Khương Tự theo bản năng nhìn Úc Cẩn.
Nghe huyền ca mà biết nhã ý, phụ hoàng bảo nàng đến xem, lẽ nào hoài nghi không phải sinh bệnh?
Úc Cẩn hơi hơi gật gật đầu.
Mọi việc có lợi có hại, A Tự đã không lựa chọn giấu dốt, thì tự nhiên sẽ có rất nhiều thời điểm cần nàng biểu hiện, nếu như khước từ, ngược lại có vẻ chột dạ.
Khương Tự tiến lên, đánh giá Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế bị nhìn chằm chằm có hơi lâu, nhịn không được hỏi: “Không cần bắt mạch sao?”
Khương Tự nhoẻn miệng cười: “Không cần, phụ hoàng chờ một lát là được rồi.”
Nàng trước tra từ hai mắt Cảnh Minh Đế, lại nhìn qua miệng mũi, phần cổ, vị trí các ngón tay, thần sắc càng ngày càng nghiêm túc.
Cảnh Minh Đế mặt không đổi sắc, tâm lại treo lên.
Tức phụ lão Thất chậm chạp không có kết luận, lẽ nào tình huống của ông còn phiền toái hơn so với Thái Hậu khi đó?
Hoàng Hậu có thể thông cảm cho tâm tình khẩn trương lại không muốn rụt rè ở trước mặt con dâu của Cảnh Minh Đế, hỏi: “Yến Vương phi, Hoàng Thượng đến tột cùng như thế nào?”
Khương Tự trầm ngâm một chút, hỏi: “Phụ hoàng gọi con tới, lẽ nào hoài nghi không phải chứng bệnh bình thường?”
Hoàng Hậu nhìn Cảnh Minh Đế một cái, gật đầu: “Không sai. Lúc trước Thập Ngũ công chúa bị vũ cơ độc hại, khi thẩm vấn vũ cơ đột nhiên phát bệnh tim mà chết. Chứng bệnh lần này của Hoàng Thượng tới kỳ quặc, nên mới hoài nghi có phải liên quan đến Đóa ma ma hay không……”
Khương Tự cùng Úc Cẩn liếc nhau.
Đóa ma ma đã chết, Đế hậu đây là nghi ngờ trong cung còn có đồng lõa của Đóa ma ma.
Thần sắc Khương Tự có chút cổ quái.
Hoàng Hậu nhịn không được nói: “Yến Vương phi, vô luận tình huống như thế nào, ngươi cứ nói thẳng là được, ta cùng phụ hoàng ngươi đều có thể thừa nhận.”
Yến Vương phi đã có bản lĩnh áp chế cổ trùng, ngay cả mẫu tử liên tâm cổ Đóa ma ma hạ cho Thái Hậu đều có thể giải quyết, nói vậy thay Hoàng Thượng phân ưu cũng không thành vấn đề.
Cảnh Minh Đế nói theo: “Không sai. Tức phụ lão Thất, thân thể của ta đến tột cùng như thế nào ngươi cứ nói thẳng là được, cho dù không thể giải quyết cũng không sao.”
Khương Tự lúc này mới nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, cũng không phải là con dâu không dám nói, mà là trải qua một phen kiểm tra, phát hiện bệnh trạng của phụ hoàng không liên quan đến cổ trùng……”
Đây mới là điều nàng cảm thấy kỳ quái, Đế hậu nghi ngờ bệnh có khác thường, cố tình tra tới tra lui không có vấn đề.
Cảnh Minh Đế cùng Hoàng Hậu đều ngẩn người, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Chẳng lẽ nói, trẫm thật sự chỉ là bệnh tim?” Cảnh Minh Đế lẩm bẩm, trong lòng trầm xuống.
Nếu là cổ trùng, có tức phụ lão Thất ở đây, ngược lại dễ nói. Nhưng nếu ông thật sự mắc bệnh tim, chỉ sợ tình huống không ổn.
