trọn vẹn, bao nhiêu năm trôi qua rồi, bây giờ cô lại gặp loại khế ước linh quỷ không trọn vẹn lần nữa. Thật khiến người ta hoài niệm.
Còn có một chuyện nữa, đó là số mệnh của tên tiểu tử Tống Thư Hàng kia khá là quỷ dị.
Cô lại nghĩ đến rất nhiều bảo vật thấy được trên người Tống Thư Hàng lúc trước.
Thanh đao mang ngọn lửa thiêu đốt cả trời, sợi dây xích vàng thô to, con rối tinh xảo, mụt măng, hư ảnh bạch long...