Tự Cẩm

Chương 590: Vạch trần 



Nghe xong Úc Cẩn nói, Cảnh Minh Đế nhìn Thái Tử một cái.

Ở tiệc đầy tháng của Hòa Xu quận chúa, Thái Tử cố ý xuất cung ăn mừng, kết quả ở hoa viên Yến Vương phủ bị Nhị Ngưu cắn cho, việc này ông đã sớm biết.

Nháo nửa ngày hóa ra Thái Tử trêu đùa Nhị Ngưu là xuất phát từ yêu thích, mà không phải rảnh rỗi sinh nông nổi.

Vừa nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế cảm thấy vui mừng.

Tuy rằng kết quả đều là mất mặt như nhau, nhưng lý do lại khác biệt, trong lòng thoải mái hơn chút.

Thái Tử bị cái liếc của Cảnh Minh Đế nhìn đến có phần ủy khuất: Phụ hoàng xem hắn thành người nào, nếu không phải hắn nhìn trúng Nhị Ngưu, ăn no rửng mỡ mà đi chọc chó sao?

“Thích chó, nuôi một con cũng có thể, chỉ là chớ có mê muội mà mất cả ý chí.” Ngẫm lại biểu hiện hai ngày này của Thái Tử, Cảnh Minh Đế cảm thấy không thể luôn nghiêm khắc, cho chút khích lệ nói không chừng có thể biểu hiện càng tốt hơn thì sao.

Thái Tử đột nhiên mở to hai mắt, có loại xúc động đi móc lỗ tai.

Hắn có phải nghe lầm hay không? Phụ hoàng cư nhiên chủ động nói thích chó thì có thể nuôi, hắn trước kia không hề có đãi ngộ này đâu.

Quả nhiên giả vờ mất trí nhớ có thật nhiều chỗ tốt.

Giờ khắc này, Thái Tử lại lần nữa may mắn chính mình cơ trí.

Hắn nhìn Nhị Ngưu, lộ ra vẻ tò mò: “Vừa mới nghe nội thị nói Nhị Ngưu là chính tứ phẩm Khiếu Thiên tướng quân, con tò mò lắm, đáng tiếc không nhớ rõ trước kia từng gặp qua Nhị Ngưu.”

Nhị Ngưu khả năng không thích quá vội vàng, hắn lại bắt đầu lại từ đầu, từ từ mưu tính, thời gian lâu dài nói không chừng có thể làm Nhị Ngưu thích.

Thái Tử đắc ý nghĩ.

Úc Cẩn ý vị thâm trường liếc Thái Tử một cái, hơi hơi mỉm cười: “Nhị ca không nhớ rõ không quan trọng, hôm nay Nhị Ngưu tới đây, không phải gặp rồi sao.”

Hắn nói xong, vỗ vỗ đầu Nhị Ngưu: “Tới, Nhị Ngưu, cùng Thái Tử chào hỏi một cái.”

Nhị Ngưu như bé ngoan ngồi sát Úc Cẩn lúc này đứng lên, phe phẩy cái đuôi thong thả ung dung đi lên phía trước hai bước.

Thái Tử thấy Nhị Ngưu lắc đuôi, biểu tình mang theo thân cận, trong lòng nhất thời thả lỏng cảnh giác.

Lúc trước nội thị trong nhà từng nuôi chó có nói, chó nếu như vẫy đuôi với người, thuyết minh nó có hảo cảm với người đó.

Quả nhiên là ngày ấy quá vội vàng, hiện giờ xem ra, Nhị Ngưu xác thật ngoan ngoãn lại nghe lời, khẳng định là còn nhớ bao bò kho kia đây.

Ý niệm này mới hiện lên, đại cẩu trước mắt đột nhiên đổi mặt.

Thân thiện ngoan ngoãn biến thành vẻ mặt dữ tợn, lộ ra hai cái ranh làm người ta sợ hãi, hai chân trước còn đột nhiên giơ lên.

Trong đầu Thái Tử bỗng nhiên hiện lên tình cảnh bị Nhị Ngưu cắn ngày ấy.

Thái Tử thân phận tôn quý, từ nhỏ tuy rằng luôn bị hoàng đế lão tử rống giận quở trách, tinh thần chịu đủ tàn phá, nhưng lại thân kiều thịt quý.

Động đất trước Thái Miếu bị cột cờ đè sau lưng là một lần, bị Úc Cẩn và Lỗ Vương đánh một lần, bị Cảnh Minh Đế lấy chặn giấy bạch ngọc ném một lần, sau đó chính là bị Nhị Ngưu cắn.

Trừ lần đó ra, nhiều năm như vậy ngay cả va chạm bị thương cơ hồ đều chưa từng có.

Mà ở trong tiềm thức của Thái Tử, vô luận phụ hoàng hay các huynh đệ đáng sợ bao nhiêu, đều vẫn sẽ giữ được lý trí. Nhưng Nhị Ngưu thì khác, dù có linh tính cỡ nào thì vẫn là động vật, một khi nổi điên thật sự có thể cắn chết người.

Bởi vậy mới biết, Nhị Ngưu cắn mông Thái Tử đã lưu lại cho Thái Tử bóng ma tâm lý lớn cỡ nào.

Mắt thấy phản ứng của Nhị Ngưu không khác mấy với lần trước cắn hắn, Thái Tử phản xạ có điều kiện liền bưng kín mông, hốt hoảng lui về phía sau hét: “Mau đuổi Nhị Ngưu đi, nó lại muốn cắn mông ta ——”

Đại cẩu chỉ dùng hai chân sau đứng đó, vươn một cái chân trước bày ra động tác vẫy tay, vẻ mặt vô tội quay đầu nhìn về phía chủ nhân.

