Thừa dịp Tô Thanh Vũ đưa Khương Y ra ngoài, nhìn Tô Thanh Sương vẻ mặt hoảng hốt, Tô Thanh Tuyết nhãn châu đảo đều nói: “Đại tỷ, ngươi nói Nhị biểu tỷ không tới phúng viếng mẫu thân, thật sự là vì không thoải mái sao?”
Tô Thanh Sương hoàn hồn, mặt hơi trầm xuống: “ Nhị muội nói lời này là ý gì?”
Tô Thanh Tuyết mím mím môi, nói: “Ta chính là cảm thấy mẫu thân đi quá đột ngột, rõ ràng mấy ngày trước còn rất tốt, nhưng sau khi Nhị biểu tỷ bọn họ tới thăm ngoại tổ mẫu lại đột nhiên ra đi ——”
“Câm miệng!” Tô Thanh Sương giận dữ.
Tô Thanh Vũ bĩu môi: “Ta biết đại tỷ với hai vị biểu tỷ Khương gia cảm tình tốt, ta nói mấy lời này trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Tô Thanh Sương nhíu mày: “Về sau những lời này ta không muốn nghe lại nữa, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vậy đại tỷ nghỉ ngơi đi, ta cáo lui.” Tô Thanh Tuyết cúi người, đi đến cửa phòng khóe miệng hơi hơi nhếch lên, vẻ đắc ý chợt lóe rồi biến mất.
Ngày sinh thần tổ mẫu năm ngoái, nàng ta như bị lột sạch y phục đẩy đến trước mặt mọi người, một chút thể diện cũng không còn.
Hại nàng ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, có mẹ đẻ ngu xuẩn, mẹ cả ngoan độc, còn có Khương Tự không chút lưu tình.
Hiện giờ mẹ cả đã chết, thái sơn đè trên đầu nàng ta đã không còn, nên nàng ta sẽ được khoan khoái hai năm.
Ha hả, nàng ta không thể làm gì Khương Tự trở thành Yến Vương phi kia, nhưng ghim vào trong lòng đích tỷ một cây gai vẫn là có thể. Tương lai đích tỷ và Khương Tự có ngày xảy ra ngăn cách, dù sao cũng chẳng quan hệ tới nàng ta, xui xẻo cũng là đích tỷ xui xẻo.
Đối với Vưu thị, Tô Thanh Tuyết vừa sợ hãi lại căm hận. Hiện giờ Vưu thị chết rồi, chỉ cần vừa nghĩ đến bởi vì vài câu châm ngòi của nàng ta mà đích tỷ được mẹ cả phủng ở trong lòng bàn tay sẽ gặp xui xẻo, liền không khỏi tâm sinh chờ mong.
Tô Thanh Sương mặt không biểu tình ngồi ở trên giường, nghe tiếng cửa phòng khép lại, trong lòng xác thật bởi vì mấy lời nói của Tô Thanh Tuyết mà nổi lên gợn sóng.
Mẫu thân chết, thật sự có liên quan đến biểu tỷ bọn họ?
Vào đêm, linh đường hơi quạnh quẽ, chỉ có hiếu tử hiền tôn canh chậu than.
Tô Thanh Tuân cho chậu than thêm ít vàng mã, nhìn chằm chằm tiền giấy hóa thành tro bụi, yên lặng đứng dậy đi vào bên trong.
Tô đại cữu đang nghỉ ngơi, không hề buồn ngủ.
“Phụ thân, ngài ở đó không?”
Tô đại cữu xoay người ngồi dậy, cho Tô Thanh Tuân tiến vào.
Tô Thanh Tuân rất nhanh đẩy cửa mà vào.
Nhìn thấy nhi tử ngắn ngủn hai ngày rõ ràng đã gầy đi, Tô đại cữu thở dài: “Tuân nhi, con cho dù muốn túc trực bên linh cữu, cũng phải chú ý thân thể.”
