Thấy thần sắc Khương Tự không đúng, Úc Cẩn ghé vào bên tai hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Tự chậm chạp không có phản ứng.
Úc Cẩn lúc này mới cẩn thận đánh giá thiếu nữ vài lần.
Một cái mũi hai con mắt, không có gì đặc biệt mà.
“Muốn mang nàng ta đi không?”
Khương Tự lập tức hoàn hồn, ánh mắt đuổi theo bóng dáng thiếu nữ biến mất ở cửa phòng, chậm rãi lắc đầu: “Không, chúng ta…… Đi trước……”
Thân thể lăng không mà lên, định thần lại thì đã rơi xuống ngõ nhỏ, một bàn tay to duỗi lại đây, bao lấy bàn ta lạnh lẽo của thiếu nữ.
Lòng bàn tay đối phương truyền tới ấm áp làm Khương Tự đang trong cơn mờ mịt có vài phần tâm an.
Khương Tự hồi hồn, trịnh trọng nói với Úc Cẩn: “Có chuyện này muốn nhờ ngươi.”
“Nàng cứ nói đi, người của ta mặc nàng dùng.” Úc Cẩn hơi hơi cong môi, bổ sung, “Ta cũng mặc nàng dùng luôn.”
“ Người bên trong giúp ta trông kỹ, đừng để thoát khỏi khống chế.”
“Còn nữa không?” Chút việc nhỏ này, dù A Tự không nói, hắn cũng sẽ phân phó.
Hiện tại A Tự nguyện ý tìm hắn hỗ trợ, thuyết minh trong lòng đã sớm tiếp nhận hắn rồi, hắn đương nhiên phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm sớm cưới vợ yêu về nhà.
“Không có, ta muốn đi về.”
Úc Cẩn bắt lấy tay Khương Tự không buông: “A Tự, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng gặp cô nương kia vì sao lại thất thố như thế?”
Khương Tự chần chờ một chút.
Chuyện của Trưởng tỷ tuy rằng mượn nhân thủ của Úc Thất, vốn không muốn để hắn liên lụy quá sâu, nhưng trước mắt xem ra, một người kế ngắn hai người kế dài.
Rất nhanh thì Khương Tự không rối rắm nữa, kể lại tỉ mỉ chuyện cứu Tình nhi trên đường từ chùa Bạch Vân trở về cho Úc Cẩn nghe.
Úc Cẩn nghe xong nói: “Nghĩ không rõ thì đi Chu gia xem thử, xem Tình nhi kia có ở đó hay không là rõ thôi.”
“Nếu như ở đó thì sao?” Khương Tự theo bản năng hỏi lại.
Úc Cẩn giơ tay xoa xoa tóc nàng: “Nàng ấy, thật sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Nếu như Chu gia có một Tình nhi, vậy thuyết minh người trong viện vừa rồi không phải Tình nhi, mà là hai người có dung mạo giống nhau, lớn nhất có thể là tỷ muội song sinh.”
Khương Tự đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sương mù trước mắt giống như bị một bàn tay vô hình đẩy ra.
Nàng xác thật trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu có hai “Tình nhi”, như vậy một người trong đó tất nhiên không phải “Tình nhi”.
Có lẽ…… Là Vũ nhi?
Khương Tự đột nhiên nhanh trí hiện lên ý niệm này.
Bị tin tức đến từ Yến Xuân ban ảnh hưởng, nàng tồn tại ấn tượng vào trước là chủ, cho rằng gã sai vặt của Chu Tử Ngọc thông qua lưu manh chuộc Vũ nhi ra rồi đưa về bên người huynh trưởng nàng ta, sau đó huynh trưởng thích đánh bạc thay tên cho muội muội rồi lại bán đi, từ đó bị trưởng tỷ gặp được cứu.
Mà hiện giờ, nếu như Tình nhi đang êm đẹp ở tại Chu phủ, vậy thì từ lúc bắt đầu có lẽ đã nghĩ sai……
Khương Tự sinh ra ý niệm bức thiết muốn đi Chu phủ tìm tòi hư thực, cáo từ với Úc Cẩn.
Úc Cẩn kéo nàng không buông: “Hà tất phiền toái như vậy, nàng giả thành thị nữ của ta, ta mang nàng đi Chu phủ chẳng phải càng nhanh hơn. Đừng quên, bản án lệnh tỷ kinh mã vẫn do ta phụ trách đó.”
“Vương gia mang theo tỳ nữ đi Chu phủ tra án, này chỉ sợ sẽ làm người ta chỉ trích?”
Úc Cẩn không sao cả cười cười: “Bọn họ không dám nhận chỉ trích ngay mặt ta. Về phần nghị luận sau lưng, dù sao ta lại nghe không thấy, quản bọn họ nói cái gì. Còn nữa ——”
“Cái gì?”
Úc Cẩn thở dài: “A Tự nàng quên, nàng mới cáo quan người ta xong, lẽ nào cho rằng người ta còn hoan nghênh nàng? Không tin nàng thử đi, nàng đưa bái thiếp qua, Chu gia chắc chắn uyển chuyển cự tuyệt.”
Khương Tự lúc trước dám xé rách mặt báo quan thì đã nghĩ tới loại tình huống này, có điều nàng có kế sách ứng đối, nhưng trước mắt vội vã đi Chu gia, vô luận ứng đối gì đều quá chậm trễ thời gian.
Nghĩ tới nghĩ lui, đi theo Úc Thất vẫn là tiện lợi nhất.