Thần sắc Cảnh Minh Đế sa sút hẳn.
“Yến Vương phi, ngươi có thể xác định triệu chứng của Hoàng Thượng không liên quan đến cổ trùng?” Hoàng Hậu hỏi.
Cảnh Minh Đế liễm mi nhìn Hoàng Hậu một cái.
Hoàng Hậu hỏi như vậy, chính là làm khó tức phụ lão Thất.
Ông là phụ, cũng là quân, rất rõ ràng có vài vấn đề không phải dễ trả lời như vậy.
Lúc này lại nghe Khương Tự nói: “Xác định.”
Ngắn ngủn hai chữ, lưu loát lại dứt khoát.
Cảnh Minh Đế không khỏi nhìn Khương Tự thêm vài lần.
So với thiếu nữ nhỏ yếu phong hoa tuyệt đại nhìn thấy lần đầu tiên tại bữa tiệc thưởng mai, thì nữ tử trước mắt càng có thêm mấy phần thong dong, có loại lạnh nhạt dù Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc.
Cảnh Minh Đế thấy có phần vui mừng.
Con dâu Hoàng gia, vốn nên như thế.
Hoàng Hậu thì ngoài ý muốn với Khương Tự lớn mật.
Bà hỏi như vậy, chỉ là không cam lòng Hoàng Thượng thật sự bị bệnh. Cổ trùng thì đã có Yến Vương phi có thể áp chế cổ trùng ở đây, sinh bệnh mới là phiền toái nhất.
Không nghĩ tới Yến Vương phi cho ra đáp án khẳng định như vậy.
Đế hậu trao đổi ánh mắt với nhau.
Cảnh Minh Đế tự giễu cười nói: “Xem ra là ta lo nhiều quá rồi.”
Hoàng Hậu hổ thẹn nói: “Không phải Hoàng Thượng lo nhiều, là ta suy nghĩ lung tung——”
Cảnh Minh Đế lắc đầu cắt ngang lời Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu cũng là suy nghĩ cho ta, không cần phải nói những lời này.”
Khương Tự yên lặng lui đến bên cạnh Úc Cẩn.
“Phan Hải, gọi mấy người bọn họ vào hết đây đi.”
Phan Hải do dự một chút, thật cẩn thận hỏi: “Vậy Thái Tử ——”
Cảnh Minh Đế trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Cũng kêu Thái Tử vào luôn.”
Thân thể ông đã không ổn, vậy càng phải ổn định nhân tâm, chờ ông khôi phục đôi chút, lại cùng quần thần cẩn thận thương nghị chuyện phế bỏ Thái Tử.
Nghe Cảnh Minh Đế quyết định, ánh mắt Phan Hải chợt lóe.
Hắn theo Hoàng Thượng mấy chục năm, quá hiểu biết Hoàng Thượng.
Vào thời điểm này Hoàng Thượng ngược lại bằng lòng gặp Thái Tử, với Thái Tử mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Xem ra bầu trời Đại Chu thật sự sắp thay đổi rồi.
Nghĩ đến phế Thái Tử lần hai, Phan Hải liền cảm thấy không đơn giản như vậy, ở trong lòng thở dài một hơi rồi đi ra ngoài.
Vừa thấy Phan Hải đi ra, mọi người lập tức tụ lại hỏi: “Phụ hoàng thế nào?”
Mọi người đều suy nghĩ: Phụ hoàng gặp vợ chồng lão Thất đầu tiên, như vậy tiếp theo muốn gặp ai đây?
Phan Hải nhìn mọi người, nói: “Hoàng Thượng kêu vài vị Vương gia, Vương phi đi vào.”
Mọi người nhẹ nhàng thở ra đồng thời tâm tình lại có chút vi diệu.
Đơn độc triệu kiến vợ chồng lão Thất, lại cùng nhau gặp bọn họ, hành động này của phụ hoàng quả thực làm người ta nghĩ không ra.
