Điều tuyệt nhất của đám Thiên Ma Ngoại Vực chính là chúng không chỉ chịu đòn giỏi mà bản thân chúng nó còn mang theo vô số báu vật khác nhau.
Đánh xong còn có thể rơi trang bị. Có thể nói, đây mới là điều khiến người ta thích nhất
Bình thường thì đa số đồ rơi ra từ trên người của Thiên Ma đều là linh thạch, dược liệu hoặc là một số nguyên liệu luyện khí cơ bản.
Nếu như có kẻ may mắn gặp được những con Thiên ma cấp cao thì sau khi giết nó, ngoại trừ những thứ thường thấy ra thì họ còn có cơ hội tìm thấy pháp khí, pháp bảo ở trên người chúng nó.
Thủ pháp luyện chế ra những pháp khí, pháp bảo này rất đặc biệt, khác hoàn toàn so với cách luyện khí mà giới tu chân hiện tại hay dùng, nhưng mà, các tu sĩ chỉ cần có được pháp bảo trong tay, sau đó lại tế luyện sơ qua là đã có thể sử dụng được món pháp bảo đó rồi.
Cũng chính vì điều này mà có một số vị tiền bối đã từng phỏng đoán rằng, phải chăng Thiên Ma bây giờ có liên quan đến thiên đạo đời trước, có khi nào chúng nó chính là hậu đại của sinh vật sinh sống ở thời đại xưa hơn nữa; lại có người cho rằng Ngoại Vực Thiên Ma đến từ thế giới khác; thậm chí còn có người đoán rằng liệu có khi nào chúng nó là sinh vật của một thời không khác?!
Có rất nhiều lời bàn tán về vấn đề này.
Nhưng bởi vì Ngoại Vực Thiên Ma căn bản không có não, nên cho dù các tu sĩ có dùng pháp thuật lục lọi dò xét kí ức, cưỡng chế xâm nhập vào não bọn chúng để đọc kí ức thì cũng không tìm được bất cứ manh mối hữu ích nào. Vì thế, lai lịch của ‘Thiên Ma’ dần dần trở thành một câu đố không có lời giải trong giới tu chân.
Bạch Tôn Giả bắt đầu mở rương báu ra.
Hắn giơ tay lên đẩy đám huyết trân châu kia ra, vói tay bốc thử một cái. Một cây gậy đen tuyền xuất hiện trong tay Bạch Tôn Giả, cũng không biết nó được đúc từ chất liệu gì, nhìn qua có vẻ rất cứng, cũng rất nặng nữa.
- Một món pháp bảo thô loại côn, chỉ cần tế luyện một chút thôi là có thể có được một món vũ khí dạng côn tốt rồi. Hơn nữa chất liệu cũng rất đặc biệt, đảm bảo về độ cứng rắn, ai muốn nào? - Bạch Tôn Giả lên tiếng.
Tạo Hóa Pháp Vương giơ tay lên: - Nếu như không ai muốn thì trước tiên cứ để phần nó cho ta đi. Bạch tiền bối tiếp tục mở rương báu ra đi, xem thử có thể lấy ra được bao nhiêu bảo vật, chờ xong xuôi hết thì thống kê số lượng lại một chút, nếu như số lượng bảo vật không nhiều thì… ta sẽ cây côn này rồi dùng linh thạch có giá trị tương đương bồi thường tổn thất cho mọi người.
Ngoại trừ ‘Chiến Phật Chân Thân’ ra thì Đấu Chiến Phật Tông của Tạo Hóa Pháp Vương còn có một bộ ‘Thao Thiên Phúc Hải Côn Pháp’ vang danh thiên hạ, có uy lực rất mạnh. Chất liệu của món pháp khí thô loại côn này rất khá, chỉ cần luyện chế lại một chút là sẽ có ngay một cây côn tốt, rất thích hợp với Tạo Hóa Pháp Vương.
- Được, vậy ngươi cầm lấy đi. Đến lúc đó lại bù thêm chênh lệch là được. - Bạch Tôn Giả giơ tay ném món pháp khí thô dạng côn kia cho Tạo Hóa Pháp Vương.
Sau đó, Bạch Tôn Giả tiếp tục bới bới một cái. Hắn nói: - Một cái pháp hoàn, có thuộc tính hàn băng, chắc là tăng hiệu quả của pháp thuật hệ hàn băng đấy. Tuyết Lang Động Chủ, của ngươi này!