“Nhi tử biết rồi.” Tô Thanh Tuân nói xong, trầm mặc xuống.
“Có việc?”
Tô Thanh Tuân nhìn Tô đại cữu, hỏi: “Phụ thân, mẫu thân đến tột cùng ra đi như thế nào?”
Tô đại cữu lập tức nhíu mày, ngữ khí nghiêm khắc: “Không phải nói, mẫu thân con mắc bệnh cấp tính ——”
“Đó hẳn chỉ là lý do thoái thác với người ngoài đi.” Tô Thanh Tuân nhàn nhạt đánh gãy lời Tô đại cữu.
Hắn là Nghi Ninh Hầu thế tôn, sau khi Nhị đệ mất hắn chính là nam đinh duy nhất của đại phòng thế hệ này, có một số việc không thể không biết rõ ràng.
Tô đại cữu còn ở cố chống chế: “Tuân nhi, con nói gì vậy!”
Tô Thanh Tuân và Tô đại cữu nhìn nhau, không hề có ý lùi bước: “Phụ thân, nhi tử sắp tới lễ đội mũ rồi, có quyền được biết chân tướng, đặc biệt là người đó còn là mẫu thân của con, là một trong hai người thân cận nhất của con ở trên đời này.”
Tô đại cữu nhìn chăm chú đôi mắt của nhi tử.
Đôi mắt của nam tử trẻ tuổi có hơi sưng đỏ, tràn đầy mỏi mệt, còn có trong suốt khó nén.
Thật lâu sau, Tô đại cữu hỏi: “Con thật sự muốn biết?”
Trong lòng Tô Thanh Tuân trầm xuống, gật đầu: “Nhi tử muốn biết.”
Hắn quả nhiên không có đoán sai, mẫu thân mất có ẩn tình khác.
Thấy nhi tử kiên trì như thế, Tô đại cữu duỗi tay xoa xoa ấn đường, thở dài: “Mẫu thân con phạm vào đại sai.”
“Mẫu thân phạm vào sai gì?”
“Bà ấy hạ độc tổ mẫu con!”
“Cái gì?” Tô Thanh Tuân rốt cuộc không duy trì được bình tĩnh, khiếp sợ không thôi.
Lời đã nói ra, Tô đại cữu không rối rắm nữa, nói tiếp: “ Cô mẫu con cũng là bị mẫu thân con hạ độc hại chết!”
Nhi tử thông tuệ nghĩ nhiều, nếu cứ để hắn tự suy diễn về nguyên nhân chết của mẫu thân, rồi tương lai bởi vì hiểu lầm với Khương gia đặc biệt là gây ra mâu thuẫn với ngoại tôn nữ thân là Yến Vương phi, đó mới là hối tiếc không kịp.
Tô Thanh Tuân chỉ cảm thấy toàn bộ nhận thức đều đã bị phá vỡ, há miệng thở dốc, thanh âm như cá mắc cạn giãy giụa trên bờ sông dưới ánh mặt trời: “Phụ thân, có khi nào nghĩ sai rồi không?”
Mẫu thân sao có thể làm ra loại sự tình này?
Ở trong lòng Tô Thanh Tuân, Vưu thị chính là hình tượng từ mẫu, không khác mấy với bất kỳ một vị mẫu thân yêu thương nhi nữ nào.
“ Mẫu thân con chính miệng thừa nhận.” Tô đại cữu cười lạnh, sợ nhi tử còn không tin, bổ sung nói, “Ở trước mặt tổ phụ tổ mẫu con, Nhị thúc Nhị thẩm còn có ta.”
Tô Thanh Tuân hoàn toàn chết tâm, lẩm bẩm nói: “Khó trách……”
Khó trách phụ thân không đủ bi thương, khó trách tổ phụ tổ mẫu bình tĩnh như thế, khó trách ánh mắt Nhị thẩm nhìn hắn có chút khác thường, khó trách mẫu thân ——
Tô Thanh Tuân bỗng nhiên sửng sốt, bật thốt lên nói: “Mẫu thân chết ——”
“Bà ta tự sát.”
