Tự Cẩm

Chương 328: Bị thẩm vấn công đường 



Khương An Thành thấy thần sắc Khương Tự không giống giả bộ, hơi hơi do dự liền thống khoái gật đầu: “Đi!”

Dù sao Chân lão huynh rất coi trọng Tự Nhi, Tự Nhi thật sự có thể lấy ra chứng cứ chính là chuyện công, lấy không ra coi như đi bái phỏng trưởng bối thôi, trong ngoài không có hại.

Phía sau truyền đến tiếng gầm của Phùng lão phu nhân: “Lão đại, ngươi sao có thể theo Tứ nha đầu hồ nháo?”

Khương Tự xoay người, cười khanh khách hỏi Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu có dám cùng cháu gái đánh cuộc lần nữa không?”

Phùng lão phu nhân nhíu mày chờ nàng nói tiếp.

“Nếu cháu gái có thể cầm thư nghĩa tuyệt về, chuyện tương lai của đại tỷ cùng Yên Yên tổ mẫu liền không được nhúng tay nữa.”

“Nếu như không cầm về được thì sao?”

Khương Tự buông tay: “Vậy cháu gái tùy ý tổ mẫu xử trí là được.”

Phùng lão phu nhân mới vừa do dự chốc lát, Khương An Thành đã mang theo một đôi nhi nữ bước nhanh rời đi.

Lão phu nhân hậu tri hậu giác phản ứng lại: Không đúng nha, hai lần đánh đố, Tứ nha đầu thua cuộc đều là tùy ý bà xử trí, này không phải là tay không bắt sói sao.

Nhất thời không bắt bẻ thế mà lại bị một tiểu nha đầu tính kế!

Thời điểm Phùng lão phu nhân giận dỗi, Khương An Thành mang theo huynh muội Khương Tự đã chạy tới Thuận Thiên Phủ.

Ngồi ở sau đường án Chân Thế Thành nhìn Khương An Thành, yên lặng thở dài.

Từ khi tiếp nhận chức vụ phủ Doãn Thuận Thiên, nhà Khương Lão đệ liền thành khách quen của Thuận Thiên Phủ, duy trì công tác cũng không cần ra sức như vậy đi.

“Không biết Bá gia đến vì chuyện gì?” Trên công đường, Chân Thế Thành đương nhiên không thể xưng huynh gọi đệ, cực kỳ chú ý đúng mực.

Khương An Thành cũng không hồ đồ, cất giọng nói: “Chân đại nhân, ta lần này đến đây, là xin quan phủ phán xử tiểu nữ cùng Chu Tử Ngọc nghĩa tuyệt!”

“Ách, không biết có lý do gì?”

“Chu Tử Ngọc vì muốn làm vợ chồng với nữ tử bên ngoài, mà có ý đồ mưu hại vợ cả!”

Trên công đường lập tức nổi lên một trận xôn xao.

Chân Thế Thành ánh mắt hơi đổi, khẽ liếc nhìn thiếu nữ điệu thấp đứng ở phía sau Khương Trạm.

Khương Tự đón nhận ánh mắt của hắn, hơi hơi cong môi.

Chân Thế Thành ho nhẹ một tiếng: “Bá gia xin đợi một lát, bản quan trước truyền người Chu phủ tới đây.”

Khương An Thành gật gật đầu, bình chân như vại ngồi ở trên ghế dài một bên chờ đợi, trong lòng lại có chút bồn chồn.

Hình như hơi xúc động rồi, hẳn phải hỏi xem Tự Nhi rốt cuộc nắm chứng cứ gì trước.

Thấp tha thấp thỏm một lúc đến khi nhìn đến khuôn mặt trầm tĩnh của nữ nhi đột nhiên lại biến mất vô tung.

Tự Nhi không phải đứa nhỏ lỗ mãng, ông hẳn nên tin tưởng nó. Nếu đổi thành nhi tử —— này còn phải hỏi, một cái tát quất tới đã rồi lại nói.