. Tuyết Lang Động Chủ đón lấy pháp hoàn này, vui mừng ngoác miệng cười hớn hở.
Bạch Tôn Giả tiếp tục moi: - Một dải lụa đỏ kì quái, tuy rằng không biết có tác dụng gì, nhưng mà Đông Phương Lục, cái này rất thích hợp với cô đấy!
Dải lụa đỏ bị Bạch Tôn Giả ném về phía Đông Phương Tiên Tử, dải lụa đỏ này mà phối hợp với điệu múa của Đông Phương Tiên Tử thì chắc chắn sẽ tuyệt vời lắm luôn đây.
Bạch tôn giả tiếp tục lấy bảo vật ra: - Ấy, là dược liệu. Dược liệu này ta có ấn tượng, chắc là Lục Xá? Hay là Thanh Xá Căn nhỉ? Không nhớ được tên của loại này nữa, chỉ nhớ là cho thêm mấy loại nguyên liệu khác vào dược liệu này là có thể luyện ra đan dược nâng cao xác suất đột phá bình cảnh của cảnh giới lục phẩm. Bắc Hà, đúng lúc ngươi đang cần này, cầm lấy đi.
Ở đây cũng chỉ có Bắc Hà Tán Nhân là sắp trùng kích lục phẩm mà thôi.
Bắc Hà Tán Nhân cười toe toét cất loại dược liệu này đi, có được thứ này rồi, hắn sẽ lại có thêm một phần nắm chắc tấn thăng lên chân quân lục phẩm hơn.
Bạch Tôn Giả lại tiếp tục: - Một miếng bùa hộ mệnh, ấy, cái này trông lạ thật đấy… A, là một bảo bối không tồi chút nào, bùa hộ mệnh được chế thành từ một phần nhỏ của ‘long mạch’, có thể tăng thêm vận may cho người đeo ở một mức độ nhất định. Ai muốn nào?
Thứ này có cùng nguồn gốc với một đoạn long mạch trong tay Bạch Tôn Giả.
- Ta ta ta, ta muốn! - Cuồng Đao Tam Lãng giơ tay lên khí thế. Hắn hít sâu một cái. Hắn có cảm giác dạo gần đây bản thân hắn quá đen đủi, chẳng có việc nào được như ý.
Còn không phải sao, hôm nay một đao tiêu sái của mình đã mang đến cho mình một kết cục ‘chết chóc’. Vì thế, vẫn nên lấy vật tăng vận may để hộ thân thì hơn. Không cần biết có tác dụng hay không, cứ để ở trong người thì cũng đã thấy an tâm hơn rồi. Hy vọng có thứ này bảo vệ rồi thì khi các đạo hữu trong nhóm ra tay trả thù hắn sẽ có thể nhẹ tay hơn một chút.
- Được, vậy cái này cho Tam Lãng ngươi. - Bạch Tôn Giả ném cái bùa hộ mệnh kia cho Tam Lãng.
…
…
Quá trình tiếp theo, nói tóm gọn lại là Bạch Tôn Giả vẫn tiếp tục lấy bảo vật ra, lấy không ngừng nghỉ chút nào luôn.
Nào là dược liệu đặc biệt, nào là pháp bảo, vũ khí, cái gì cần có thì đều có cả.
Rất nhanh, tất cả các đạo hữu trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ có mặt ở đây đều lấy được pháp bảo thuộc về mình, đến người qua đường như Bạch Hạc Chân Quân cũng lấy được hai món kim loại luyện khí làm phần thưởng an ủi.
Cả Đậu Đậu và Ngư Kiều Kiều cũng nhận được hai bảo vật nhỏ. Ngư Kiều Kiều lấy được minh châu có tác dụng tăng cường uy lực hệ thủy, còn Đậu Đậu thì nhận được một sợi dây xích màu đen không rõ công dụng, vừa hay có thể buộc ở cái vòng mới của nó để tạo thành một sợi dây xích chó.
- Ta nói này, ‘Thiên Ma’ trong ấn tượng của ta không có ‘năng suất cao’ thế đâu đúng không? - Hoàng Sơn Chân Quân vừa sờ cằm của mình vừa nói. Trong tình huống bình thường, sau khi Ngoại Vực Thiên Ma bị giết, trên người có thể rơi ra được ba bốn món bảo vật cộng thêm một vài viên linh thạch đã là tốt lắm rồi.
