Editor: Khuynh Vũ
Trong Ngọc Tuyền cung, Hiền phi đau đầu không chịu được, thống khổ vô cùng. Mà Khương Tự ra ngoài cung, lại hiếm khi giải được nỗi buồn khổ nhiều ngày qua, phun một ngụm trọc khí vào không trung xanh thẳm.
Hiền phi không phải muốn giả bệnh sao, vậy nàng thành toàn cho bà ta.
Vốn dĩ Khương Tự không dám dễ dàng sử dụng dị thuật. Nàng triển lộ đủ loại thủ đoạn đặc thù trước mặt Đế Hậu, nếu như sử dụng dị thuật với người trong cung, sẽ rất dễ dẫn lửa thiêu thân. Có được tất có mất, tình huống thế này nàng đã sớm liệu đến.
Không nghĩ tới Hiền phi lại muốn giả bệnh, còn mua chuộc Thái y che giấu, vậy thì nàng không cần cố kỵ nữa. Nếu Hiền phi nói mình nóng sốt đau đầu, vậy liền nóng sốt đau đầu đi, cũng để cho Hiền phi nếm thử cái gì gọi là gieo gió gặt bão.
Tuyệt vời nhất chính là còn không cần lo lắng mấy người Đế Hậu liên tưởng đến trên người nàng, dù sao cũng là Hiền phi bị bệnh rồi sau đó nàng mới tiến cung thăm.
Nghĩ như vậy, khóe môi Khương Tự khẽ nhếch, trong mắt lóe qua lạnh lẽo.
Đau đầu nóng sốt chỉ là cho Hiền phi một chút giáo huấn nho nhỏ trước mà thôi, chuyện kiếp trước hại chết nàng vẫn còn chưa xong đâu!
Đi ở phía trước Tề Vương phi quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Thất đệ muội, vì sao không đi?”
Khương Tự khôi phục nét mặt không có biểu tình, lành lạnh liếc nhìn Tề Vương phi.
Tề Vương phi bị cái liếc này nhìn đến không được tự nhiên, cười mỉa nói: “Thất đệ muội, làm sao vậy?”
Khương Tự nhoẻn miệng cười: “Chỉ là cảm thấy tính tình Tứ tẩu thật tốt, vô luận ta nói cái gì, đều không thèm để ý.”
Mặt Tề Vương phi đột nhiên hiện vẻ xấu hổ.
Yến Vương phi khinh người quá đáng, đây là cười nhạo nàng ta lấy mặt nóng đi dán mông lạnh Yến Vương phi đây mà.
Nghĩ đến chuyện hai ngày sau, Tề Vương phi cố nhịn xuống, cười gượng nói: “Thất đệ muội còn trẻ, ta tự nhiên sẽ không so đo quá nhiều.”
Khương Tự gật gật đầu, thở dài: “Tứ tẩu thật là lòng dạ rộng lớn, ta nghe nói tiểu thiếp thông phòng của Tứ ca có tới mấy chục người, Tề Vương phủ to như vậy đều sắp ở hết, đây đều là công lao của Tứ tẩu nhỉ?”
Sắc mặt Tề Vương phi cứng đờ, dùng sức nắm chặt tay mới khắc chế được xúc động muốn chửi ầm lên.
Khương thị tiện nhân này, đây là trắng trợn cầm đao đâm vào tim nàng ta.
Có nữ nhân nào không muốn cùng phu quân một đời một kiếp một đôi người, Khương thị ỷ được Yến Vương sủng ái liền đắc ý bừa bãi, còn chế nhạo nàng ta, thật sự là làm cho người ta tức điên.
Khương Tự cũng mặc kệ Tề Vương phi tức thành dạng gì, hai ngày sau thì hai ngày sau, trước mắt nàng thu hồi chút lợi tức trước trong lòng mới thống khoái.
Không sai, nàng thấy người không vừa mắt buồn bực, nàng mới thoải mái.
Thấy Khương Tự cười nhạt, rõ ràng không phải ngữ điệu vô tâm, Tề Vương phi khẽ cắn răng nói: “Nam nhân khác với nữ nhân chúng ta, lúc mới cưới thì thân mật dính chặt thê tử, toàn tâm toàn ý với thê tử, chỉ sợ giữa hai người có thêm người khác. Nhưng chờ sự mới mẻ trôi qua thì sẽ không như vậy nữa, cho dù thê tử trong nhà mạo tựa thiên tiên, cũng cứ phải nhìn dân nữ mặt mày thanh tú bên đường thêm vài lần…… Ha hả, Tứ đệ muội hiện tại còn trẻ, chờ thêm vài năm trải nghiệm nhiều hơn sẽ hiểu rõ ……”
A Man đi theo phía sau Khương Tự yên lặng trợn trắng mắt.
Cái bà Tề Vương phi này thật đáng ghét, nói cái gì thê tử mạo tựa thiên tiên không hấp dẫn bằng dân nữ ven đường, đây là nói chủ tử các nàng á hả?
Hừ, nam nhân nhà mình chân trong chân ngoài, liền không nhìn được chủ tử và Vương gia ân ái, thật sự là vô sỉ.
Lúc này, tiểu nha hoàn đã sớm vứt chuyện chủ tử nhà mình khiêu khích đối phương trước lên tận chín tầng mây.
Cái gì? Chủ tử nhà nàng khơi mào trước?
Phi, một người tốt như chủ tử nhà nàng lại gây sự trước, đủ để thấy đối phương đã tồi tệ đến độ làm người ta không thể chịu đựng được nữa. Với loại người này không cho vài phần nhan sắc, chẳng lẽ còn phải nén giận?
