Trong phòng châm một ngọn đèn, dùng để chiếu sáng cho người đi tiểu đêm.
Trong màn lụa ánh sáng mờ tối, Thái Tử Phi nghênh đón cặp mắt đột nhiên mở ra, nhịp tim nhất thời dừng một nhịp.
“Ngươi không ngủ?” Thái Tử mở miệng, thanh âm buồn bực ở trong màn, so với ôn hòa hai ngày nay dường như có một loại tùy ý quen thuộc.
Loại cảm giác quen thuộc này, làm trái tim dừng đập của Thái Tử Phi bỗng nhiên khôi phục, dồn dập nhảy lên mấy cái.
Trong nháy mắt này, nàng cảm thấy Thái Tử quen thuộc kia đã trở lại.
Thái Tử Phi há mồm, thanh âm có chút khô khốc: “Đột nhiên tỉnh…… Điện hạ sao lại cũng tỉnh?”
“À, hai ngày này thỉnh thoảng hơi đau đầu, liền ngủ không ngon.” Đôi mắt của Thái Tử ở trong màn đêm tối tăm có vẻ có chút sâu thẳm.
Thái Tử Phi đột nhiên cảm thấy buồn bực, ngực tựa như bị chặn một cục đá, đè nặng đến không thở nổi.
Nàng dứt khoát ngồi dậy, đem màn lụa nhấc lên.
Đã là giữa mùa thu, vào đêm liền có chút lạnh lẽo.
Thái Tử khó hiểu nhìn hành động của Thái Tử Phi, hỏi: “Làm gì xốc màn lên?”
“Điện hạ không quen?” Thái Tử Phi liếc nhìn Thái Tử một cái thật sâu, biểu tình trên mặt ở trong bóng tối có chút mông lung, “Trước kia điện hạ thích như vậy.”
“Phải không?” Thái Tử nghe Thái Tử Phi nói như vậy, không nói.
Thái Tử Phi một lần nữa nằm xuống, nghiêng người nhìn nam nhân gần trong gang tấc: “Điện hạ cảm thấy được chưa?”
“Tốt hơn một chút, ngủ đi.” Thái Tử nói.
Thái Tử Phi gật gật đầu: “Ừ, ngủ.”
Thái Tử Phi xoay người, xoay mặt ra ngoài không lên tiếng nữa.
Trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Tâm tình của Thái Tử Phi lại không cách nào bình tĩnh, một ý niệm lặng yên dâng lên trong đầu nàng: Thái Tử thật sự mất trí nhớ sao?
Thái Tử chọc giận phụ hoàng, bị phụ hoàng dùng chặn giấy bạch ngọc ném vào đầu, sau khi tỉnh lại liền không nhớ nổi chuyện quá khứ.
Đối với việc này, nàng vốn dĩ không có nghĩ nhiều.
Đầu bị thương, phát sinh sự tình như vậy không tính là ly kỳ.
Nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng mười mấy năm, cho dù ngày thường Thái Tử lãnh đạm lạnh nhạt với nàng, thì một vài điểm rất nhỏ nào đó nàng vẫn hiểu khá rõ.
Ví dụ như vừa rồi, Thái Tử thuận miệng hỏi câu kia.
Nếu như Thái Tử hoàn toàn mất đi ký ức, với nàng hẳn là hoàn toàn xa lạ, nhưng câu hỏi vừa rồi lại là ngữ khí Thái Tử quen dùng……
Sự tình có chút không thích hợp.
Thái Tử mất trí nhớ chẳng lẽ là giả vờ?
Thái Tử Phi theo bản năng không muốn nghĩ như vậy.
Với nàng mà nói, Thái Tử mất đi ký ức, không chỉ là Thái Tử bắt đầu một lần nữa, mà cũng là nàng bắt đầu lại từ đầu.
Nàng cỡ nào hy vọng đây là một nam nhân bình thường, bình thường đều rất tốt, ít nhất nàng không cần vì tương lai của Thuần ca nhi mà đêm không thể yên giấc.
Nhưng nếu là giả vờ mất trí nhớ, vậy đây hết thảy không thể nghi ngờ thành hy vọng xa vời.
Chó không đổi được ăn phân, chẳng sợ Thái Tử là kẻ ngu ngàn lo tất có lúc được, nghĩ ra cách dùng mất trí nhớ trốn tránh phụ hoàng trách phạt, thì hắn vẫn là đống bùn nhão kia.
Thái Tử Phi muốn xoay người, cuối cùng vẫn không động.
Nàng không muốn thử.
Nếu Thái Tử thật sự mất trí nhớ, vậy tất cả đều vui mừng, nếu giả vờ mất trí nhớ, không bị vạch trần ít nhất có thể giả vờ lâu hơn chút.
Thái Tử Phi từ từ nhắm hai mắt, dưới đáy lòng thở dài thật sâu, khóe mắt bất tri bất giác có nước mắt.
Ngủ ở bên trong giường Thái Tử nghe người bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều, tiếng lòng căng chặt cuối cùng thả lỏng.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị nữ nhân này nhìn ra!
Đến bây giờ, Thái Tử vẫn có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Hắn làm sao có thể nghĩ được biện pháp giả vờ mất trí nhớ tuyệt diệu như vậy chứ!
Thái Tử vô số lần vì thông minh nhất thời sau khi tỉnh dậy mà cảm thán.
Sau khi bị phụ hoàng đập ngất xỉu, không biết hôn mê bao lâu hắn liền tỉnh lại, chính là không mở mắt được.
