Cảnh Minh Đế nhất thời sững sờ, một hồi lâu mờ mịt nhìn về phía Phan Hải: “ Hắn nói gì cơ?”
Phan Hải vẻ mặt đau khổ lặp lại: “Thôi tướng quân giết trưởng công chúa, sau đó tự sát……”
Cảnh Minh Đế nhấc tay đỡ trán, trước mắt biến thành từng đợt màu đen.
Bên tai vang vọng tiếng khóc của Thôi Dật, làm ông càng đau đầu hơn.
Rối loạn, rối loạn, thế đạo này thật rối loạn.
Ông chỉ theo lẽ công bằng trừng trị Vinh Dương thôi, tại sao Thôi Tự lại dám giết người? Còn có để Hoàng Thượng ông vào mắt nữa không!
Đối với Vinh Dương trưởng công chúa, Cảnh Minh Đế vẫn còn có tình cảm huynh muội, tuy bởi vì Vinh Dương trưởng công chúa năm lần bảy lượt tùy hứng hồ nháo mà mài mòn gần như sắp mất, nhưng vẫn cảm thấy khổ sở.
Tiếng khóc của Thôi Dật quấy nhiễu làm ông tâm phiền ý loạn.
“Cữu cữu, làm sao bây giờ đây?”
Nhìn cháu trai ngốc khóc lóc, Cảnh Minh Đế đột nhiên nghĩ đến Khương Trạm xung phong thỉnh cầu đi canh giữ biên cương.
Hai đứa trẻ không chênh lệch nhau mấy, biểu hiện lại hoàn toàn khác xa ……
Có điều lúc này ông không có biện pháp trách móc nặng nề đứa cháu trai này, thở dài nói: “Chớ khóc, trẫm sẽ sai người an táng cho cha mẹ ngươi thật tốt, cũng sắp xếp thỏa đáng cho ngươi……”
Thôi Dật khóc lớn hơn nữa, vừa khóc vừa quẹt mũi: “Cữu cữu, con có một thỉnh cầu ——”
“Ngươi nói.” Huyệt Thái Dương Cảnh Minh Đế giật thình thịch.
Ông hiện tại sợ nhất nghe được hai chữ “Thỉnh cầu” này, tức phụ lão Thất đề ra một thỉnh cầu, kết quả lập tức chết mất hai người, vẫn là muội muội với muội phu của ông……
“Xin ngài đừng chôn cha mẹ con ở chung một chỗ.”
“Hả?” Cảnh Minh Đế nao nao, không nghĩ tới Thôi Dật sẽ đưa ra thỉnh cầu như vậy.
Vợ chồng cùng huyệt là đạo lý hiển nhiên, trên đời này vợ chồng bất hòa nhiều, người vừa chết chôn xuống đất vàng tất cả đều đã bị che đậy, từ đó hưởng thụ con cháu tế bái. Bây giờ Thôi Dật lại chủ động đưa ra thỉnh cầu không muốn cha mẹ hợp táng, thật đúng là hiếm thấy.
Thôi Dật đôi mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ đỏ, thần sắc lại rất kiên quyết: “Không cần hợp táng, con không muốn cha mẹ đã xuống đất rồi mà còn tiếp tục như vậy.”
Cảnh Minh Đế trầm mặc hồi lâu, khẽ gật đầu: “Được, vậy thì không hợp táng.”
Phan Hải âm thầm thở dài.
Từ trên trời rơi xuống đất, có đôi khi chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Vinh Dương trưởng công chúa thành thứ dân, nghĩa trang hoàng gia là không thể vào, lại không vào phần mộ tổ tiên của Thôi gia, kết cục thật khiến người ta thổn thức.
“Phan Hải, hậu sự của Vinh Dương cùng Thôi Tự, ngươi phái người đi giúp đỡ xử lý một chút.” Cảnh Minh Đế phân phó xong, nhìn về phía Thôi Dật.
Thôi Dật lại nói: “Cữu cữu, cháu trai còn có một thỉnh cầu.”
Mí mắt Cảnh Minh Đế run lên.
Còn có một thỉnh cầu?
“Ngươi nói.”
“Cầu cữu cữu giúp con tìm muội muội, con hiện tại chỉ có một người thân là muội muội.”
Cảnh Minh Đế đành phải gật đầu: “Chuyện này trẫm sẽ ghi ở trong lòng, ngươi yên tâm.”
“Đa tạ cữu cữu.”
“Ngươi mau trở về đi, chuyện của cha mẹ ngươi không thể thiếu ngươi xuất lực.”
Chờ Thôi Dật lau nước mắt đi rồi, Cảnh Minh Đế nặng nề thở dài.
“Hoàng Thượng, bên chỗ Thái Hậu ——”
Cảnh Minh Đế nghiêm mặt: “Tạm thời giấu kín miệng cho trẫm. Nếu như bị Thái Hậu nghe được đôi câu vài lời, tuyệt không tha tội!”
Trong thời gian ngắn, ông thật sự không có dũng khí đi tìm Thái Hậu nói chuyện phiếm nữa, có thể kéo dài được thì kéo thôi.
Tin tức Thôi Tự và Vinh Dương trưởng công chúa chết rất nhanh đã truyền ra ngoài, chấn kinh vô số người.
Trong Nghi Ninh Hầu phủ, lão phu nhân nước mắt giàn giụa, thần sắc lại đầy vui mừng: “Lão đầu, Vinh Dương trưởng công chúa hại chết A Kha đã gặp báo ứng rồi, thật sự gặp báo ứng rồi.”
Lão Nghi Ninh Hầu vỗ vỗ cánh tay lão phu nhân: “ Tại sao lại khóc, trước đó vừa mới khóc xong, cẩn thận làm mắt bị thương.”
