Ý cười bên môi Tề Vương cứng đờ.
Vương phi thích liền mua lại?
Đây chính là một gian cửa hàng, không phải mấy hộp son phấn, lão Thất đây là tiền nhiều quá đem đi đốt?
Trong lòng Tề Vương chua chua.
Mấy năm nay lão Thất ở phía Nam còn không biết thu được bao nhiêu tiền tài, nếu là dùng để ủng hộ hắn ta……
Nghĩ như vậy, Tề Vương nhìn về phía Úc Cẩn nét mặt càng thêm ôn hòa.
Tề Vương phi bên cạnh trong lòng còn chua hơn Tề Vương, nhịn không được liếc Khương Tự một cái.
Đây thật đúng là vợ chồng mới cưới, trong mật thêm đường, một câu thích, Yến Vương liền trực tiếp mua luôn cửa hàng.
Tề Vương phi nghĩ như thế, đột nhiên lại nghĩ đến bản thân.
Nàng ta và Vương gia cũng từng trải qua thời gian mới cưới, chính là cẩn thận ngẫm lại, những năm gần đây hình như rất hiếm khi nhận được lễ vật của Vương gia……
Tề Vương phi không tự giác thu hồi ý cười.
“Cữu cữu.” Úc Cẩn lên tiếng chào hỏi An Quốc Công.
An Quốc Công gật gật đầu: “Vương gia với Vương phi nếu tới rồi, vậy vào đi thôi, bên ngoài nắng đến chóng mặt.”
Yến hội thiết đãi ở phòng khách, phân nam nữ hai bàn.
Lão phu nhân tuy đã có tuổi, tinh thần lại rất tốt, ngồi ở trên ghế lặng lẽ đánh giá Khương Tự, thấy nàng cử chỉ ưu nhã, bình thản tự nhiên, không khỏi liếc ngang An Quốc Công phu nhân Vệ thị một cái.
Nếu không phải Vệ thị không quản tốt, nào đến nỗi để A Dịch cùng một dân nữ sinh ra nghiệt duyên.
Bà từng nghe nói Khương Tứ cô nương là người có tính tình kỳ quái, hiện giờ xem ra so với Xảo Nương vẫn mạnh hơn nhiều.
Thật là ném dưa hấu nhặt hạt mè.
Làm mẹ chồng nàng dâu với lão phu nhân nhiều năm như vậy, Vệ thị sao không đoán được ý nghĩ của lão phu nhân, lập tức ngực phát nghẹn.
Tiểu nhi tử khư khư cố chấp, cả chuyện nhảy sông cũng làm ra được, bà ta còn có thể làm sao bây giờ?
Không cùng Đông Bình Bá phủ từ hôn làm theo ý tứ tiểu nhi tử, chẳng lẽ nhìn nó tìm chết sao?
Kết quả là, hết thảy lại là bà ta sai.
Vệ thị càng nghĩ càng bực, càng thêm bất mãn Xảo Nương.
Đều là hồ ly tinh kia mê hoặc tiểu nhi tử đến thần hồn điên đảo, bằng không trong nhà nào có mấy chuyện bực mình này.
Một bàn người tâm tư khác nhau, chỉ có Quý Phương Hoa ý cười rõ ràng: “Biểu tẩu, Vương gia mua cho tẩu cửa hàng son phấn nhà ai thế?”
“Lộ Sinh Hương.”
Hai mắt Quý Phương Hoa sáng lên: “ Cư nhiên mua lại Lộ Sinh Hương, ta thích Hương Lộ của Lộ Sinh Hương lắm.”
Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp: “ Nếu biểu muội thích, về sau mỗi tháng đưa cho biểu muội mấy bình.”
Quý Phương Hoa thoải mái hào phóng nói lời cảm tạ: “Vậy thì tốt quá, về sau liền không lo nha hoàn mua không được nữa.”
Khương Tự liền thích tính tình như Quý Phương Hoa.
Mấy bình Hương Lộ, vô luận với nàng hay là Quốc Công phủ đều không tính là gì, nếu đẩy tới đẩy lui, ngược lại có vẻ không phóng khoáng.
Thấy Quý Phương Hoa cùng Khương Tự quan hệ thân cận, Vệ thị càng thêm hụt hẫng.
Ngày thường nha đầu Phương Hoa này với Xảo Nương chỉ có khách khí ngoài mặt, ngay cả nói đều không được vài câu.
“Biểu tẩu, xem ra Vương gia đối với tẩu rất tốt, không gả sai người mà.” Quý Phương Hoa cười khanh khách trêu ghẹo.
Một bàn khác Úc Cẩn thính tai, ấn tượng với Quý Phương Hoa lập tức chuyển biến tốt đẹp không ít.
Ừm, khắp Quốc Công phủ coi như có một người hiểu chuyện.
Nghe được lời này bàn tay Quý Sùng Dịch đang bưng rượu hơi dừng lại, tâm tình chua xót.
Muội muội đây là nói Khương cô nương may mắn không gả cho hắn?
Hắn rất muốn hướng ánh mắt về phía bàn kia, xem phản ứng của Khương Tự, nhưng lý trí vẫn ngăn cản phần xúc động này.
Muội muội nói cũng không sai, nói thật ra, hắn đối với Khương cô nương cũng không có tâm tư gì, cũng chỉ là —— Quý Sùng Dịch liếc nhìn Úc Cẩn một cái thật sâu.
Cũng chỉ là nhìn người khác tốt đẹp yên vui, mà cuộc sống sau khi kết hôn của hắn lại hỗn loạn, không có lúc nào được thư thái, trong lòng chung quy có chút hụt hẫng.
Quý Sùng Dịch tự giễu cười cười, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Dư quang nơi khóe mắt của Úc Cẩn thu hết phản ứng của Quý Sùng Dịch vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh.