Tiểu nha hoàn đúng lý hợp tình trợn trắng mắt, nếu không phải ngại lúc này mới ra khỏi cửa cung, còn có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, thì nàng đã sớm ném cái liếc mắt xem thường vào mặt Tề vương phi rồi.
Tề Vương phi nói xong ám chỉ, có phần chờ mong nhìn thấy mặt đối phương biến sắc, trong lòng cười lạnh.
Nàng cũng không tin Yến Vương phi nghe xong lời này không chút nào thấp thỏm. Sắc suy thì yêu nhạt vốn là bệnh chung của nam nhân, cũng là chuyện buồn mà đại đa số nữ tử sẽ trải qua.
Ai ngờ Khương Tự nghe xong ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, ngược lại cười khanh khách hỏi: “Đúng rồi, ta còn nghe nói nuôi nhiều tiểu thiếp thông phòng như vậy chỉ dựa vào lương bổng của Tứ ca đều không đủ, còn cần của hồi môn của Tứ tẩu trợ cấp hả?”
Đả kích đối thủ cần chính là tận hết sức lực, Tề Vương phi thật là ngây thơ, cho rằng đổi chủ đề thì nàng sẽ nói theo sao? Đương nhiên sẽ không rồi, nàng hôm nay chính là muốn tức chết nàng ta.
Còn về chuyện lương lậu của Tề Vương không đủ nuôi tiểu thiếp thông phòng, cần của hồi môn của Tề Vương phi trợ cấp, Khương Tự chỉ thuận miệng suy đoán thôi.
A Cẩn chỉ có một tức phụ là nàng, vậy mà trước mắt chi tiêu của toàn Vương phủ còn cần lương bổng của Nhị Ngưu cùng A Hoan trợ cấp, Tề Vương nuôi một đống nữ nhân, tí lương ấy làm sao mà đủ được?
Mấy nữ nhi của Tề vương cũng không được phong Quận chúa, tự nhiên không có bổng lộc của Quận chúa để lấy, càng không có lương của cún bự, vậy không xài của hồi môn của Tề Vương phi thì xài cái gì?
Phỏng đoán đơn giản của Khương Tự như một mũi tên nhọn, đâm thẳng vào trái tim Tề Vương phi.
Sắc mặt Tề Vương phi đều thay đổi, móng tay đâm vào lòng bàn tay non mềm, đã đâm tới nhỏ máu.
Vương phủ chi tiêu lớn, lương bổng của Vương gia cùng sản xuất ở thôn trang xác thật không đủ dùng, có một phần phải lấy bạc trong đồ cưới của nàng ta trợ cấp, nhưng việc này Yến Vương phi từ đâu biết được?
Dùng bạc trong của hồi môn giúp phu quân nuôi tiểu thiếp thông phòng, rất nhiều người nghe xong có lẽ sẽ khen nàng ta một tiếng hiền huệ rộng lượng, nhưng chỉ có bản thân nàng ta mới biết việc đó khuất nhục cỡ nào.
Nếu không phải vì Vương gia có thể sớm ngày có con trai, vì nghiệp lớn của Vương gia, nàng ta nào đến nỗi ủy khuất chính mình như thế.
Nhìn thấy phản ứng của Tề Vương phi, Khương Tự nhướng đuôi lông mày.
Thế mà đoán đúng rồi!
Nếu đoán đúng, vậy nàng càng không khách khí.
Khương Tự nháy mắt, đổi lại nét mặt đồng tình thổn thức, kinh ngạc nói: “Thì ra tin đồn là thật ư, Tứ tẩu thật sự dùng của hồi môn của mình nuôi đám nữ nhân đó của Tứ ca?”
“Thất đệ muội từ đâu nghe nói?” Tề Vương phi chịu đựng khó ở hỏi.
Khương Tự cong môi cười: “Từ đâu nghe nói có gì phải bận tâm? Tứ tẩu cũng thật rộng lượng, chỉ là có câu nói ta muốn khuyên Tứ tẩu, trả giá cho người ta cũng phải xem có đáng giá hay không, có vài người sẽ ghi tạc sự trả giá của người khác vào trong lòng, ví dụ như Vương gia chúng ta. Nhưng có vài người quen nhận trả giá của người khác ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, nhớ kỹ lại không phải người khác trả giá không dễ, mà là những tiện lợi do trả giá đó mang đến. Đợi đến tương lai một khi không còn tiện lợi nữa, nói không chừng chẳng những không cảm kích đối phương, mà còn trách đối phương không tiếp tục trả giá cho mình.”
Tề Vương phi nghe mà ngẩn ra.
Khương Tự cười càng sâu: “ Thói quen của con người là thứ đáng sợ nhất. Tứ tẩu, ngươi nói có phải hay không?”
Không chờ Tề Vương phi trả lời, Khương Tự đã mỉm cười nhanh chân đi về phía trước.
A Man theo sát phía sau, sau khi đi xa hơn mười bước liền quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn thấy Tề Vương phi ngơ ngác đứng đó, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
“A Man, còn ngây ngốc làm gì?” Khương Tự nhàn nhạt nói một câu.
A Man lập tức đuổi theo, chờ lên xe ngựa, che miệng cười nói: “Chủ tử, ngài cũng thật lợi hại, nói đến nỗi làm cho Tề Vương phi tức đến nói không ra lời.”
Mệt nàng còn lo chủ tử sẽ chịu thiệt thòi, hận không thể xông lên hỗ trợ, lại đã quên chủ tử là nữ tử dám nửa đêm lấy kéo cắt mệnh căn của nam nhân.
“Ăn ngay nói thật mà thôi.” Khương Tự nhàn nhạt nói.