Phùng mụ mụ lạnh mặt trừng mắt liếc nhìn nha hoàn một cái: “Thất thần làm gì, còn không hầu hạ Nhị cô nãi nãi uống thuốc!”
Hai nha hoàn liếc nhau, trong đó một người bưng chén thuốc lên đi về phía Khương Thiến: “Nhị cô nãi nãi, uống thuốc đi.”
Tuy rằng trước đó lúc chuẩn bị dùng kéo đâm chết Khương Tự ôm tâm lý đồng quy vu tận, nhưng sau khi tinh thần hòa hoãn lại, nhìn chén thuốc đen nhánh này, Khương Thiến vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nàng ta lui về sau từng chút, cao giọng nói: “Ta không uống, các ngươi cút cho ta!”
Phùng mụ mụ thở dài: “Nhị cô nãi nãi, bị bệnh thì phải uống thuốc, ngài không phải tiểu hài tử, đạo lý này hẳn phải hiểu.”
“Ngươi là cái thứ gì? Chẳng qua là một con chó bên người lão phu nhân, thấy ta gặp nạn, cũng dám trơ mặt giáo huấn chủ tử!” Khương Thiến tức giận mắng.
Phùng mụ mụ nghe xong lời này trên mặt thì bình tĩnh, đáy mắt lại hiện lên lửa giận, lạnh lùng nói: “Còn chờ cái gì, mớm thuốc cho Nhị cô nãi nãi!”
Một người nha hoàn giữ lấy Khương Thiến.
Khương Thiến liều mạng giãy giụa: “Cút đi, ta không uống!”
Nàng ta cho dù chết, cũng không nên chết một cách uất ức hèn nhát như thế này!
“Khương Tự đâu? Ta muốn gặp Khương Tự!” Đến lúc này, Khương Thiến hoàn toàn không nghĩ tới tìm Phùng lão phu nhân cầu tình nữa, tâm tâm niệm niệm chính là gặp Khương Tự.
Có mấy lời, không hỏi cho rõ ràng, không nói cho thống khoái, nàng ta không cam tâm!
Phùng mụ mụ bật cười: “Nhị cô nãi nãi, ngài thật đúng là không nhìn rõ tình cảnh của bản thân. Tứ cô nương là thân phận gì? Đó chính là Yến Vương phi tương lai, trong Bá phủ còn ai tôn quý hơn Tứ cô nương, há là ngài muốn gặp là gặp? Huống chi ngài còn làm ra loại chuyện đó với Tứ cô nương——”
Nhắc tới việc này, Phùng mụ mụ lắc đầu.
Nhị cô nương đúng là điên rồi, cũng may Tứ cô nương bình yên vô sự.
“Ta muốn gặp Khương Tự!” Khương Thiến dùng sức đẩy nha hoàn ra.
Hai nha hoàn cho rằng nàng ta muốn chạy, vội đi chặn cửa, lại không ngờ Khương Thiến xoay người chạy vào phòng trong, rồi nhanh chóng lao ra, đem một cái hộp gỗ lim quăng tới trước mặt Phùng mụ mụ.
Hộp bị bung ra, lộ ra một hộp châu báu trang sức.
Ánh mắt Phùng mụ mụ co rút: “Nhị cô nương đây là ý gì?”
Khương Thiến lập tức bình tĩnh lại, mặt vô biểu tình nói: “Trong phòng chỉ có bốn người chúng ta, Phùng mụ mụ cùng nhị vị chia cái này, không ai sẽ biết. Ta chỉ có một yêu cầu ——”
Tầm mắt Phùng mụ mụ tầm mắt dời khỏi châu báu trang sức kim quang chói lọi, nhịn đau nói: “Nhị cô nãi nãi đừng nói nữa, lão nô không có khả năng mời Tứ cô nương đến cho ngài.”
“Nếu chỉ là truyền vài lời thì sao?”
Phùng mụ mụ sửng sốt.
Khương Thiến chỉ chỉ châu báu trên mặt đất: “Các ngươi giúp ta đưa vài lời cho Khương Tự, vô luận nàng ta có muốn gặp ta hay không, những thứ này đều cho các ngươi.”
“Việc này ——” Phùng mụ mụ nhất thời chần chờ.
Tiền tài động lòng người, bà ta hầu hạ lão phu nhân hơn phân nửa đời, cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Hai nha hoàn càng là đôi mắt tỏa ánh sáng.
Nhiều tiền như vậy, chẳng sợ chỉ chia cho các nàng một ít, cũng đủ cho cuộc sống tương lai của các nàng.
Thời gian từng chút trôi qua, Phùng mụ mụ rốt cuộc gật đầu một cái: “Vậy được, chỉ là nói trước, truyền lời xong Tứ cô nương không muốn gặp ngài, Nhị cô nãi nãi cũng đừng làm ầm lên đó.”
Khương Thiến cười lạnh: “Có thể. Có điều ta muốn các ngươi thề nhất định phải truyền lời tới. Nếu như nhận tiền không làm việc, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”
“Như vậy sao được!” Phùng mụ mụ quả quyết cự tuyệt.
“Lại không cần các ngươi nhất định mời được người đến, dễ như trở bàn tay có được một hộp châu báu như thế, các ngươi cũng không muốn sao?”
Trầm ngâm một lát, Phùng mụ mụ gật đầu: “Được.”
Ba người rất nhanh giơ tay thề, trong đó một người nha hoàn lặng lẽ đi Hải Đường Cư truyền lời.