“Nhưng mà ——” Tô Thanh Tuân muốn nói gì đó, nhưng muôn vàn ngôn ngữ lại hóa thành cục đá chắn ở lồng ngực.
Nhưng mà cái gì chứ, chẳng lẽ nói mẫu thân không phải tự sát, mà là bị bức tử?
Hại chết cô mẫu, lại hại tổ mẫu, tội ác như vậy bị vạch trần, mẫu thân ngoại trừ chết ra còn có thể như thế nào?
Nếu nói mẫu thân là bị bức tử, đó cũng là bị chính bản thân bà đưa vào tuyệt lộ……
Nghĩ đến đó, hai hàng thanh lệ theo khóe mắt Tô Thanh Tuân rơi xuống.
“Mẫu thân vì sao phải hại cô mẫu và tổ mẫu?” Đây là điều Tô Thanh Tuân không cách nào nghĩ rõ.
Tô đại cữu nhắm mắt, nói: “Phụ nhân vô tri cùng nông cạn thôi.”
Hại lão phu nhân, thực chất không phải bởi vì quyền quản gia bị lão phu nhân cắt giảm, mà là bởi vậy chột dạ lão phu nhân phát hiện chuyện bà ta tính kế Khương Tự.
Hại muội muội, lại là do bị Vinh Dương trưởng công chúa uy hiếp sau đó hồ đồ cùng không có điểm mấu chốt.
Tô Thanh Tuân còn tính hỏi tiếp, Tô đại cữu mở mắt ra nhìn hắn, thở dài: “Tuân nhi, chừa cho nương con chút thể diện ở trong lòng con đi.”
Tô Thanh Tuân mấp máy khóe môi, thở ra.
Phụ thân nói không sai, đã biết chuyện mẫu thân hại tổ mẫu cùng cô mẫu, hỏi tiếp chỉ là triệt triệt để để bại lộ ra sự xấu xí của mẫu thân thôi, khiến hình tượng của mẫu thân ở trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ.
Hồ đồ một chút, ít nhất còn có thể an ủi chính mình nói mẫu thân là có nỗi khổ riêng.
“Phụ thân, nhi tử đi túc trực bên linh cữu.” Tô Thanh Tuân phảng phất như bị rút cạn sức lực, nện bước trầm trọng rời đi.
Tô đại cữu hơi nhẹ nhàng thở ra.
Ông không muốn đề cập đến Vinh Dương trưởng công chúa, là để tránh nhi tử tuổi trẻ khí thịnh làm ra chuyện lỗ mãng.
Tô Thanh Tuân đi ở trên đường về linh đường, dưới hành lang treo đèn lồng trắng tỏa ra ánh sáng trắng toát.
Dưới tàng cây cách đó không xa, đứng thẳng một thiếu nữ yểu điệu mặc một bộ áo tang trắng.
“Đại muội?” Tô Thanh Tuân thoáng dừng bước, sau đó nhanh chân đi qua.
Đêm thu buốt lạnh, gò má Tô Thanh Sương vì lạnh cóng mà có hơi đỏ lên.
“Đại ca đi tìm phụ thân rồi?”
Đối diện với đôi con ngươi đen trầm đau thương của thiếu nữ, Tô Thanh Tuân thở dài nói: “Đại muội, muội đi theo ta.”
Chuyện hắn muốn biết, muội muội làm sao không muốn biết kia chứ.
Nghe Tô Thanh Tuân kể lại xong, tay Tô Thanh Sương run rẩy che mặt, không tiếng động bật khóc nức nở.
“Khó trách…… Tự biểu muội tới đều không muốn tới……”
Chuyện Khương Tự không tới Nghi Ninh Hầu phủ phúng viếng đại cữu mẫu rất nhanh đã làm cho người có tâm chú ý.