Hoàng Hậu làm chủ hậu cung, tự nhiên là người đầu tiên nhận được tin tức, lập tức ban thưởng xuống, cũng an bài người đến Ngọc Tuyền cung báo tin.
Hiền phi đang cầm một cái kéo bạc nhỏ tu bổ một chậu hoa tươi đương độ nở rộ, nghe nói người Khôn Ninh Cung tới, đứng lên: “Mời vào đi.”
Không bao lâu nội thị của Khôn Ninh Cung tiến vào, cười nói: “ Chúc mừng Hiền phi nương nương.”
Trong lòng Hiền phi nhảy dựng, trên mặt treo nụ cười gãi đúng chỗ ngứa: “Không biết mừng từ đâu tới?”
Lẽ nào tức phụ lão Thất sinh rồi?
Liền nghe nội thị nói: “ Sau nửa đêm hôm qua, Yến Vương phi mừng được thiên kim.”
“Làm phiền công công đi một chuyến. Hồng Ngọc ——”
Một người cung tì lập tức cho nội thị một túi tiền thưởng.
Nội thị lại nói vài câu cát tường, rồi lui ra ngoài.
Ý cười trên mặt Hiền phi nhất thời thu hồi, cầm lấy kéo bạc nhỏ đặt ở một bên tiếp tục tu bổ chậu hoa, ngoài miệng vân đạm phong khinh phân phó: “ Chuẩn bị chút đồ bổ đưa qua Yến Vương phủ đi.”
Một nữ hài nhi, tự nhiên không có gì đáng để cao hứng.
Huống chi nhớ tới cái này liền xót lòng.
Lúc ấy tức phụ lão Tứ cùng tức phụ lão Thất đều mang thai, một tiểu phi tần nịnh nọt bà ta nói trước nở hoa sau kết quả, nhưng kết quả thì sao?
Tức phụ lão Tứ đẻ non, đừng nói kết quả, ngay cả nụ hoa cũng chẳng thấy đâu, tức phụ lão Thất ngược lại ứng lấy câu nói đen đủi này, chỉ sinh ra một nữ hài nhi.
Nhiều Vương gia khai phủ bên ngoài như vậy, còn có Đông Cung, nữ hài nhi có cả một đống, phỏng chừng Hoàng Thượng có biết thì ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng lên ấy chứ.
Hiền phi thong thả ung dung tu bổ cành hoa, ném chuyện Yến Vương phi sinh nữ qua một bên.
Chỉ là mùng một tháng sáu, Cảnh Minh Đế hạ triều, theo lệ thường đi đến tẩm cung của Hoàng Hậu.
“Hoàng Thượng hôm nay xong việc sớm như vậy à.”
“Gần đây công việc không nhiều lắm, liền tới đây dùng cơm với Hoàng Hậu.” Có lẽ là giữa Đế hậu có bí mật chung, nên tuy Cảnh Minh Đế không có tình yêu với Hoàng Hậu, nhưng ở chung lại hết sức thoải mái.
Lão phu lão thê, như vậy là đủ rồi.
“Có một hỉ sự muốn cho Hoàng thượng biết.”
Cảnh Minh Đế nổi hứng thú: “ Hỉ sự gì?”
Gần đây chính vụ rối loạn, ông đã hiếm khi được gặp chuyện cao hứng.
“Đêm qua Yến Vương phi bình an sinh một thư nhi, Hoàng Thượng nói có phải là hỉ sự hay không?” Hoàng Hậu cười tủm tỉm hỏi.
Cảnh Minh Đế ngẩn ra, sau đó trên mặt xuất hiện tươi cười: “Đúng thật là hỉ sự. Bình an sinh nở là tốt rồi.”
Làm Hoàng Thượng trăm công nghìn việc, tự nhiên không có khả năng nhìn chằm chằm con dâu khai phủ bên ngoài khi nào sinh hài tử.
“Hoàng Hậu nhớ chuẩn bị chút đồ bổ đưa qua cho Yến Vương phủ.”
“Đã an bài người đưa qua rồi.”
Cảnh Minh Đế nhớ tới chuyện đã từng hứa, nói với Hoàng Hậu: “Lão Thất gần đây biểu hiện không tồi, trẫm tính toán ban tên cho trưởng nữ của hắn.”
Úc Cẩn bắt được Đóa ma ma tác loạn ở trong cung, lại tỏa sáng rực rỡ ở huyện Tiền Hà, tất cả những việc này Cảnh Minh Đế đều ghi tạc trong lòng. Thân là hoàng tử không có biện pháp gia quan tiến tước, chỉ có thể bày tỏ từ phương diện khác.
Hoàng Hậu sửng sốt.
Hoàng Thượng nói ban tên, cũng không phải là đặt cho hài tử một cái tên đơn giản là xong.
Ban tên, liền ý nghĩa cho người được ban tên phong hào, đối với một đứa bé mới sinh mà nói là thiên đại vinh sủng.
Phải biết rằng trong cung nhiều công chúa như vậy, ngoại trừ đích công chúa Phúc Thanh, còn có uổng mạng Thập Ngũ công chúa, thì các công chúa khác đến nay đều chưa có phong hào, chỉ chờ đến khi lấy chồng mới có thể được sắc phong.
Nữ nhi của thân vương cũng giống như thế, phải chờ tới khi nữ nhi xuất các mới có thể xin phong.
Hoàng Hậu rất nhanh nghĩ đến nguyên nhân Cảnh Minh Đế làm như vậy.