Khương Tự nghe được truyền tin, có chút ngoài ý muốn, thở dài: “Khương Thiến thật đúng là có biện pháp.”
Rơi vào tình cảnh như vậy thế mà còn có thể sai sử nha hoàn trong viện lão phu nhân truyền lời, Khương Thiến xem như có bản lĩnh.
“Cô nương, ngài đừng có đi gặp kẻ điên kia.”
Khương Tự đứng dậy: “Đi gặp cũng tốt.”
Có vài lời nàng vốn lười nói lại, nếu Khương Thiến không cam tâm, đi một chuyến cũng coi như chấm dứt.
Khương Thiến không nghĩ tới Khương Tự thật sự tới.
Đóng chặt cửa phòng, ánh sáng tối tăm, bầu không khí làm người ta hít thở không thông.
Nhìn thiếu nữ mặt vô biểu tình, Khương Thiến đột nhiên cười: “Không nghĩ tới người quý giá như ngươi sẽ đến, không sợ ta lại gây bất lợi cho ngươi?”
Khương Tự ngữ khí lành lạnh: “Thời gian hữu hạn, Nhị tỷ vẫn là nắm chặt nói chuyện đi.”
“Nhị tỷ?” Khương Thiến bỗng dưng mở to mắt, “Không nghĩ tới ngươi còn gọi ta là Nhị tỷ! Như vậy Khương Tự, ta phải hỏi ngươi cho thật kỹ, rõ ràng trước kia chúng ta quan hệ tốt như vậy, ta đến tột cùng đắc tội ngươi chỗ nào, làm ngươi đột nhiên không cho sắc mặt tốt?”
Khương Tự cứ như vậy nhìn Khương Thiến, thần sắc cổ quái.
“Làm sao?”
Khương Tự cười: “Nhị tỷ thật sự cho rằng ngươi làm những chuyện đó, ta không biết?”
Nàng tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Ngươi là đồng lõa!”
Khương Thiến chấn động toàn thân, chật vật lại khiếp sợ nhìn Khương Tự, có loại khó xử vì trong nháy mắt bị người cởi sạch xiêm y.
Nàng ta biết?
Nàng ta sao lại biết!
“Ngươi nói cái gì ——”
Khương Tự cười lạnh đánh gãy Khương Thiến giải thích theo bản năng: “Có gan làm không có can đảm nhận, Nhị tỷ, đừng để ta khinh thường ngươi.”
Khương Thiến hơi há mồm, những chất vấn kia phảng phất như bóng da bị chọc thủng, lập tức vô tung vô ảnh.
“Nhị tỷ đã rõ rồi, vậy ta đi đây.”
Khương Thiến đột nhiên nghĩ tới cái gì, duỗi tay bắt lấy ống tay áo Khương Tự: “ Sự việc thế tử bại lộ, có phải là bởi vì ngươi không?”
Khương Tự rũ mắt nhìn cái tay tái nhợt khô khốc kia, không có phủ nhận.
“Thật là ngươi!” Khương Thiến đỏ bừng mắt, như mãnh thú mất khống chế, “Ngươi tiện nhân này, hóa ra ta rơi vào hoàn cảnh như hiện giờ đều là ngươi làm hại!”
Khương Tự dùng sức rút ống tay áo ra, một tát vung tới.
Bốp một thanh âm vang lên, trên mặt Khương Thiến có thêm một dấu tay đỏ bừng.
Khương Tự nhíu mày: “Vốn dĩ không muốn ô uế tay, chỉ là không nghĩ tới đến lúc này rồi ngươi còn chấp mê bất ngộ. Cái gì gọi là ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy là ta làm hại? Theo ý của ngươi, ta đáng để ngươi tính kế rồi bị Trường Hưng Hầu thế tử lăng nhục thậm chí giết hại, sau đó ngươi tiếp tục phong quang làm thế tử phu nhân của ngươi, thờ ơ nhìn Tào Hưng Dục tiếp tục hại người mới tính xứng đáng với ngươi?”
Khương Tự càng nói càng lạnh: “Nói thờ ơ là coi trọng ngươi, chỉ sợ Tào Hưng Dục gặp khó xử ngươi còn muốn giúp một phen nhỉ? Khương Thiến, ngươi nghe cho rõ, ngươi rơi vào hoàn cảnh hiện giờ không phải bất luận kẻ nào làm hại, là do chính ngươi!”
Nàng nói xong, xoay người đi ra cửa.
“Khương Tự, ngươi đồ tiện nhân nhẫn tâm, ngươi cho rằng thành Vương phi là có thể phong quang vô hạn? Ngươi sẽ có báo ứng, nhất định sẽ có báo ứng!”
Khương Tự dừng bước, xoay người cười: “Ít nhất ở trên người của ngươi, ta sẽ không có báo ứng, mắt của ông trời còn chưa có mù!”
Cửa mở, Phùng mụ mụ mang theo hai nha hoàn không một tiếng động tiến vào.
“Nhị cô nãi nãi, uống thuốc đi.”
“Ô ô ô ô ——” Giãy giụa một hồi, Khương Thiến dùng sức móc yết hầu lăn lộn trên mặt đất, dần dần không còn phát ra thanh âm.
Rất nhanh trong phủ trên dưới đều biết Nhị cô nãi nãi bị bệnh rất nặng, ngay cả nói đều nói không được.
Lão phu nhân lên tiếng, đưa Nhị cô nãi nãi tới thôn trang dưỡng bệnh.
Khương Thiến câm, trước khi bị tiễn đi, Tiêu bà tử lặng lẽ tới xem nàng ta.