Khương Tự hơi mỉm cười với Đậu Xu Uyển: “Biểu cô không cần khách khí, mau ngồi.”
“Tạ Vương phi.” Đậu Xu Uyển hơi khom người, lúc này mới ngồi xuống ghế dựa sát bên.
Tứ cô nương bây giờ thân phận đã khác xưa, nếu nàng tự coi mình là trưởng bối cao cao, đó mới là buồn cười.
Khương Tự âm thầm gật đầu.
Khác không nói, vị biểu cô này là người rất thức thời.
Ra hiệu mấy người A Xảo lui ra, trong phòng chốc lát chỉ còn lại có ba người, Khương Tự bưng ly nước lên nhấp một ngụm, hỏi: “Không biết biểu cô đối với hôn nhân đại sự có ý tưởng gì?”
Đậu Xu Uyển không nghĩ tới Khương Tự sẽ hỏi cái này, không khỏi sửng sốt.
Khương Tự đặt ly trà lên trên bàn trà, thần sắc nhàn nhạt nhìn Đậu Xu Uyển.
Mặt Đậu Xu Uyển dần dần trướng đến đỏ bừng.
Khương Tự cũng không vội, lẳng lặng chờ nàng ta trả lời.
Sau một hồi trầm mặc làm người ta áp lực, Đậu Xu Uyển đột nhiên làm một cái lễ thật sâu với Khương Tự: “ Nếu Vương phi đã hỏi suy nghĩ của ta, ta cũng xin nói ta chỉ mong muốn có một bạn lữ tướng mạo tương xứng, cử án tề mi, tương kính như tân.”
Nàng ta nói xong, ngữ khí có chút kích động.
Nàng ta không thể không kích động.
Gần đây ý tứ của dì càng ngày càng rõ ràng, trong ngôn ngữ thậm chí còn bắt đầu thúc giục, chỉ sợ sẽ không cho nàng ta giả vờ hồ đồ quá lâu.
Nhưng nàng ta thật sự không muốn gả cho đại biểu ca làm vợ kế.
Nàng ta cũng từng là minh châu trong lòng bàn tay mẫu thân, cũng từng tình đầu chớm nở mơ mộng dáng vẻ của hôn phu tương lai, người đó ở trong tưởng tượng của nàng ta có thể không quyền không thế, có thể tướng mạo tầm thường, nhưng ít ra sẽ đối đãi với nàng ta thật lòng, sẽ không ngay từ đầu trong lòng đã chứa đầy người khác……
Nam nhân như Đại biểu ca dù có tốt, nàng ta cũng không muốn gả.
Chính là rất nhiều chuyện không phải do nàng ta, không có mẫu thân lại bị phụ thân đưa đến nhà dì nàng ta tựa như lục bình không rễ, muốn tự chủ là khó khăn cỡ nào.
Đậu Xu Uyển là người thông minh, vừa nghe Khương Tự hỏi như vậy, lập tức hiểu được ý tứ của đối phương.
Nàng ta phải bắt được cơ hội lần này tránh thoát vận mệnh bị dì an bài!
“Phẩm mạo tương xứng?” Khương Tự lẩm bẩm nhẩm bốn chữ này.
Đậu Xu Uyển thần sắc kiên định, nói: “Phẩm mạo tương xứng.”
Nhìn khuôn mặt thanh xuân tú mỹ kia, Khương Tự cười: “Đậu biểu cô phẩm mạo xuất chúng, muốn tìm một lang quân phẩm mạo tương xứng tuy rằng không dễ, nhưng chắc chắn sẽ có.”
Đậu Xu Uyển lại thi lễ với Khương Tự lần nữa: “Nhận cát ngôn của Vương phi. Nếu quả thật có thể như thế, chính là tạo hóa của ta.”
Khương Tự cùng Khương Y liếc nhau.
Khương Y nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nàng không muốn nhìn thấy tổ mẫu mạnh mẽ ghép Đậu biểu cô và phụ thân vào với nhau, ngoài đau lòng phụ thân ra, còn là đồng tình với vị Đậu biểu cô này.
Với tình yêu nam nữ, nàng đã từng hồ đồ, mà nay lại có vài phần thấu hiểu.
Đáy mắt Đậu Xu Uyển giãy giụa không cam lòng, nàng nhìn ra được. Nữ tử ở trên đời này, nói ra thì đều là người đáng thương thôi.
“Đại phu nói ta mấy tháng đầu không nên đi lại nhiều, nhưng ngốc ở trong phủ khó tránh khỏi phiền muộn, biểu cô nếu không có việc gì không bằng lưu lại một thời gian bồi ta đi.”
Đậu Xu Uyển kinh ngạc liếc nhìn Khương Y.
Khương Y cười nói: “Ta cũng muốn bồi muội muội, nề hà Yên Yên không thể rời khỏi ta, mang nó tới đây khó tránh khỏi quấy rầy muội muội tĩnh dưỡng, liền mặt dày làm phiền biểu cô vì ta phân ưu.”
Đậu Xu Uyển chỉ do dự một cái chớp mắt rồi liền đáp ứng, khách khí nói: “Ta tay chân thô kệch, Vương phi không chê là được rồi.”
Khương Tự mỉm cười: “Làm sao sẽ. Biểu cô nguyện ý lưu lại bồi ta, ta cầu mà không được.”
Đậu Xu Uyển là người biết chính mình muốn gì, sẽ không vọng tưởng thứ mình không chiếm được. Đối với người như vậy, nàng nguyện ý giúp đỡ một phen.
Xe ngựa chở Khương Y một mình trở về Đông Bình Bá phủ.