Đều nói cha thiếu nợ thì con trả, cũng đạo lý như vậy, con cái cũng sẽ được hưởng manh ấm của cha mẹ. Vợ chồng Yến Vương vì Hoàng Thượng mà phân giải không ít ưu phiền, cố tình có một số việc lại không tiện nói với người ngoài, nên tự nhiên Hoàng Thượng muốn đền bù vào những phương diện khác.
Hoàng Hậu cười hỏi: “Hoàng Thượng nghĩ kỹ tên rồi?”
“Còn chưa có nghĩ xong, để trẫm nghĩ tiếp.” Cảnh Minh Đế nắm râu trong chốc lát, nhất thời vẫn nghĩ không ra, đoạn nói với Hoàng Hậu, “Hoàng Hậu cũng cùng nghĩ đi.”
Đế hậu hai người ghé vào một chỗ, bắt đầu nghĩ tên đặt cho tiểu nữ nhi mới sinh của vợ chồng Yến Vương.
Cũng đang tốn đầu óc vì tên của nữ nhi còn có Khương Tự cùng Úc Cẩn.
Chung quy còn trẻ, ngày thứ hai Khương Tự liền khôi phục tinh thần không ít, dỗ nữ nhi ngủ rồi giao cho vú nuôi, hai vợ chồng nói tới chuyện đặt tên.
“Đại danh trước không vội, nhũ danh ta nghĩ kỹ rồi, liền gọi A Hoan đi.”
Khương Tự chớp chớp mắt: “Sao ta nhớ lúc trước chàng nói nếu là nam hài thì kêu A Ly, nữ hài thì kêu A Kiều mà?”
Ngẫm lại nữ nhi xấu như khỉ của mình, đáy lòng Úc Cẩn thở dài.
Xấu như vậy, sao có thể gọi là A Kiều chứ …… Người khác nghe xong vạn nhất âm thầm chê cười khuê nữ thì làm sao bây giờ?
Với Khương Tự, Úc Cẩn đương nhiên không dám nói thẳng, cười hì hì nói: “Ta đột nhiên cảm thấy A Hoan tốt hơn, khuê nữ chúng ta cả đời vui vẻ thật tốt đúng không.”
Khương Tự nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, đoạn gật đầu: “Vậy kêu A Hoan đi, ta cũng cảm thấy A Hoan tốt hơn.”
“Chủ tử, người bên Đông Bình Bá phủ tới.”
“Có ai tới?”
A Xảo nói: “Đại lão gia, Đại cô nãi nãi, còn có Tam thái thái.”
Úc Cẩn lập tức đứng dậy: “Ta đi nghênh đón nhạc phụ.”
Khương Tự còn đang ở cữ, Khương An Thành muốn gặp nữ nhi là không thể, chỉ thấy được ngoại tôn nữ quấn trong tã lót.
Khương An Thành nhìn chằm chằm hài nhi không thấy đủ, cười ha hả nói: “Y Nhi, con nhìn xem, đứa nhỏ này cùng muội muội con khi còn nhỏ giống nhau như đúc ……”
Khương Y vây quanh bên người hài nhi, cười phụ họa: “ Đúng nha, sinh ra thật giống Tứ muội, mặt mày như một khuôn khắc ra vậy, tương lai chắc chắn sẽ xuất sắc như Tứ muội.”
Nghe cha con hai người thao thao bất tuyệt khen khuê nữ nhà mình, Úc Cẩn hoang mang.
Rốt cuộc là người khác mắt mù hay là hắn mắt mù?
“Vương gia, ta vào xem Vương phi.”
Khương Y cùng Tam thái thái đi vào phòng sinh, thấy Khương Tự mạnh khỏe, bồi nói chuyện trong chốc lát rồi đi về.
Người ở cữ tất nhiên không thể quấy rầy lâu.
Trên đường trở về, Khương An Thành thổn thức không thôi: “Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt mà Tứ muội con đã làm nương rồi.”
Trong lòng Khương Y biết phụ thân lại nghĩ tới tiên mẫu, vội khuyên giải an ủi một phen.
Tới Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân đã chờ từ sớm vội hỏi: “Thế nào?”
“Tứ muội và hài tử đều rất tốt, tổ mẫu yên tâm đi.” Khương Y nói.
Phùng lão phu nhân nhướng một bên lông mày: “Vương gia thì sao?”
Khương An Thành mang vẻ mặt kinh ngạc: “Sinh hài tử lại không cần Vương gia xuất lực, hắn có thể có cái gì không tốt?”
Phùng lão phu nhân hung hăng liếc trắng nhi tử một cái: “Ta là nói, Tự Nhi sinh một nữ hài nhi, Vương gia không mất hứng sao?”
Khương An Thành cười lạnh: “Tự Nhi mệt chết mệt sống sinh cho hắn một khuê nữ tuấn tiếu đến cực điểm, hắn có thể không cao hứng? Mẫu thân chớ có rãnh rỗi nhọc lòng.”
Phùng lão phu nhân nhất thời bị nghẹn gần chết.
Khương Tự tỉnh ngủ, vừa mở mắt liền phát hiện Úc Cẩn canh giữ ở bên người, không khỏi cười: “A Cẩn, chàng không đi bận chính sự, muốn bồi ta ở cữ luôn à?”
Úc Cẩn ha hả cười nói: “Nha môn gần đây lại không cần đi, có thể có chính sự gì? Bồi nàng chính là chính sự.”
Nữ nhân ở cữ thật là vất vả, tiết trời tháng sáu, cửa sổ đều không thể mở, hắn mới tiến vào một hồi liền mồ hôi đầm đìa, đáng thương A Tự còn phải chịu đựng một tháng.
“A Cẩn, chàng thay ta viết cho Nhị ca một phong thư đi, nói cho huynh ấy biết huynh ấy lại có thêm một đứa cháu gái ……”