Thấy Khương Tự gật đầu, đáy mắt Úc Cẩn giấu ý cười, đúng lý hợp tình nói: “Gọi ta một tiếng công tử, nghe xem có giống không.”
Cặp mắt mỉm cười kia làm Khương Tự không khỏi hơi khẩn trương không mở miệng được.
Hỗn đản này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Sửa sang lại tâm tình, Khương Tự khôi phục bình tĩnh: “Công tử, chúng ta đi thôi.”
Úc Cẩn tâm hoa nộ phóng.
Chờ đến tương lai, hắn còn muốn A Tự gọi hắn Thất ca.
Còn chưa đến thời gian hạ nha, Chu Thiếu Khanh không ở trong phủ, Chu phu nhân vừa nghe Yến Vương tới, lập tức cảm thấy tim đau thắt.
Nhưng người ta địa vị lớn, lòng có khó chịu hơn nữa cũng phải nhịn.
Chu phu nhân gắng chống đỡ đi gặp Úc Cẩn, mắt đảo qua, sau lưng vị Vương gia này còn đứng một tỳ nữ, tâm càng buồn bực hơn.
Quả thực không ra thể thống gì!
“Vương gia quang lâm hàn xá, bồng tất sinh huy, không biết hôm nay tới là muốn làm gì?” Vô luận trong lòng khinh bỉ như thế nào, trên mặt Chu phu nhân vẫn không lộ chút nào, khách khí vừa đủ.
Úc Cẩn dựa vào lưng ghế, bưng chung trà một dạng bộ lười nhác: “Chu phu nhân quên rồi à, bản án của quý phủ không phải còn chưa kết sao.”
Chu phu nhân hận không thể hắt chén trà đến trên mặt Úc Cẩn.
Yến Vương là ăn no đến rảnh quá à, vì cớ gì mà cứ nhìn chòng chọc chút việc ấy của nhà bọn họ không buông?
Mấy ngày nay Chu phủ cũng chẳng yên ổn gì.
Xa phu chết, Chu Thiếu Khanh lên tiếng phải điều tra rõ ràng, nhưng tra tới tra lui vẫn không thu hoạch được gì.
Cứ như vậy, Chu Thiếu Khanh liền có ý tứ trách tội Chu phu nhân quản lý nội trạch bất lực.
Chu phu nhân là người ưa sĩ diện, cứ việc Chu Thiếu Khanh không có nói thẳng, nhưng ý tứ toát ra đủ để khiến bà đêm không ngủ ngon.
Trước mắt vừa mới cảm thấy yên tĩnh một chút, Yến Vương này vậy mà lại tới nữa!
“Lẽ nào Vương gia có manh mối?” Chu phu nhân cố ý hỏi.
Chính bọn họ cũng không tra ra cái gì, Yến Vương nếu có thể điều tra ra mới là lạ.
Chu phu nhân mỉa mai với Úc Cẩn mà nói chẳng xi nhê gì, hắn đặt chung trà xuống, cười tủm tỉm nói: “Đúng là không có manh mối, mới lần nữa đến một chuyến đó, phiền toái Chu phu nhân mời đại nãi nãi ra đây đi.”
Chu phu nhân thầm mắng một tiếng vô sỉ, nhàn nhạt cười nói: “Thật sự là xin lỗi, trưởng tức Khương thị từ hôm bị kinh hách tới nay, thân thể liền có chút không thoải mái, trước mắt không tiện gặp người.”
Trước không nói để tức phụ gặp ngoại nam đã thực khiến người ta không vui, tận đáy lòng Chu phu nhân cũng không thích người vừa nhìn đã thấy không quy củ như Úc Cẩn, nên dĩ nhiên không muốn cho hắn như ý.
Khương Tự vừa nghe Khương Y bị bệnh, nhẹ nhàng mím môi.
Chu phu nhân động tác ưu nhã bưng chén trà lên.
Bà không tin nói đến mức này rồi mà Yến Vương còn muốn gặp con dâu bà.
Ý cười trên mặt Úc Cẩn không giảm: “Đại nãi nãi nếu không thoải mái, vậy thôi, Chu phu nhân gọi hết nha hoàn bà tử hầu hạ bên người đại nãi nãi tới đây đi.”
Chu phu nhân nhất thời nghẹn lời.
Úc Cẩn nhướng mày: “ Làm sao, ngay cả nha hoàn bà tử hầu hạ đại nãi nãi cũng không tiện gặp người?”
“Vương gia nói đùa.” Chu phu nhân bị chèn ép đến không nói lại được, phân phó tỳ nữ đi gọi người.
Rất nhanh thì một đám nha hoàn bà tử đã đứng đầy sân.
Thiếu niên nện bước chân dài đi qua trước mặt một đám nha hoàn bà tử, tỳ nữ mặt mày không có gì lạ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau.
“Đều ở chỗ này sao?” Úc Cẩn thả chậm bước chân, như không chút để ý hỏi.
Một khuôn mặt quen thuộc ánh vào mi mắt, bước chân của hắn lại chưa từng dừng lại một khắc, mà Khương Tự sau khi liếc mắt một cái liền nhanh chóng cúi đầu, che lấp cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt.
Tình nhi quả nhiên ở chỗ này!
Tình nhi, Vũ nhi……
Hai thiếu nữ có diện mạo giống nhau như đúc, có lẽ đây mới là nguyên nhân Chu Tử Ngọc hao tổn tâm cơ không thể không dùng Tình nhi!