Úc Cẩn đầy mặt kinh ngạc: “Nhị ca, Nhị Ngưu chỉ muốn cùng ngươi chào hỏi mà thôi, ngươi chạy cái gì?”

Thái Tử còn chưa từ trong khẩn trương phục hồi lại tinh thần, buột miệng thốt ra nói: “ Chào hỏi cái gì chứ, nó vừa mới rõ ràng muốn cắn ta, giống như ngày ấy ở trong vườn nhà ngươi ——”

Thét tới đây, Thái Tử tựa như bị thần tiên làm định thân thuật bỗng nhiên dừng lại, rồi sau đó sắc mặt đại biến nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế giờ phút này đã mặt trầm như nước, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Thái Tử.

Thái Tử hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống.

Hắn…… Hắn bại lộ rồi?

Xong rồi, xong rồi, phụ hoàng nhất định sẽ giết hắn!

Thanh âm kinh ngạc của Lỗ Vương vang lên: “Nhị ca, ngươi nhớ ra rồi à?”

Lời này tựa như đưa cho Thái Tử một cọng rơm cứu mạng, làm hắn bỗng nhiên hồi thần, cười gượng nói: “Bị Nhị Ngưu dọa như vậy, đột nhiên nhớ lại một ít ——”

“Đủ rồi!” Cảnh Minh Đế gầm lên một tiếng, phất tay áo xoay người, “Lăn đến Ngự thư phòng đi.”

“Phụ hoàng ——” Thái Tử trắng mặt kêu một tiếng, thấy Cảnh Minh Đế cũng không quay đầu lại đi xa, chỉ có thể căng da đầu đuổi theo.

Lỗ Vương nhìn Úc Cẩn: “Thất đệ, chúng ta làm sao bây giờ?”

Vừa mới phụ hoàng nói lăn đến Ngự thư phòng đi, hẳn là chỉ nói Thái Tử nhỉ.

Giờ phút này Lỗ Vương chỉ muốn nhanh nhanh chạy lấy người.

Náo nhiệt tuy hay, nhưng biểu tình của phụ hoàng quá dọa người, hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp xem náo nhiệt.

Úc Cẩn liếc xéo Lỗ Vương, hận không thể một cước đá bay tên ngu xuẩn này.

Thật là cái đồ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nếu không phải lão Ngũ lắm miệng nhắc nhở, Thái Tử phỏng chừng sẽ trực tiếp thừa nhận giả vờ mất trí nhớ.

Úc Cẩn vừa giận, tự nhiên không có khả năng để cho Lỗ Vương hài lòng, nghiêm mặt nói: “Ngũ ca chẳng lẽ không nghe thấy phụ hoàng bảo chúng ta đi đến Ngự Thư phòng sao, đi thôi.”

Trên đường đi đến Ngự Thư phòng, Lỗ Vương hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhỏ giọng nói: “Thất đệ, phụ hoàng hẳn là chỉ bảo Thái Tử qua thôi nhỉ?”

Úc Cẩn mí mắt đều không nâng, nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng cũng không nhìn mặt chỉ tên, vạn nhất gọi chúng ta, mà tới Ngự Thư phòng lại không thấy chúng ta cùng tới làm sao bây giờ? Phải biết rằng phụ hoàng đang nổi nóng……”

Lỗ Vương vừa nghe, không còn dám ôm may mắn, đành phải thành thành thật thật theo sau.

Cảnh Minh Đế sải bước trở về Ngự Thư phòng, quay người lại thấy Thái Tử đứng ở cửa lề mề, quát: “Lăn tới đây!”

Thái Tử theo thói quen ủ rũ cúi đầu, nhưng Lỗ Vương nhắc nhở cho hắn một tia hy vọng, để hắn gắng gượng trấn định đi vào.

Cắn chết nói là bị kinh hách mới khôi phục ký ức, hẳn là không thành vấn đề đi?

Thái Tử thấp thỏm, có loại xúc động muốn khóc.

Đứng ở trước mặt Cảnh Minh Đế, Thái Tử ngượng ngùng gọi: “Phụ hoàng ——”

Cảnh Minh Đế nhướng nhướng đuôi lông mày: “Làm sao, khôi phục ký ức rồi?”

Thái Tử không dám nhìn vào mắt Cảnh Minh Đế, rũ mắt nói: “Đột nhiên nhớ lại một ít……”

“Nhớ lại bao nhiêu?” Cảnh Minh Đế ngữ khí bình tĩnh.

Thái Tử trong lòng vui mừng: Phụ hoàng đây là tin hắn?

Bởi vậy, lá gan hắn lớn hơn chút, nói: “Bị Nhị Ngưu dọa, liền nhớ lại chuyện ở trong phủ Thất đệ bị Nhị Ngưu cắn ……”

Dù sao cũng không có ai dám mổ đầu hắn ra xem, phụ hoàng cũng không thể.

“Còn có nhớ lại cái khác hay không?”

“ Không có……”

“Ngẩng đầu, nhìn vào mắt ta.”

Thái Tử giương mắt, cùng Cảnh Minh Đế đối diện.

Cảnh Minh Đế gắt gao nhìn chằm chằm Thái Tử, ánh mắt bình tĩnh đến làm người bất an: “Ngươi thật sự là vừa mới nhớ lại, mà không phải không hề mất trí nhớ?”

Thái Tử không khỏi dời tầm mắt.

“Ta nói, nhìn vào mắt ta!” Cảnh Minh Đế cao giọng.

Thái Tử âm thầm nắm chặt quyền, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi ướt đẫm.

“Nhi tử làm sao dám lừa ngài đâu, thật là vừa mới nhớ lại ——”

Cảnh Minh Đế nhặt lên chặn giấy bạch ngọc mới đổi trên bàn.

DMCA.com Protection Status