Hắn nghe phụ hoàng hỏi thái y, còn có những lời mang theo lửa giận kia, trong lòng miễn bàn sợ hãi cỡ nào.
Hắn ở ngoài cung ra gây ra chuyện xấu như vậy, phụ hoàng có thể phế bỏ hắn lần nữa hay không?
Không, không, hắn tuyệt đối không muốn bị phế lần nữa.
Hắn không ngốc, một Thái Tử nếu như bị phế hai lần, thì sẽ không còn khả năng xoay người.
Làm sao bây giờ?
Không mở mắt được hắn không ngừng nghĩ đến vấn đề này, sau đó nghe được hai vị thái y lặng lẽ nói nhỏ.
Một vị thái y thấp giọng nói: “Thái Tử bị thương ở phần đầu, có chút phiền phức đây. Đầu con người phức tạp như thế, đừng nói đổ máu, cho dù thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hại gì đều có khả năng xảy ra vấn đề, thậm chí có người vừa mới tỉnh liền không nhớ rõ vì sao lúc ấy mình bị thương……”
Một vị thái y khác nhẹ giọng nói: “Hiện tại không phải là lúc nghĩ những việc này, việc cấp bách là làm Thái Tử nhanh chóng tỉnh lại.”
Tất cả lực chú ý của Thái Tử đều đặt ở lời nói của vị thái y mở miệng trước.
Không nhớ rõ vì sao bị thương?
Nếu như hắn chẳng những không nhớ rõ vì sao bị thương, mà ngay cả lúc trước mình đã làm chuyện gì đều không nhớ rõ thì sao?
Không, nếu hắn đã quên tất cả mọi chuyện thì sao?
Phụ hoàng tuy rằng nghiêm khắc với hắn một chút, không từ ai như khi đối mặt với các huynh đệ khác, nhưng nếu như cái gì hắn cũng không nhớ rõ, vậy sẽ không hung hăng phạt hắn nhỉ?
Thái Tử càng nghĩ càng cảm thấy đây là một biện pháp tuyệt diệu, chờ mở mắt ra, liền thành người mờ mịt vô tội mất trí nhớ.
Chân chính giả vờ cũng không khó, ít nói bớt làm, biểu hiện thành thật chút là được.
Không nghĩ tới ban đêm gặp ác mộng bừng tỉnh, phát hiện Thái Tử Phi đang mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, nhất thời hoảng hốt buột miệng thốt ra, thiếu chút nữa bại lộ.
Thái Tử lặng lẽ xoa xoa ngực.
Thật là dọa hắn ra một thân mồ hôi lạnh mà.
Không được, về sau vẫn nên ít ở chung với nữ nhân này thì hơn.
Nữ nhân này chẳng những không thú vị, còn khôn khéo, vạn nhất phát hiện hắn giả vờ mất trí nhớ, nói không chừng sẽ đi nói cho phụ hoàng.
Giờ khắc này, đối với Thái Tử Phi, Thái Tử phiền chán tới cực điểm.
Cùng ngủ một giường Thái Tử hung tợn nghĩ: Chờ sau khi hắn đăng cơ, không ai quản thúc nữa, chuyện thứ nhất chính là hưu ( bỏ) nữ nhân này, cưới một nữ tử ôn nhu hiền thục làm hậu.
Nghĩ đến đây, Thái Tử lại nghĩ tới chuyện phát sinh ở Trân Bảo Các.
Tại sao vịt đã nấu chín còn bay được chứ?
Đáng giận hắn lúc ấy sau gáy đau xót, khi tỉnh lại chính là một trận hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ ra manh mối gì.
Nhưng có một việc có thể khẳng định: Có người tính kế hắn!
Cứu nàng kia đi, lại hại hắn xúi quẩy, chẳng lẽ là lão Thất làm?
Nhưng vậy không đúng, lão Thất lại không biết hắn coi trọng nữ tử kia.
Mặc kệ, thà rằng giết nhầm một ngàn không thể bỏ qua một cái, lão Thất vừa bá chiếm Nhị Ngưu, lại bá chiếm mỹ nhân tuyệt sắc, vốn dĩ đáng chết, chờ sau khi hắn đăng cơ sẽ tính hết sổ sách.
Thái Tử thật sự không nghĩ ra người hại hắn là ai, dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao chờ sau khi an an ổn ổn kế vị, những người làm hắn oán giận sẽ tìm cái cớ giết chết hết là được.
Mà trước mắt hắn cần phải làm là đừng lộ ra sơ hở, giả vờ mất trí nhớ thật tốt.
Cũng may, hai ngày này giả vờ có chút tâm đắc, không tính khó khăn.
Thái Tử thả lỏng, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Mười sáu tháng tám, trước sau có hoàng tử tiến cung thăm Thái Tử.
Thái Tử hạ quyết tâm ngụy trang thật tốt, không thể tránh mà không gặp làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ, vì thế vài vị hoàng tử tiến cung tới thăm đều gặp mặt.
Không bao lâu nội thị lại tiến vào, nói: “Điện hạ, Yến Vương cùng Khiếu Thiên tướng quân tới thăm ngài.”
Thái Tử sửng sốt một chút: “Ai?”
Nội thị cũng cảm thấy có chút hoang đường, khô cằn nói: “Yến Vương cùng Khiếu Thiên tướng quân ——”
Yến Vương thật đúng là hồ nháo mà, tới thăm Thái Tử điện hạ là nên, nhưng tại sao còn mang theo một cái chó tới nữa?
Cho dù là cẩu quan chính tứ phẩm, vậy vẫn là một con chó nha!