Trong Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân kinh ngạc không thôi: “Vương phi giữ biểu cô ngươi lại?”
“Vâng, Tứ muội đã hoài thai ngại phiền, cảm thấy hợp ý biểu cô, liền giữ biểu cô lại.”
Thần sắc Phùng lão phu nhân nhất thời âm tình bất định.
Hợp ý Đậu Xu Uyển?
Ngoại tôn nữ vào Bá phủ không phải một hai ngày, Khương Tự cũng không phải xuất giá sớm, hai người ở Bá phủ cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy thời gian ít nhất hơn nửa năm, bà thế nào lại không nhìn ra hai người hợp ý nhỉ?
Khương Tự đây là ý gì?
“ Tứ muội ngươi tuổi còn trẻ có thai, lẽ ra ngươi làm tỷ tỷ lưu lại bồi nó càng thích hợp hơn. Dù sao ngươi cũng là người từng trải, biểu cô ngươi nói là trưởng bối, kỳ thật vẫn là một cô nương gia không hiểu chuyện ……”
“Con cũng muốn lưu lại bồi Tứ muội, nhưng còn có Yên Yên nữa. Yên Yên đang tuổi hoạt bát thích chơi, nếu như theo con đi Vương phủ, một khi quấy nhiễu Tứ muội liền phiền toái.” Khương Y ôn nhu giải thích.
Phùng lão phu nhân chậm rãi gật đầu.
Mang theo hài tử mấy tuổi đi bồi người có thai, xác thật không thích hợp.
Nhưng Khương Tự lưu lại Dậu Xu Uyển vẫn làm Phùng lão phu nhân đắn đo.
“Đại lão gia ——” Cửa vang lên tiếng nha hoàn vấn an,Khương An Thành nhanh chóng đi vào.
Vội vàng làm lễ chào hỏi Phùng lão phu nhân, Khương An Thành gấp không chờ nổi hỏi Khương Y: “ Tứ muội con thế nào?”
Phùng lão phu nhân nhìn mà giận sôi máu.
Khi tức phụ còn sống trong lòng nhớ thương đều là tức phụ, nay tức phụ đã chết trong lòng nhớ thương đều là nữ nhi, một đại nam nhân không thể có tiền đồ tí sao?
“Phụ thân yên tâm đi, Tứ muội cũng không tệ lắm, thoạt nhìn Vương gia rất săn sóc Tứ muội ……”
Khương An Thành liên tiếp gật đầu, thần sắc lúc này mới khoan khoái: “Mẫu thân, mọi người nói chuyện đi, con đi thư phòng.”
Khương An Thành tới vội đi cũng vội, nhưng thật ra làm Phùng lão phu nhân ngộ ra: Khương Tự đột nhiên giữ lại Đậu Xu Uyển, sẽ không phải là bởi vì lão đại đi?
Đúng rồi, nha đầu kia tính tình cổ quái, lại là người không chấp nhận được người khác, chắc chắn không muốn cha mình cưới vợ kế.
Mắt thấy Khương Tự thành Vương phi, ý niệm muốn gả Đậu Xu Uyển cho Khương An Thành của Phùng lão phu nhân càng thêm mãnh liệt. Hiện giờ kế hoạch đột nhiên bị phá rối, trong lòng khó chịu giống như có cục đá chặn lại, cố tình lại không thể làm gì.
Đến cuối cùng, lão thái thái chỉ có thể tự an ủi mình: Thôi, nếu Khương Tự không muốn, vậy từ từ rồi nói. Bá phủ về sau còn phải dựa vào Tứ nha đầu dìu dắt, không đáng vì cưới vợ kế cho lão đại mà chọc tức nó.
Úc Cẩn phải mấy ngày sau mới hậu tri hậu giác phát hiện trong phủ có thêm một thân thích.
“Ta còn tưởng là nha hoàn theo nàng từ Bá phủ tới đây cơ, không nghĩ tới lại là biểu cô nàng?”
“Chàng không phát hiện cách ăn mặc khác biệt?”
Úc Cẩn thẹn thùng cười cười: “Lại không nhìn kỹ, cảm thấy đều chẳng khác lắm.”
“Vị biểu cô này của ta cũng là người không dễ dàng, phụ thân của nàng ấy đưa nàng ấy lên kinh chính là vì muốn để tổ mẫu ta an bài cho nàng một mối hôn sự.”
“Cho nên?” Úc Cẩn nghe ra vài phần ý tứ.
“Cho nên chàng lưu ý nhiều một chút, có nhân tuyển thích hợp liền làm mai cho biểu cô.”
Úc Cẩn cười rộ lên: “ Tài tử văn vẻ nho nhã ta cũng không quen mấy người, nhưng nếu là tướng sĩ trẻ tuổi rất có tiền đồ ngược lại đếm không hết, chỉ là không biết biểu cô nàng có nguyện ý gả cho võ tướng hay không.”
Không nói cái khác, Vương phủ phải có quy chế của phủ binh, trực tiếp hiệu lực thay hắn có không ít.
“Biểu cô chỉ cầu phẩm mạo tương xứng, biết lạnh biết nóng là được.”
“Vậy được, ta để ý một chút.” Úc Cẩn một ngụm đáp ứng, nói ra tin tức mới biết được, “ Ngôn quan ngày ấy hăng hái buộc tội ta nhất mắc lỗi, bị phụ hoàng trục xuất kinh thành rồi.”
Nét mặt Khương Tự trịnh trọng lên.
Úc Cẩn cười lạnh: “Xem ra người nọ là thay người nào đó phất cờ hò reo, ta nói ra sức gì đâu!”