Trong nháy mắt khi đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, sắc mặt Tống Thư Hàng bỗng nhiên biến đổi.
Chết dở rồi!
- Đến rồi, lại sắp đến nữa rồi! - Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Loại cảm giác này lại sắp đến, có muốn ngừng cũng không được. Đây là cảm giác khi ‘Giám Định Thuật’ khởi động!
Diệp sư tỷ mở to hai mắt, nhìn Tống Thư Hàng đột nhiên như lên cơn điên với vẻ mặt khó hiểu.
- Diệp sư tỷ, mau tránh ra! - Tống Thư Hàng kêu lên.
Nhưng, Diệp sư tỷ còn chưa kịp tránh, thì máu tươi trên người Tống Thư Hàng đã phun ra như suối! Hơn nữa lần này, máu tươi bắn ra còn dữ dội hơn cả lần trước!
Diệp sư tỷ nhẹ nhàng vung tay lên, máu tươi bắn về phía cô bị một lá chắn vô hình ngăn cản.
- Chết tiệt, đau quá! - Tống Thư Hàng hạ giọng, cố gắng kiềm chế tiếng kêu thảm thiết nằm yên trong cổ họng.
Nhưng ngay sau đó, miệng hắn lại không ngừng nôn ra máu tươi: - Ọe.
Mấy lần trước cũng chỉ là trên người xuất hiện vết thương mà thôi, chưa bao giờ nôn ra máu cả. Trên người vị Diệp sư tỷ này rốt cuộc có bí mật gì đây? Vết thương lần này còn nghiêm trọng hơn so với lần giám định ‘con rối hình người’ và ‘túi thu nhỏ một tấc’ kia nữa.
Tống Thư Hàng cắn chặt răng, kích hoạt ‘trí dũ thuật’ của chiếc nhẫn đồng cổ trên ngón tay. Các vết thương trước đây chỉ là vết thương da thịt, chỉ cần mấy phút thì sẽ tự phục hồi. Nhưng vết thương lần này thì có chút nghiêm trọng. Cho nên, hắn phải dùng đến trì dũ thuật có hạn chế số lần sử dụng mỗi ngày trên chiếc nhẫn đồng cổ này.
Ánh sáng của trì dũ thuật bao phủ trên người Tống Thư Hàng, bắt đầu khôi phục những vết thương trên người hắn.
Nhưng... Khi miệng vết thương trên người hắn vừa mới khôi phục, thì lại nhanh chóng nứt ra lại. Hơn nữa, số vết thương mới còn nhiều hơn, cái giá phải trả cho việc giám định vị ‘Diệp sư tỷ’ này lại nghiêm trọng đến như vậy sao?
Hơn nữa ‘Giám Định Thuật’ khởi động cũng rất đột ngột.
Rõ ràng Tống Thư Hàng không hề tò mò về thân phận của vị Diệp sư tỷ này, cũng không có suy nghĩ muốn giám định cô, vì sao lần này bí pháp ‘Giám Định Thuật’ lại tự khởi động chứ?
Tống Thư Hàng phun từng ngụm từng ngụm máu, tình trạng như vậy, ngay cả đan dược hắn cũng không có cách nào dùng được.
Chỉ một thoáng…. vì hắn mất máu quá nhiều, nên cảm thấy mí mắt nặng dần, đầu óc hơi choáng váng.
Diệp sư tỷ ngẩn người ra, sau đó hai tay ngay lập tức bấm đạo ấn, thi triển một đạo thuật trị thương lên người Tống Thư Hàng. Trì dũ thuật của cô mạnh hơn trì dũ thuật trên chiếc nhẫn đồng cổ của Tống Thư Hàng rất nhiều.
Sau khi thi triển trì dũ thuật xong, vết thương trên người Tống Thư Hàng đã bắt đầu ổn định lại. Miệng vết thương bắt đầu khôi phục dần, không bị vỡ ra nữa.
Diệp sư tỷ: - Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?
- Tốt hơn rồi. Cảm ơn Diệp sư tỷ. - Tống Thư Hàng nói.
Lần này, hắn thật sự có cảm giác gần kề cái chết!