Lão phu nhân cười lau nước mắt: “Cái này gọi là vui đến phát khóc. Lúc đầu nghe nói Vinh Dương trưởng công chúa bị biếm thành thứ dân ta đã đủ cao hứng, không nghĩ tới còn có tin tức còn tốt hơn truyền đến. Lão đầu, ông nói có phải ông trời mở mắt hay không?”
Tầm mắt của lão Nghi Ninh Hầu dừng ở trên rèm cửa có thêu hình hỉ thước đăng mai, cười nói: “Không phải ông trời mở mắt, mà là chúng ta có một ngoại tôn nữ giỏi……”
“Ông nói Tự Nhi?” Lão phu nhân lau khô nước mắt, cười càng sung sướng hơn, “Đúng vậy, Tự Nhi của chúng ta làm rất tốt, đã báo thù cho nương nó.”
Lão Nghi Ninh Hầu khẽ nhíu mày: “Ta chỉ lo Vinh Dương trưởng công chúa vừa chết, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Tự Nhi ở trong lòng Hoàng Thượng.”
Lão phu nhân nghiêm mặt, thản nhiên nói: “Vậy cũng đáng giá. Lo lắng ảnh hưởng bản thân mà không dám vì mẫu báo thù, chẳng phải uổng làm người con cái?”
Lão Nghi Ninh Hầu giãn mày trắng: “Bà nói đúng, có việc nên làm có việc không nên làm, Tự Nhi đã làm rất tốt.”
Kể từ khi biết hung thủ thật sự hại chết nữ nhi là Vinh Dương trưởng công chúa, lại vì suy nghĩ cho con cháu gia tộc mà không tiện vọng động, hai vợ chồng già đã sinh tâm bệnh.
Uất ức, phẫn nộ, không biết bao nhiêu ngày đêm ngủ không yên, hiện giờ ngoại tôn nữ rốt cuộc đã thay bọn họ xả ra ngụm ác khí này.
Tâm tình của Tô đại cữu lại có hơi khác với song thân.
Thê tử độc hại mẫu thân cùng muội muội, thê tử đã chết. Vinh Dương trưởng công chúa là hung thủ phía sau màn, Vinh Dương trưởng công chúa cũng đã chết. Mà tất cả những điều này đều là bởi vì ngoại tôn nữ ……
Tâm tình của Tô đại cữu phức tạp cực kỳ: Đứa cháu gái ngoại này của ông, thật sự là bưu hãn.
Đông Bình Bá phủ bên này, Khương Y gắt gao ngăn lại Khương Trạm: “Nhị đệ, không được đốt pháo đâu!”
Khương Trạm cười rộ lên: “Đệ chỉ nói miệng thôi, đại tỷ còn tưởng thật.”
Giờ hắn đã không còn xúc động như trước kia nữa, cho dù trong lòng đã thả vạn pháo hoa cũng sẽ không thật sự đi ra ngoài đốt pháo, thế mà đại tỷ đã bị dọa thành thế kia rồi.
“Chỉ là nói thôi?” Khương Y dở khóc dở cười, nhéo Khương Trạm một cái, “Vậy đệ làm ta sợ làm gì, ta còn tưởng đệ thật sự muốn ra đường đốt pháo chúc mừng.”
Vinh Dương trưởng công chúa có mất thánh sủng cũng là dưỡng nữ của Thái Hậu, người đã chết, nếu như vui mừng lộ rõ trên nét mặt chắc chắn sẽ rước lấy Hoàng Thượng ghét bỏ.
Rèm cửa nhấc lên, Khương An Thành sải bước tiến vào.
“Phụ thân ——” Tỷ đệ hai người đồng thời kêu một tiếng.
Khương An Thành bưng một đôi mắt phiếm hồng khóa chặt hai đứa con: “Vinh Dương trưởng công chúa hại chết mẫu thân các ngươi!”
Khương Y cùng Khương Trạm liếc nhau, nhất thời không biết nói gì.
“Có phải các ngươi đã sớm biết rồi không?” Khương An Thành vịn tường hỏi.
Khương Trạm giành trước mở miệng: “Lần đó đi thăm ngoại tổ mẫu thì biết. Nhi tử sợ phụ thân biết sẽ chịu không nổi, liền thuyết phục đại tỷ với Tứ muội đừng nói với ngài.”
Thấy Khương Trạm ôm lấy trách nhiệm, Khương Y nhẹ giọng nói: “Phụ thân, không phải một mình Nhị đệ quyết định, là con làm chủ muốn hai đứa nó gạt ngài.”
Khương An Thành dùng sức đấm tường một cái, hỏi: “Tự Nhi không đến tang lễ của Đại cữu mẫu các ngươi, có liên quan đến việc này không?”
Vưu thị và Vinh Dương trưởng công chúa đã chết, nói cho Khương An Thành chân tướng cũng không còn gánh nặng, Khương Y hơi chần chờ một chút rồi nói: “Vinh Dương trưởng công chúa chính là mượn tay Vưu thị hại mẫu thân……”
“Các ngươi thật sự có thể giấu ta!” Khương An Thành run môi thở dài.
Đến lúc này chẳng lẽ ông có thể trách tội con cái? Tự nhiên là không thể.
Trái tim ông phập phồng như dầu sôi, nghĩ đến nguyên nhân thê tử tử nạn đã uất ức đến tận cùng, hận không thể vọt tới phủ công chúa chính tay đâm chết độc phụ Vinh Dương trưởng công chúa, nhưng ngặt nỗi Thôi Tự đã làm thay.
Mà những cái này đều là công lao của Tự Nhi.
Khương An Thành lau mặt một phen, đột nhiên vô cùng tưởng niệm tiểu nữ nhi.