Mặc kệ nghĩ như thế nào, tất cả mọi người vẫn đi vào trong, lưu lại Thái Tử lẻ loi đứng đó.
Phan Hải chắp tay với Thái Tử rồi nói: “Điện hạ, Hoàng Thượng cũng kêu ngài đi vào.”
Thái Tử sửng sốt một chút, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một mạt hồi hộp, buột miệng thốt ra: “Phụ hoàng muốn gặp ta?”
Mọi người rối rít quay đầu lại.
Bọn họ cũng không nghĩ tới phụ hoàng lại bằng lòng gặp Thái Tử.
Thái Tử ở trong nhiều tầm mắt cố gắng trấn định: “Thật tốt quá, phụ hoàng cuối cùng chịu gặp ta.”
Trong lòng lại không yên, có loại xúc động muốn cất bước bỏ chạy.
Hắn chọc phụ hoàng tức giận như vậy, vì sao phụ hoàng lại đột nhiên bằng lòng gặp hắn? Hay là đã nhận ra chuyện hắn làm?
Không có khả năng, sự kiện kia ngoại trừ hắn cũng chỉ có tiểu cung nữ biết được, lại không có người thứ ba biết, phụ hoàng sẽ không phát hiện ra.
Đúng, sẽ không phát hiện, hắn không thể hoảng!
Thái Tử tự mình an ủi một phen, theo mọi người đi vào.
Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy chính là Úc Cẩn cùng Khương Tự sóng vai mà đứng, tiếp theo mới là Cảnh Minh Đế nửa dựa vào đầu giường.
Mọi người sôi nổi hỏi: “Phụ hoàng, ngài sao rồi?”
“Ta không sao.” Cảnh Minh Đế bắt đầu từ Tần Vương, đem vài vị hoàng tử nhìn qua một lượt.
Lão đại ổn trọng bổn phận, nhưng mà dù sao cũng là con nuôi, ông cũng có tư tâm.
Lão Tứ kế lão Tam đứng sau Thái Tử tuổi lớn nhất, thanh danh lại không tệ, nhưng không hiểu sao ông lại không quá thích.
Lão Ngũ nếu làm Thái Tử, phỏng chừng mỗi ngày đều phải quỳ thềm đá ngoài điện.
Lão Lục thông minh lại không trải qua sóng gió, lão Thất lại có chút to gan, Lão Bát tuổi nhỏ nhất càng không thể suy xét……
Cảnh Minh Đế nhanh chóng chuyển qua ý niệm này, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Thái Tử.
Hô hấp Thái Tử cứng lại, trái tim đập dồn dập mấy nhịp, căng da đầu nói: “Phụ hoàng, ngài thế nào, nhi tử thật lo lắng ——”
Lời còn chưa dứt, Cảnh Minh Đế lại đột nhiên ôm chặt ngực, biểu tình bởi vì đau đớn mà vô cùng dữ tợn.
Mọi người sợ hãi nhảy dựng: “Phụ hoàng, ngài không có việc gì chứ?”
Mấy Thái y vọt vào, lại là một hồi luống cuống tay chân, Cảnh Minh Đế mới chịu đau một hồi, mồ hôi lạnh đã làm quần áo ướt đẫm.
Hoàng Hậu giận dữ: “Các ngươi đều là phế vật sao, kê đơn thuốc một chút không dùng được, chẳng lẽ cứ nhìn Hoàng Thượng đau hết lần này đến lần khác như vậy sao?”
Chúng thái y quỳ rạp trên đất, liên tục thỉnh tội.
Thái Tử ngơ ngẩn nhìn tất cả, ngoài thì kinh hoảng, trong lòng lại mừng như điên: Người gỗ kia thật sự dùng được!
Lúc này, Úc Cẩn đột nhiên liếc nhìn Thái Tử một cái.