Trong lúc nói chuyện, dòng chảy phù văn trong mắt hắn bị kích hoạt, tuôn dài đến chỗ Diệp sư tỷ thiếu nữ văn học ở trước mắt. Dưới tình huống bình thường, dòng chảy phù văn này sẽ tuôn đến bên ngoài Diệp sư tỷ, biến thành hình đồng hồ, bắt đầu quay ngược.
Nhưng lần này, tình huống hơi đặc biệt.
Khi dòng phù văn kia rơi xuống người ‘Diệp sư tỷ’, lại trực tiếp nhập vào người cô, rồi mới biến thành đồng hồ, Diệp sư tỷ lại hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện này cả!
Không bao lâu sau, dòng chảy phù văn kia quay lại trong mắt Tống Thư Hàng.
Kết quả giám định của Diệp sư tỷ quay về trong đầu Tống Thư Hàng.
[Người chấp chưởng Bích Thủy Các, Sở Tiên Tử... ong ong ong ong ong]
Thông tin trong đầu Tống Thư Hàng chỉ có một chút như vậy mà thôi. Loạt tiếng ‘ong ong ong ong’ ở phía sau là do giám định thất bại?
Người chấp chưởng Bích Thủy Các, Sở Tiên Tử?
Diệp sư tỷ và Sở Tiên Tử có gì đặc biệt à?
Còn phần giám định thất bại kia là có ý gì đây?
Tống Thư Hàng há hốc mồm, sau đó trước mắt tối sầm, ngã ầm xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt trước khi hắn hôn mê, sau khi âm thanh ‘ong ong ong’kết thúc , lại có thêm một chút thông tin nữa truyền đến trong đầu hắn.
[Diệp Tư Tiên Tử được gọi là ‘lệ mỹ nhân thút thít’, ‘nước mắt chữa trị’. Làm người tốt bụng, sở thích là đọc sách. Cô còn được gọi là tàng thư các sống của Bích Hải Các,... Cạch!] Vì Tống Thư Hàng hôn mê nên nội dung giám định còn lại bị cắt đứt!
- Phụt! - Tống Thư Hàng đang hôn mê lại phun thêm một búng máu tươi.
Theo ý thức của hắn tiêu tan, bí pháp ‘Giám Định Thuật’ cũng ngừng lại.
Mà lúc này...Ai cũng không phát hiện, máu tươi bắn ra từ trên người của Tống Thư Hàng, có một ít tập trung ở bên ngoài túi áo của hắn.
Chỗ đó, Ngộ Đạo Thạch và ‘rễ’ của Thông Nương đang hấp thụ máu hắn, giống như được tưới tiêu chăm bón, bắt đầu chậm rãi lớn lên.
...
...
Một lúc lâu sau.
Tống Thư Hàng tỉnh lại từ trong hôn mê.
Có thể tỉnh lại nhanh như vậy cũng là nhờ có pháp thuật của Diệp sư tỷ.
- Ngươi xảy ra chuyện gì vậy, Tầm Đạo Thư Sinh đạo hữu? Sao đột nhiên lại phun máu như mưa thế? Hơn nữa trên người còn xuất hiện nhiều vết thương như vậy nữa? - Diệp sư tỷ nghi hoặc hỏi.
- Chắc có thể xem như là đạo thuật phản phệ thôi, hoặc cũng có thể nói là một loại đạo thuật….. nguyền rủa nào đó. - Tống Thư Hàng cười khổ nói, nguyên lý của bí thuật ‘Giám Định thuật’ kia, hắn cũng chưa nắm rõ ràng lắm, không biết phải giải thích như thế nào với mọi người.
- Pháp thuật phản phệ toàn thân phun máu... Là loại pháp thuật như thế nào? - Diệp sư tỷ nghi hoặc hỏi: - Nếu thuận tiện, có thể nói một chút cho ta biết được không? Ta đã xem rất nhiều rất nhiều bộ sách phân tích đạo thuật, có lẽ có thể giúp ngươi tìm ra cách giải quyết chăng?