Hừ, đối với loại ngu xuẩn này, hắn đều lười liếc mắt nhìn thêm một cái.
Sau này hắn và A Tự sẽ trôi qua tháng ngày mỹ mãn hạnh phúc, cho tên ngu xuẩn này hâm mộ ghen ghét đi thôi.
Úc Cẩn cũng một hơi uống cạn sạch rượu trong ly, chỉ cảm thấy rượu ngon hương thuần, thư thái vô cùng.
Bên bàn nữ quyến, bởi vì lời nói của Quý Phương Hoa mà không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
Nhị thái thái Triệu thị trừng Quý Phương Hoa một cái: “Con đứa nhỏ này, bớt không biết lớn nhỏ với Vương phi.”
Nha đầu ngốc này, nói lời này không phải đâm tâm đại tẩu sao.
“Nương, con nào có không biết lớn nhỏ.” Quý Phương Hoa làm nũng.
Nhị thái thái không biết làm sao với nữ nhi.
Khương Tự khẽ mỉm cười: “Biểu muội nói không sai, đại khái là ta vận khí tốt.”
Sắc mặt An Quốc Công phu nhân trở nên khó coi.
Kiếp trước đã làm mẹ chồng nàng dâu gần một năm, nàng biết rất rõ vị Quốc Công phu nhân thoạt nhìn đoan trang từ ái này có bao nhiêu bắt bẻ.
Lúc này, Khương Tự đột nhiên thấy đồng tình với Xảo Nương không xuất hiện ở đây.
Tề Vương phi vuốt đũa, trên mặt không lộ thanh sắc, trong lòng lại khó chịu buồn bực.
Vì sao mỗi một lần ngồi cùng một chỗ với Yến Vương phi, đến cuối cùng đều là nàng ta thành người bị xem nhẹ?
Rõ ràng luận trưởng ấu nàng ta trước, luận xuất thân nhà mẹ đẻ cũng là nàng ta tốt hơn……
Tề Vương phi điều chỉnh lại tâm tình, ý đồ nói chuyện với Khương Tự, lại bị đối phương không lạnh không nhạt ứng phó.
Một bàn người dần dần nhìn ra vài phần ý tứ.
Chờ đến khi cơm dùng xong, hai vị Vương gia đều mang theo Vương phi cáo từ, lão phu nhân giữ An Quốc Công lại nói chuyện.
“Mẫu thân có chuyện gì?”
“Hôm nay cùng hai vị Vương phi ăn cơm, ta thấy giữa hai người không hòa thuận lắm.”
An Quốc Công không cho là đúng cười cười: “Chuyện của người trẻ tuổi mẫu thân không cần quan tâm.”
“Không quan tâm? Muội muội ngươi ký thác kỳ vọng cao với Tề vương ngươi không phải không biết, ta vốn nghĩ Yến Vương được Hoàng Thượng coi trọng, về sau sẽ là trợ lực cho Tề Vương, mà nay xem ra chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
Giữa chị em dâu không hòa thuận rõ ràng như thế, Yến Vương còn có thể tận tâm tận lực giúp đỡ Tề Vương ư?
An Quốc Công lập tức nhíu mày: “Mẫu thân đừng nói như vậy, cái gì kỳ vọng cao với không kỳ vọng cao, con thấy muội muội chỉ thích suy nghĩ miên man.”
Yên phận hưởng một đời vinh hoa không tốt sao, lòng dạ muội muội quá lớn……
“Ngươi thật đúng là ——” Thấy nét mặt nhi tử đóng băng, lão phu nhân không nói nữa, phất phất tay ra hiệu An Quốc Công rời đi, một mình bắt đầu suy tư.
Quý Sùng Dịch uống nhiều hai ly, bước chân loạng choạng trở về phòng.
Xảo Nương đang yên lặng rơi lệ, thấy Quý Sùng Dịch tiến vào, mím môi chờ hắn tới dỗ, lại chậm chạp không chờ được động tĩnh.
Mùi rượu thoang thoảng bay tới.
“Lại uống quá chén?” Xảo Nương chịu đựng ủy khuất đứng dậy đỡ người vào, hơi có chút bất mãn.
Mấy tháng gần đây, A Dịch càng ngày càng mê rượu.
Quý Sùng Dịch nhăn mày gạt tay Xảo Nương ra: “Uống vài chén rượu nàng cũng muốn lải nhải.”
“Thiếp là suy nghĩ cho thân thể chàng ——”
Có lẽ là do men say, nhìn khuôn mặt tràn ngập ủy khuất kia, Quý Sùng Dịch buột miệng thốt ra: “Lúc trước mẫu thân bọn họ đều ngăn cản không được cưới nàng, cũng là nói vì tốt cho ta……”
Hắn phiền nhất chính là cứ luôn nói vì tốt cho hắn, vì tốt cho hắn!
Lời này như một lưỡi dao sắc bén, đột nhiên cắm vào ngực Xảo Nương.
Xảo Nương sắc mặt trắng bệch, run giọng hỏi: “Cho nên, chàng hối hận phải không?”
Mông lung trong mắt Quý Sùng Dịch rút đi, khôi phục vài phần rõ ràng.
Hắn vừa mới hình như nói sai rồi.
“A Dịch, chàng nói chuyện đi, có phải chàng hối hận rồi phải không?”
Quý Sùng Dịch ngượng mặt không muốn xin lỗi, mặt lạnh nói: “Cái gì hối hận với không hối hận, nàng chớ có kéo tầm bậy tầm bạ vào.”
Nước mắt Xảo Nương rơi lã chã: “A Dịch, chàng chính là hối hận!”
“Vô cớ gây rối!” Quý Sùng Dịch phất tay áo bỏ đi.