- Ửm, là một ít gạo, loại gạo này rất ngon. Bởi vì rất hiếm có, cho nên Tống Thư Hàng đã đặt mua không ít. - Lưu Huỳnh Tiên Tử cười đáp.
Khi cô ấy cười, cơ thể lại bắt đầu trào ra một cổ ‘lực hấp dẫn’.
Ba Tống đi ở phía trước dẫn đường bỗng thấy cơ thể hơi nặng hơn, giống như là đang đi ngược chiều gió vậy, mỗi một bước đi đều tốn rất nhiều sức lực.
“Có chuyện gì thế này? dạo này cơ thể mình bị yếu rồi sao?” - Ba Tống nghĩ bụng: “Xem tình hình này phải bảo mẹ thằng nhỏ đi mua ít thuốc bổ về bồi bổ cho cơ thể thật tốt mới đượci.”
Ngoài ra, sau khi nghe thấy đặc sản mà Tống Thư Hàng đặt mua là gạo thì ba Tống cũng không hỏi nhiều nữa - Cũng may là ông ấy không hỏi tiếp. Nếu không thì nếu biết Tống Thư Hàng một hơi mua một nghìn bao gạo thì chắc chắn ba Tống sẽ hét lên một tiếng ‘thằng phá gia chi tử’ rồi đi tìm đủ loại công cụ để tẩn cho Tống Thư Hàng một trận ra trò mất thôi.
Lưu Huỳnh Tiên Tử đi ở phía sau cảm nhận được trạng thái của ba Tống thì lập tức ngừng cười, cái ‘lực hấp dẫn’ kia cũng biến mất ngay tức khắc.
Ba Tống thấy cơ thể của mình đột nhiên nhẹ nhàng hơn, ông cảm thấy vô cùng kì lạ.
Lại đi tiếp vài bước, ba Tống lên tiếng hỏi: - Đúng rồi, cô gái này, phải xưng hô với cô thế nào đây?
Từ khi vào cửa cho đến bây giờ, ông còn không kịp hỏi tên của cô gái mặc váy đỏ này là gì nữa.
- Cứ gọi ta là Lưu Huỳnh thì được rồi. - Lưu Huỳnh Tiên Tử cười đáp.
- Lưu Huỳnh, tên rất hay, tên hay lắm. - Ba Tống nói: - Nếu như đã là bạn tốt của Thư Hàng thì đừng khách sáo, cứ gọi chú là chú Tông là được rồi.
Lưu Huỳnh Tiên Tử cười gượng: …
Dù sao thì cô vẫn chưa mặt dày không biết xấu hổ đến mức cưa sừng làm nghé, gọi một người trẻ tuổi mới hơn bốn mươi là ‘chú’ đâu. Tuổi thật của cô đủ để viết ở mấy trang đầu tiên trong gia phả tổ tiên nhà họ Tống luôn ấy chứ
Ba Tống nhiệt tình dẫn Lưu Huỳnh Tiên Tử vào phòng khách, mẹ Tống thấy có khách thì vội vàng pha một tách ‘linh mạch bích trà’.
Vẫn như nhắc nhở của Tống Thư Hàng, một tách linh mạch bích trà nhiều nhất chỉ bỏ vào hai lá trà mà thôi.
Lưu Huỳnh Tiên Tử nhận lấy chén trà, nhìn thấy trên mặt nước chỉ có độc hai cái lá trà lẻ loi thì lập tức có cảm giác dở khóc dở cười.
Cũng may là tuy đã lâu không giao tiếp cùng người thường nhưng Lưu Huỳnh Tiên Tử tuổi đã lớn, kinh nghiệm sống vẫn còn đấy. Vì thế, cô ấy ‘hòa nhập’ vào chủ đề nói chuyện của ba Tống và mẹ Tống một cách nhanh chóng.
Ba người bắt đầu nói cười vui vẻ.
- Ai ya, sao Thư Hàng tiểu hữu vẫn còn chưa về nhà thế này?
Nếu như còn tiếp tục nói chuyện nữa thì trong lúc nói chuyện, cô ấy khó tránh khỏi việc phải gọi ba Tống, đến lúc đó thật sự phải gọi là ‘chú Tống’ sao? Xấu hổ quá đi mất, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là trên tay Lưu Huỳnh Tiên Tử nổi hết cả da gà .