Không chờ bao lâu, phụ tử Chu Thiếu Khanh theo nha dịch đi vào công đường.

Thuận Thiên Phủ trong ngoài vây đầy người xem náo nhiệt, đều là nghe nói Đông Bình Bá phủ muốn cùng Chu gia nghĩa tuyệt lập tức mang theo hạt dưa chạy như bay lại đây.

Đại Chu có một chỗ khai sáng, quan phủ thẩm vấn, bá tánh có thể tiến vào dự thính.

Về phần vì sao có nhiều bá tánh đứng bên ngoài như vậy, này còn phải nói, đương nhiên là chân cẳng không đủ mau tới chậm, không có chỗ đứng chứ sao!

Chân Thế Thành gật đầu với Khương An Thành: “Bá gia, nếu là bên ông muốn cáo nhà trai có ý đồ mưu hại vợ cả, vậy  liền trần thuật trước đi.”

Khương An Thành đứng dậy đi đến giữa công đường, cao giọng nói: “Việc này còn phải nói từ lúc tiểu nữ đi chùa Bạch Vân dâng hương……”

Nghe ông nói xong, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn.

“Nhớ lại, là có chuyện như vậy á, lúc ấy Đông Bình Bá phủ liền báo quan, ta còn nhìn thấy quan sai đi vào Chu gia cơ.”

“Hình như không có chứng cứ, sau đó quan phủ vẫn luôn không có động tĩnh.”

“Không có chứng cứ ta cũng cảm thấy việc này tám chín phần mười là thật, bằng không Đông Bình Bá phủ lúc ấy làm sao sẽ không chút do dự báo quan?”

“Không sai, có thể nháo đến báo quan tất nhiên không đơn giản như vậy, quả nhiên Chu Tử Ngọc thật sự có người ở bên ngoài, nghe nói còn là một vị tiểu thư khuê các đấy, chỉ tiếc không biết là nhà ai……”

Nghe này đó nghị luận, Khương An Thành hận không thể mua hai cân tương giò khao nữ nhi.

Vẫn là Tự Nhi có dự kiến trước, lúc ấy quyết đoán báo quan làm cho Bá phủ hiện giờ chiếm cứ chủ động.

“Yên lặng!” Chân Thế Thành vỗ kinh đường mộc, tầm mắt chuyển hướng Chu Tử Ngọc, “Chu Tử Ngọc, ngươi có gì lời muốn nói?”

Chẳng qua ngắn ngủn hai ba ngày, thanh niên vốn dĩ khí phách hăng hái liền thành dáng vẻ dung mạo tiều tụy.

Chu Tử Ngọc nghe vậy chậm rãi thẳng sống lưng, ngữ điệu thong thả lại không mất rõ ràng: “ Chuyện ngựa bị chấn kinh là xa phu tâm tồn trả thù, không có bất luận quan hệ gì với ta cả. Khương gia cáo ta mưu hại vợ cả, chẳng qua là muốn cướp nữ nhi từ bên người ta đi thôi.”

“Nói bậy!” Khương An Thành thấy Chu Tử Ngọc đến nay chết cũng không hối cải, lửa giận dâng lên.

Chu Tử Ngọc hỏi lại: “Nhạc phụ đem tội danh như vậy hắt lên người tiểu tế, không biết có chứng cứ gì?”

“Chứng cứ đương nhiên là có.” Thanh âm trong trẻo điềm mỹ của thiếu nữ vang lên, làm người trên công đường lắp bắp kinh hãi, sôi nổi nhìn về nơi  phát ra thanh âm.

Mà khi nhìn thấy bộ dạng người lên tiếng, mọi người liền càng giật mình hơn.

Đây là cô nương Đông Bình Bá phủ đi, một quý nữ thế mà lại theo phụ huynh chạy đến công đường?

Đối mặt với những ánh mắt này, Khương Tự hoàn toàn không thấy sợ hãi, thoải mái rút từ trong tay áo ra một vật giao cho Khương An Thành.