Số sách kiến thức lý luận đạo pháp mà Diệp sư tỷ đã xem qua nhiều không kể xiết, thậm chỉ vì nguyên nhân nào đó mà dùng được, không dùng được, hay ngay cả những kiến thức đạo thuật bản thân cô không biết cũng nắm rõ trong lòng bàn tay!
T.ruyện được cập nhật. nhanh nhất tại. iread.vn.- Tất nhiên, nếu như là pháp thuật bí mật đặc biệt gì, thì ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết. Đây cũng chuyện thường. - Diệp sư tỷ nói bổ sung.
Tống Thư Hàng gật đầu, bí pháp này, vốn là lấy được từ trong ‘Thời Quang Thành’. Hơn nữa, ngay cả chính hắn cũng không cách nào miêu tả rõ pháp thuật này.
Với cả, nếu Diệp Tư Tiên Tử là người lương thiện, lại được gọi là tàng thư các sống của Bích Thủy Các, có lẽ....có thể thử một lần xem sao.
- Cụ thể thì, ta cũng không biết phải hình dung như thế nào. Có lẽ là một loại năng lực dùng để giám định vật phẩm, nhưng lúc sử dụng... sẽ tạo thành phản phệ khiến toàn thân chảy máu. Từ sau lần đầu tiên ta sử dụng pháp thuật này, thì nó đã rơi vào tình trạng mất khống chế. - Tống Thư Hàng miêu tả chung chung hiệu quả của pháp thuật này cho Diệp sư tỷ.
Diệp sư tỷ cố gắng suy tư tìm tòi, nhưng dù được gọi là tàng thư các di động của ‘Bích Thủy Các’, thì cô cũng chưa từng tiếp xúc qua kiến thức liên quan đến triệu chứng này bao giờ.
Loại pháp thuật giám định này, ở giới tu sĩ cũng có thể so với một số đồng thuật có thể quan sát và đánh giá vật phẩm, có hiệu quả hơn bất kỳ loại kính hiển vi nào.
Hoặc là pháp thuật giám định trực tiếp thông qua nguyên tố, kiểm tra niên đại vật phẩm, thứ này thì có rất nhiều loại.... Nhưng tất cả loại pháp thuật giám định ,à Diệp sư tỷ từng tìm hiểu, không có loại làm người thi triển chảy máu tươi như mưa giống Tống Thư Hàng cả.
Diệp sư tỷ lắc đầu: - Ta cũng chưa từng gặp qua chứng... A?
Nhưng đúng lúc này, trong đầu cô hình như có một tia linh quang lóe lên, hình như cô đã gặp triệu chứng tương tự ở đâu đó rồi thì phải!
Nhưng không thể nào nhớ ra được.
Theo lý thuyết thì trí nhớ của tu sĩ, chắc chắn không thể xuất hiện vấn đề này. Có lẽ có kiến thức liên quan đến triệu chứng này là do cô nhìn lướt qua trong bộ sách nào đó chăng?
- Có lẽ, ta thật sự đã từng nhìn thấy qua loại triệu chứng này ở đâu đó rồi! - Diệp sư tỷ xoa xoa mày, nói với vẻ không chắc chắn: - Nhưng nhất thời ta không nhớ ra, rốt cuộc đã đọc được loại bệnh trạng này ở trong quyển sách nào!
Thậm chí, cô cũng không cách nào xác định được có phải mình đã nhìn thấy bệnh trạng này ở ‘quyển sách nào’ hay không, vì kiến thức của ‘chứng bệnh’ này, chỉ bất ngờ xuất hiện...giống như không thuộc về trí nhớ của cô vậy.
- Thật sao? - trong lòng Tống Thư Hàng vui vẻ.
- Nếu như không ngại thì Tầm Đạo Thư Sinh đạo hữu, ngươi tìm cùng ta nhé, ta để rất nhiều sách trong thông đạo không gian này, bao gồm các loại kiến thức lý luận đạo thuật, kỹ xảo sử dụng. Chúng ta tìm ở đây thử xem, xem có tìm được tình huống nào tương tự như của ngươi không. - Diệp sư tỷ nói.
- Cảm ơn Diệp sư tỷ... Nhưng, ta cũng có thể xem sách ở đây à? - Tống Thư Hàng hỏi, nội dung sách ở đây đều có liên quan đến kiến thức tu sĩ.