*************
Mà ở một phía khác, Tống Thư Hàng cưỡi trên mình con rối ngân long, hắn không trực tiếp trở về thành phố Văn Châu… mà trước tiên rẽ ngoặt, đi đến chỗ hang động dung nham kia.
Đúng vậy, chính là cái động phủ trong hang động dung nham mà tên ‘tiên sinh’ Xá Lam kia ở.
Lần trước, trong khi ‘nhập mộng’ trải nghiệm cuộc sống của tiên sinh Xá Lam, Tống Thư Hàng đã có được hai tin tức quan trọng.
Cái đầu tiên là Xá Lam và bạn của hắn cùng thám hiểm ‘Lục Tu Tôn Giả chi mộ’.
Còn một cái nữa là, ở chỗ sâu nhất trong hang động dung nham này còn ẩn giấu một bức tường kép. Trong tường kép có một con rối gỗ tinh xảo chằng gì bì kịp, nó có liên quan đến Mặc Môn và kẻ chủ mưu phía sau lưng Xá Lam, điều này khiến cho Tống Thư Hàng rất để ý.
Sau khi Xá Lam bị cải tạo thành con rối… chính trong khoảnh khắc trước khi Xá Lam hồi phục ý thức, con rối gỗ kia đã tự chôn mình ở chỗ sâu nhất trong hang động dung nham.
Tống Thư Hàng vốn còn định đưa thêm một vị tiền bối đi theo để cùng thám hiểm Hang động dung nham này.
Hiện tại, trên vai hắn có Ngư Kiều Kiều có cảnh giới tứ phẩm, bên cạnh có thêm một Lý Âm Trúc cũng có cảnh giới tứ phẩm nữa, có lẽ hắn có thể thử thăm dò Hang động dung nham này chăng?
Ngoài ra, ngoài sự có mặt của hai vị có tu vi tứ phẩm, Tống Thư Hàng còn có tiểu hòa thượng cảnh giới dược phàm nhất phẩm làm cổ động viên nữa. cộng thêm hai con linh thú cá ngựa có huyết mạch của ‘giao long’ nữa, chúng đang hiếu kỳ bò bên người Lý Âm Trúc thổi bong bóng.
Hàn khí phát ra từ trên người của Lý Âm Trúc làm cho hai con cá ngựa biển này rất thích thú.
Mà Lý Âm Trúc cũng rất thích hai con cá ngựa biển này, có thể thấy điều đó từ khóe miệng đang chảy ra nước miếng không ngừng của cô ấy !
…
…
Đến khoảng trời phía trên hang động dung nham, con rối ngân long từ từ hạ cánh.
Tống Thư Hàng ngồi trên lưng ngân long sắc mặt nhợt nhạt…
Từ lúc mới bắt đầu cưỡi con rối ngân long này để được thỏa niềm đam mê được làm ‘long kỵ sĩ’, đợi tới khi niềm hưng phấn đó qua rồi thì bệnh sợ độ cao của Tống Thư Hàng lại tái phát. Hắn nhìn những ngôi nhà chỉ bé như những chấm đen ở bên dưới, Thư Hàng có cảm giác chân của mình hơi nhũn ra.
Điều này không có quan hệ gì với ý chí cả, không cần nghi ngờ gì, ý chí của Tống Thư Hàng rất kiên định, nhưng mà ‘sợ độ cao’ là một chứng bệnh đáng sợ mà ‘ý chí’ không thể nào khắc phục được.
Tống Thư Hàng đoán, có lẽ phải đợi đến khi hắn nắm vững được thuật ngự kiếm phi hành, không sợ bản thân sẽ ngã từ trên trời xuống nữa thì cái chứng sợ độ cao này mới có khả năng khỏi được.
Cũng may lưng của con rối ngân long còn to hơn kiếm quang của ‘phi kiếm dùng một lần’ một chút, hơn nữa con rối ngân long còn có thêm dây cương chuyên dụng của ‘phi hành tọa kỵ’ nữa.
Điều này làm cho Tống Thư Hàng có thể phần nào khắc chế sợ hãi, điều khiển ngân long từ từ hạ cánh.
“Trở về phải nhờ vị tiền bối nào đó lắp thêm kính thủy tinh chắn gió cho con rối ngân lòng này mới được.” - Tống Thư Hàng thầm nhủ, xung quanh trống không thế này, lúc bay lượn ở trong không trung, trong lòng hắn có cảm giác không an toàn.
…
…
Con rối ngân long từ từ hạ xuống cửa động mà lúc đầu Bạch tiền bối đã cho nổ.