Nàng nếu dám đứng ở chỗ này, sẽ không sợ thế nhân nhìn ngó.

Tỷ ruột chịu khổ, làm muội muội vì sao không thể đứng ra? Chỉ vì nàng là nữ tử?

Nữ tử cũng có yêu có hận, có máu có nước mắt, có nhu tình như nước, cũng có lá gan lấy thẳng báo oán. Đối mặt súc sinh thương tổn thân nhân, nàng càng không thể tránh ở phía sau phụ huynh, nàng phải quang minh chính đại cho cho chó rơi xuống nước Chu Tử Ngọc này một đòn nặng nề.

Nhanh chóng xem xong tờ giấy Khương Tự đưa tới, sắc mặt Khương An Thành thoắt cái trở nên xanh mét, cơ hồ là tay run rẩy giao tờ giấy ấy cho nha dịch, trình lên cho Chân Thế Thành.

“Súc sinh!” Khương An Thành bay lên, một cước đạp Chu Tử Ngọc lăn quay trên mặt đất.

Sắc mặt Chu Thiếu Khanh đột nhiên thay đổi: “Ông thông gia, hà tất đem chuyện làm tuyệt?”

“Đem chuyện làm tuyệt? Chu Khắc Minh, ngươi nhìn cho kỹ chuyện tốt nhi tử ngươi làm đi!”

Chân Thế Thành ra hiệu nha dịch đem tờ giấy kia cho Chu Thiếu Khanh cùng Chu Tử Ngọc xem qua.

Chu Thiếu Khanh không thể tưởng tượng nhìn về phía nhi tử.

Nội tâm chèo chống của Chu Tử Ngọc nháy mắt sụp xuống hơn phân nửa.

Sao có thể, Khương Tứ làm sao biết Tình nhi có vấn đề?

“Vớ vẩn, các ngươi chỉ dựa vào một tờ giấy liền muốn chụp cho ta cái mũ có ý đồ mưu hại thê tử?”

Khương Tự cười lạnh: “Không thấy quan tài không đổ lệ!”

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, A Man lớn giọng la: “Phiền toái nhường một chút.”

Một đôi hoa tỷ muội xuất hiện ở trước mặt mọi người, hai người kề sát nhau, nhìn lẫn nhau giống như đang soi gương.

Sắc mặt Chu Tử Ngọc nháy mắt xám nghét.

“Các ngươi ai là Tình nhi, ai là Vũ nhi?” Chân Thế Thành hỏi.

Tỷ muội hai người cùng quỳ xuống, từng người báo ra thân phận.

“Nói một chút đi.”

Tình nhi cùng Vũ nhi ngươi một lời ta một ngữ đem những chuyện trên tờ giấy nói lại một lần, đám người vây xem nghe xong lâu lâu hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Nói bậy, hai nha đầu này là bị các ngươi mua chuộc!” Chu Tử Ngọc chưa từ bỏ ý định phản bác.

Khương Tự cười khanh khách nhìn chằm chằm Chu Tử Ngọc: “Đừng nóng vội, ta còn có rất nhiều nhân chứng. Tỷ như hai tay chân của Yến Xuân ban, tỷ như lưu manh chuộc thân cho Vũ nhi, tỷ như…… Huynh trưởng của tỷ muội Vũ nhi!”

Nói tới đây, ánh mắt Khương Tự lướt qua đám người, cùng tầm mắt Úc Cẩn chạm vào nhau.

Có thể tìm thấy huynh trưởng của tỷ muội Vũ nhi, còn phải nhờ vào Úc Thất.

Tầm mắt hai người dây dưa ngắn ngủi, Khương Tự rất nhanh thu hồi tầm mắt, gằn từng chữ một nói: “Chu Tử Ngọc, ngươi nếu là một nam nhân thì thống khoái nhận tội đi, ít nhất không khó coi như vậy.”

# Edit by Khuynh Vũ # Nay chỉ có 3 chương thoai, mình xin bù sau. Hự hự!

DMCA.com Protection Status