Truyện đượ.c dịc..h tại iREA.D.vnNếu như có khoảng sáu bảy món bảo vật thì đã là vô cùng may mắn rồi.
Trong mấy trăm năm gần đây, Hoàng Sơn Chân Quân chưa từng nghe nói đến có con Thiên Ma nào mà trên người có hơn mười món bảo vật thế này cả.
Nhưng hiện tại… Bạch Tôn Giả đã bới ra bao nhiêu bảo vật rồi?
Hơn năm mươi món rồi đấy!
Cho dù Thiên Ma này là giống Huyết Ma đặc biệt, cho dù đây là con Thiên Ma mạnh mẽ có thực lực lục phẩm vô cùng hiếm thấy đi nữa, thì có hơn năm mươi món bảo vật thế này đúng là hơi bị khoa trương quá đáng luôn.
- A, tới bây giờ Hoàng Sơn tiền bối mới cảm thán sao? - Cổ Hà Quan Chân Quân cười nói : - Lúc Bạch tiền bối lấy ra bảo vật thứ mười sáu thì ta đã cạn lời rồi. Sau đó thì, ta nghĩ tại vì đó là Bạch tiền bối, thế cho nên lấy ra bao nhiêu bảo vật cũng là chuyện hợp tình hợp lí thôi. Ta chỉ có thể nghĩ như vậy đấy.
- Các ngươi nói xem, có khi nào là Bạch tiền bối lấy bảo vật từ trong không gian của mình ra để chia cho mọi người không? Cho dù có nghĩ thế nào đi nữa thì số lượng hơn năm mươi món bảo vật thật sự là quá nhiều. Trên người Huyết Ma làm gì để nhiều đồ như thế được, chúng cất ở đâu được? - ‘Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu’ Túy xx đạo hữu lên tiếng.
- Ta lại cảm thấy có khả năng là do con Huyết Ma này trước đây làm mấy loại nghề nghiệp kiểu như ‘thương nhân’ cho nên trên người nó mới mang theo nhiều đồ vật cũng nên?
- Đạo hữu à, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.
…
…
Bạch Tôn Giả giơ tay lên moi lần cuối cùng, một lượng lớn linh thạch có to có nhỏ xuất hiện trên tay hắn: - Ừm, đúng lúc đã chia hết toàn bộ rồi… tất cả những thứ còn lại đều là linh thạch. Vậy thì những linh thạch này đều thuộc về ta nhé! Ồ… đúng rồi,còn có Thư Hàng nữa. Nào, Thư Hàng, chia cho ngươi mấy viên linh thạch xem như giải an ủi đi nhé.
Dứt lời, Bạch Tôn Giả tiện tay chọn ra ba viên linh thạch, quẳng cho Tống Thư Hàng.
Tuy rằng Tống Thư Hàng chỉ là người đứng xem mà thôi nhưng đôi khi khán giả cũng có phần, mọi người cùng vui.
-Cám ơn Bạch tiền bối. - Tống Thư Hàng vừa cười vừa nhận lấy ba viên linh thạch kia, đây là linh thạch ư? Hăn bóp nhẹ một cái, có cảm giác nó hơi mềm.
Nhìn thấy những linh thạch này, hắn lập tức nhớ lúc đánh bại tên ‘chiến sĩ nhím biển’ Toái Thiên Quân kia, ngoại trừ bản ‘tài liệu hai mươi năm giáo dục bắt buộc chiến sĩ nhím biển’ ra, hắn còn thu được hai hòn đá xấu xí kỳ lạ. Hình như nó rất giống mấy viên linh thạch này, chỉ có điều nhỏ hơn nhiều thì phải?
Chắc không phải là linh thạch chứ?
- Đống huyết trân châu còn lại cũng thuộc về ta, ta muốn nghiên cứu tác dụng của chúng một chút. - Bạch Tôn Giả phất tay một cái, toàn bộ linh thạch đều hoàn toàn biến mất. Chắc hẳn đã bị đã bị tôn giả thu vào trong pháp bảo hệ không gian của hắn rồi.
Đợi sau khi tất cả huyết trân châu bị thu lại, Bạch Tôn Giả mới phát hiện ra trên mặt đất có một đồ nho nhỏ trông kì quái.
Đó là một thứ có hình dạng giống như khúc xương, có màu đỏ rực.