Nguồn:. irea.d...vnSau khi nhảy xuống từ lưng con rối, tiểu hòa thượng tò mò đánh giá xung quanh: - Đây là nơi nào thế?
Bốn bức tường trong hang động dung nham đều bị cháy đen.
Cái khung cảnh con rối hắc long và ‘tiên sinh’ Xá Lam kia tự phát nổ tựa như còn rành rành trước mắt. Vị trí vốn là huyết trì cũng đã bị Linh Điệp tôn giả hủy đi.
Huyết trì khô cạn, thậm chí tất cả phù văn trong hang động dung nham cũng bị Linh Điệp tôn giả chuyển đi rồi - Những phù văn đó có liên quan đến ‘không gian truyền tống trận’, có ích cho nghiên cứu của Linh Điệp tôn giả.
Tống Thư Hàng lên tiếng giải đáp: - Đây là động phủ của một tu sĩ đã đạo tiêu, cẩn thận một chút, chúng ta đến chỗ sâu nhất của động đi.
Lý Âm Trúc nắm chặt lấy góc áo của Tống Thư Hàng, một tấc cũng không rời.
Tiểu hòa thượng cách Lý Âm Trúc một khoảng ngắn.
Hai con cá ngựa không có tí lực công kích nào được Tống Thư Hàng để lại bên cạnh con rối ngân long. Con rối ngân long vẫn đang ở trạng thái kích hoạt, chỉ cần một mệnh lệnh của Tống Thư Hàng, lúc nào nó cũng có thể cất cánh - Dù sao thì con rối gỗ được giấu ở chỗ sâu nhất trong hang động dung nham kia cũng có chút quái dị, Tống Thư Hàng không thể không đề phòng chút đỉnh.
…
…
Rất nhanh, đám người Tống Thư Hàng đến được chỗ sâu nhất của Hang động dung nham.
Vỗn dĩ chỗ này có rất nhiều ‘con rối da người’ và một số bộ phận của con rối. Sau đó đều đã bị Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử và Lưu Kiếm Nhất sư huynh phá hủy.
Khung cảnh cũng đều là một mảnh cháy đen, đó là dấu tích còn lại sau khi bị một trận lửa lớn thiêu rụi.
Tống Thư Hàng cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện xung quanh không có dấu vết từng có người lui tới.
- Kiều Kiều, chuẩn bị một chút, lát nữa ta muốn cho nổ tầng nham thạch kia, trong tầng nham thạch ở đây có một con rối rất kỳ quái, nói không chừng có liên quan đến Mặc Môn đấy. - Tống Thư Hàng lên tiếng.
Đồng thời, hắn lấy ra chiếc cà sa bích ngọc phủ lên người mình. Bản thân áo cà sa đã có sức phòng ngự rất mạnh, hơn nữa còn có thể kích hoạt một cái hộ thuẫn. Nếu có thể đổi nó thành đạo bào thì Tống Thư Hàng sẽ còn thích hơn ấy chứ.
Ngư Kiều Kiều gật đầu: - Không thành vấn đề, ta chuẩn bị một cái hộ thuẫn cường lực và một thuật thế thân.
Lý Âm Trúc không cần Tống Thư Hàng dặn dò đã mở miệng ra, kiếm hoàn bay ra từ trong miệng cô ấy, lơ lửng ở bên cạnh cô ấy, duy trì trạng thái canh gác.
- Vậy thì, ta lên đây. - Tống Thư Hàng nắm chắc bảo đao Bá Toái, theo trí nhớ khi ‘nhập mộng’, đến chỗ tầng nham thạch cất giấu con rối hình người kia.
‘Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công’ vận chuyển chân khí, lúc Tống Thư Hàng giơ tay nhấc chân loáng thoáng kèm theo cả tiếng kêu của cá voi lớn. Ở trong trạng thái này, lúc mạnh nhất,Tống Thư Hàng có thể bộc phát ra thần lực mạnh như cá voi.
Sau đó, Tống Thư Hàng nắm chặt bảo đao Bá Toái, cổ tay chuyển động một cái.
Trong não hải của hắn lập tức hiện lên đao ý thiêu đốt cả bầu trời của Xích Tiêu Tử tiền bối.
‘Hỏa Diễm Đao!’
Một ngọn lửa sáng rực bị Tống Thư Hàng chém mạnh ra, hóa thành đao khí chém vào tầng nham thạch.