Bên ngoài, Hỏa Diễm Đao loại bình thường cũng phải cần tốn mấy viên linh thạch tam phẩm mới mua được. So với mấy loại sách vớ vẩn như hỏa diễm đao thì sách của Diệp sư tỷ ở chỗ này phải quý giá hơn nhiều.
- Ừ, đây cũng là một vấn đề. - Diệp sư tỷ gật đầu nói.
...
...
Vì vậy, một mình Diệp sư tỷ tìm kiếm trong biển sách mênh mông.
- Đúng rồi, người bạn kia của ngươi ấy, ta đã thông qua pháp thuật thông dụng trong ‘Thời Quang Thành’, tìm được cô ấy rồi. Khí tức trên băng vải đã tìm được vị trí của cô ấy, nó có thể nhanh chóng dẫn đường cho cô ấy đến chỗ này của chúng ta.- Bàn tay nhỏ của Diệp sư tỷ lật sách nhanh như bay.
- Cảm ơn Diệp sư tỷ! - Tống Thư Hàng nói với vẻ cảm kích vô cùng. Như vậy, sự an nguy của Sở Sở có được bảo đảm rồi.
Hắn ngồi ở một bên, nhìn Diệp sư tỷ lật sách nhanh như bay mà lòng thì ngứa ngáy dữ dội.
Bộ dáng Diệp sư tỷ ngồi lật sách trong biển sách thế này, trông có vẻ hạnh phúc ghê nơi.
Hắn cũng rất muốn ngồi cùng một chỗ với Diệp sư tỷ, lật xem biển sách mênh mông này... Nhưng thật đáng tiếc, hắn không có tư cách xem sách ở đây.
...
...
Diệp sư tỷ lật tìm thật lâu trong biển sách.
Đột nhiên, cô lên tiếng hỏi: - Tầm Đạo Thư Sinh đạo hữu, ngươi là đệ tử của môn phái nào thế?
- Ta không phải là đệ tử môn phái nào cả, coi như là tán tu đi. - Tống Thư Hàng cười trả lời.
- Hả? Tán tu? - Diệp sư tỷ không khỏi nhìn Tống Thư Hàng thêm một cái, tu sĩ có cách riêng để quan sát tuổi tác. Cô có thể nhìn ra, Tống Thư Hàng còn chưa đến 20 tuổi. nhưng đã ở cảnh giới ‘Long Trao Đan Điền’ thứ ba của nhị phẩm rồi. Hơn nữa, tinh thần lực của hắn lại càng hiện ra màu đồng, điều đó đại biểu tinh thần lực của hắn đã tiến vào cảnh giới tam phẩm.
- Tầm Đạo Thư Sinh đạo hữu, ngươi có muốn gia nhập Bích Thủy Các không? - hai mắt Diệp sư tỷ phát sáng lên hỏi thử.
- Cảm ơn ý tốt của Diệp sư tỷ... Nhưng e rằng trong thời gian ngắn ta không có ý định gia nhập môn phái nào đâu. - Tống Thư Hàng uyển chuyển từ chối.
- Vậy à, thật đáng tiếc. Với tư chất của ngươi, nếu gia nhập môn phái, nhất định sẽ được môn phái dốc sức bồi dưỡng. - Diệp sư tỷ cười nói.
Tống Thư Hàng xấu hổ cười khan, tư chất của hắn cũng thường thôi. Hơn nữa hắn đã bỏ lỡ thời kỳ tu luyện tốt nhất rồi, căn bản không phải là thiên tài gì cả.
Diệp sư tỷ lại cúi đầu lật tìm trong biển sách.
Cô lẳng lặng tìm kiếm trong biển sách, Tống Thư Hàng nhàm chán ngồi bên cạnh nhìn cô.
Sau đó, Thư Hàng bắt đầu tu luyện ‘Cương Thủ’ và ‘bất động kim cương thân’.
- Đúng rồi, Tầm Đạo Thư Sinh đạo hữu này, ngươi có đạo lữ chưa? - Diệp sư tỷ đột nhiên tò mò hỏi.