- Ấy? Vẫn còn có một món đồ nhỏ sao? - Bạch Tôn Giả nhặt cục xương lên, nhìn từ trên xuống dưới hồi lâu mà cũng không nhận ra đây là thứ gì: - Đây là gì thế nhỉ? Ta cảm nhận được, bên trong có dao động của hồn lực.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, có lúc đồ vật trên người Thiên Ma rất kì quái. Cho đến bây giờ, còn có rất nhiều tu sĩ nắm trong tay nhiều đồ vật kì quái nhưng không biết chúng có tác dụng gì nên đành cất đi, nói không chừng đấy lại là một món bảo vật gì đấy cũng nên?
Bạch Tôn Giả lắc lắc khúc xương màu đỏ đó, quay đầu lại nhìn Tuyết Lang Động Chủ: - Tuyết Lang, là một khúc xương đấy. Ngươi có lấy không?
Tuyết Lang Động Chủ: …
Hắn lắc đầu nguầy nguậy, hắn là tuyết lang chứ có phải tuyết cẩu đâu mà thèm khúc xương.
- A, hỏi sai rồi, nên hỏi Đậu Đậu mới đúng. - Bạch Tôn Giả giật mình hiểu ra, hắn nói với Đậu Đậu: - Đậu Đậu, một khúc xương màu đỏ này, nhìn qua thì có vẻ rất ngon đấy, ngươi muốn không?
- Gâu gâu gâu gâu (Không muốn, đổi thành một gói thức ăn cho chó vị thịt heo cho ta đi!)… Vốn Đậu Đậu định nói chuyện cơ, nhưng kêu hồi lâu cũng chỉ phát ra được tiếng chó sủa gâu gâu mà thôi. Nó bị Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói, mãi đến bây giờ cũng chưa khôi phục lại được
Vì thế, Đậu Đậu buồn bực nhe răng ra, dùng sức lắc đầu thật mạnh.
- Ha ha ha ha, Đậu Đậu không nói chuyện được thật là đáng yêu. Đậu Đậu, hay là cả đời này ngươi cũng đừng nói chuyện nữa, ngươi không mở miệng thì độ đáng yêu lập tức tăng 100 điểm liền. - Cuồng Đao Tam Lãng đứng một bên không nhịn được cười phá lên.
- Gâu gâu gâu. - Đậu Đậu phóng người nhảy bổ lên, hóa thành hình dạng lớn ba thước. Sau đó, nó ngoạm lấy cái đầu khỉ của Cuồng Đao Tam Lãng nhanh như chớp. ken két, dùng những chiếc răng chó sắc bén cắn lấy đầu của hắn.
Nhưng, mặc cho Đậu Đậu dùng sức bao nhiêu thì cũng không thể cắn rách da đầu của Cuồng Đao Tam Lãng được.
- Ha ha ha ha, Đậu Đậu ngươi ngây thơ quá đi. Ngươi cho rằng ta không hề đề phòng ngươi à? Chiêu thức đã sử dụng một lần với Cuồng Đao Tam Lãng ta rồi thì dùng lần thứ hai không có tác dụng đâu! Ta đã phòng ngự đầy đủ cho vùng đầu rồi, ngươi không cắn được đâu. - Cuồng Đao Tam Lãng cười lớn.
Nhưng hắn mới cười được một nửa thì nước bọt của Đậu Đậu đã chảy ra rồi, bởi vì nó đang cắn đầu của Tam Lãng, thế nên, nước bọt của nó chảy xuống, dính hết lên mặt Tam Lãng…
Cuồng Đao Tam Lãng: …
Tam Lãng lặng lẽ nhìn miếng bùa hộ mệnh trước ngực mình, nó không thể tăng thêm vận may cho mình sao? Hay là, giá trị may mắn gần đây của mình là -1000, còn cái tiểu hộ phù này chỉ có thể tăng giá trị may mắn +1, thế nên không có hiệu quả gì?
Bạch Tôn Giả hỏi một vòng, không vị đạo hữu nào tỏ vẻ hứng thú với khúc xương màu đỏ này. Thực ra thì, các đạo hữu vẫn rất có hứng thú với khúc xương này, nhưng không có ai mặt dày đòi nó cả. Bọn họ lấy được nhiều bảo vật như thế, còn Bạch Tôn Giả chỉ lấy một số linh thạch, ai còn dám không biết xấu hổ mà tranh khúc xương màu đỏ này với Bạch Tôn Giả nữa chứ?