Trong quá trình mượn CPU của Diệt Phượng Công Tử để luyện ‘Nghịch Lân Đao Pháp’, hiểu biết về đao pháp căn bản của Tống Thư Hàng được nâng lên rất nhiều.
Kiến thức về đao pháp căn bản càng phong phú thì khả năng lý giải đối với đao pháp càng sâu, lúc chém ra một chiêu ‘Hỏa Diễm Đao’ này, đao ý ẩn chứa bên trong cũng mạnh hơn.
Đao ý và uy lực của Hỏa Diễm Đao hỗ trợ cho nhau!
Hình thể của một chiêu ‘Hỏa Diễm Đao’ này to hơn nhiều so với lúc ở Đoạn Tiên Đài, hỏa diễm đao khí cách không chém ra cao gần bốn mét!
Một chiêu Hỏa Diễm Đao này chắc là đủ để phá dược tầng nham thạch dùng để che giấu kia chứ nhỉ? - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
…
…
Trong lúc đao khí của Hỏa Diễm Đao chém ra, có một bóng người xẹt qua bên cạnh Tống Thư Hàng, chắn ở phía trước tầng nham thạch kia!
Bóng người đó đối diện với đao khí của Hỏa Diễm Đao, hai tay mở rộng, miệng hơi hé ra, mái tóc màu bạc tung bay theo gió, chính là Lý Âm Trúc!
- Âm Trúc? ? Ngươi làm cái gì thế! - Tống Thư Hàng lo lắng kêu lên, cô nhóc này phát điên gì thế, tại sao lại cản ngay trước Hỏa Diễm Đao chứ.
Chẳng lẽ tầng nham thạch kia có gì đó kì quái ư?
Tống Thư Hàng vội vàng giơ tay ra, cách không túm một cái, ‘đao ý’ trên Hỏa Diễm Đao tản ra, ‘đao ý’ này được mô phỏng theo đao ý của Xích Tiêu Tử tiền bối, lực sát thương rất lớn. Cũng may là Tống Thư Hàng có thể khống chế nó, khiến nó biến mất bất cứ lúc nào.
Sau khi Hỏa Diễm Đao mất đi ‘đao ý’ thì lực sát thương giảm mạnh, chỉ còn sót lại những vòng lửa rực cháy thôi.
Lúc này chỉ thấy Lý Âm Trúc mở miệng, hai tay nhanh chóng kết thành mấy cái đạo ấn.
- Thu. - Miệng của cô hút một cái.
Ngay sau đó, một chuyện kinh người đã xảy ra.
Đao khí Hỏa Diễm Đao to lớn bị cô ấy hút vào trong cái miệng nhỏ nhắn giống như mì sợi húp mì sợi. Sụt sụt sụt ! chỉ trong vòng hai giây, đao khí của Hỏa Diễm Đao đã bị hút sạch sẽ.
- Ợ ! - Lý Âm Trúc hài lòng đánh ợ một cái, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt: 0_0
Cô ấy ăn luôn cả ‘Hỏa Diễm Đao’ luôn rồi!
Tuy rằng nó chỉ là cái vỏ không của hỏa diễm đao, không có đao ý, nhưng đó cũng là chân hỏa do chân khí phát ra, nóng hơn ngọn lửa bình thường rất nhiều.
Vậy mà lại bị Lý Âm Trúc há miệng hút vào trong bụng rồi. Đây có phải là ‘ăn nhân lúc còn nóng, nguội rồi thì không ngon’ không ta?
Sau khi ăn Hỏa Diễm Đao xong, Lý Âm Trúc thở ra một ngụm hơi nóng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch lúc đầu đã từ từ hồng nhuận lên, nhìn có vẻ có sức sống hơn nhiều.
Xem bộ dáng thành thạo này của cô ấy, chắc chắn không phải là lần đầu tiên ăn ‘Hỏa Diễm Đao’ rồi nhỉ!
Tống Thư Hàng bất giác nhìn sang chiếc nhẫn đồng cổ tên ngón tay mình, rồi lại liên tưởng đến pháp thuật ‘Hỏa Diễm Đao’ được minh khắc trên nó.
Có phải là Lý Thiên Tố tiền bối thường xuyên đút cho con gái ăn Hỏa Diễm Đao hay không? Phải chăng vì thế nên Lý Âm Trúc nhìn thấy Hỏa Diễm Đao là xông lên theo bản năng, ‘sụp sụp sụp’ ăn hết sạch nó luôn?