Tự Cẩm

Chương 303: Tiến triển 



Một khắc ấy, thiên địa đều yên tĩnh.

Úc Cẩn nhìn chằm chằm Nhị Ngưu ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, phỏng chừng nếu như Khương Tự không ở chỗ đây, hắn sẽ đem con cờ hó chết bằm này lột da luôn.

Nhị Ngưu vẻ mặt vô số tội phe phẩy đuôi.

Làm sao vậy nè?

Khương Tự cơ hồ không nhịn được cười, vội nhấp ngụm nước mới bảo trì mặt vô biểu tình.

Mông bị cún bự cắn có hơi đau đau, Úc Cẩn không còn mặt mũi ở lại nữa, đen mặt hỏi: “A Tự, nàng sau này không tiện ra ngoài?”

Khương Tự không để bụng cười cười: “Hôm nay trong phủ xảy ra chút chuyện, tổ mẫu mới ra lệnh bảo chúng ta ở yên trong nhà, nếu như ra ngoài phải xin chỉ thị của bà ấy.”

“ Để ta nghĩ biện pháp?”

“Không cần. Hôm nay là ngày đầu tiên tổ mẫu lên tiếng, vẫn nên thành thật xíu, qua hai ngày nếu như ra ngoài ta tự có biện pháp.” Nói đến đây, nàng ngừng lại, nhìn Úc Cẩn nói, “ Việc của Bá phủ ngươi không cần quản nhiều.”

Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ tí của Bá phủ đều xử lý không tốt, phải dựa vào người khác giúp đỡ, vậy nàng đừng có nói mấy lời xa xỉ gì mà thay đổi vận mệnh bi thảm của thân nhân.

“Thật sự không cần ta hỗ trợ?”

“Không cần, muốn gặp ta ngươi nghĩ biện pháp thông tri lão Tần, hắn sẽ truyền tin tức cho ta. Sau này ngươi cũng đừng đêm hôm khuya khoắt trèo tường vào đây nữa, kỳ lắm.” Khương Tự nói xong cười nhìn Nhị Ngưu một cái, chế nhạo nói, “Không gặp thì ngay cả Nhị Ngưu đều không gặp.”

Sắc mặt Úc Cẩn lại đen một tầng, lúc gần đi đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

“A Tự, cho dù ở trong phủ của mình, ban đêm cũng đừng chạy lung tung. Đêm nay ta ở trong hoa viên nhà nàng nhìn thấy một bà điên, đối mặt với hồ nước rồi nghĩ mình lại xót cho thân.”

Bà điên?

Khương Tự nhất thời không thể nghĩ ra sẽ là ai, vội hỏi: “Bà ấy phát hiện ngươi?”

“Không có, ta thuận tay đánh ngất bả.” Đến cùng phát hiện hay không phát hiện, Úc Cẩn cảm thấy đây là một vấn đề nan giải.

Nhìn theo Úc Cẩn cùng Nhị Ngưu rời đi, Khương Tự đứng ở bên cửa sổ trong chốc lát.

Ngoài cửa sổ màn trời đen đặc, điểm xuyết ảm đạm ngôi sao, nguyệt cong như câu, rải xuống ánh trăng lành lạnh.

Gió đêm cuối thu càng ngày càng lạnh, đã mang theo hơi lạnh khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Khương Tự lấy tay chống cửa sổ, sương mù trong lòng không vứt đi được.

Sắp đến mùa đông rồi, mà trưởng tỷ Khương Y của nàng sẽ chết ở trong một ngày mùa đông nước đóng thành băng như vậy.

Trưởng tỷ bị hưu, chết một cách không rõ ràng, mẹ chồng của nàng - An Quốc Công phu nhân Vệ thị bất mãn nàng vội vàng về nhà mẹ đẻ chịu tang, nàng lần đầu tiên ngang nhiên làm trái với tâm ý Vệ thị trở về nhà mẹ đẻ.

Nhưng Đông Bình Bá phủ không thấy nửa điểm bi thương, đám hạ nhân ấy vẫn đâu vào đấy làm công việc ngày thường, giống như cái gì  cũng chưa từng xảy ra.

Đến khi đi đến sân viện trước khi trưởng tỷ lấy chồng, nàng mới nhìn thấy lụa trắng thưa thớt.

Phụ thân trầm mặc đứng dưới gốc đào già trong sân viện, vuốt ve thân cây không mấy nhẵn nhụi.

Gốc đào trong viện Trưởng tỷ mỗi khi xuân đến sẽ nở hoa đầy cành, sắc hoa rực rỡ, mà năm nay đào già không nở hoa, chỉ có một gốc cây toàn lá, đến lúc này thì chỉ còn chạc cây trụi lủi, năm sau chỉ sợ sẽ không nẩy mầm nữa.

Bởi vì Trưởng tỷ sớm đã lấy chồng, viện này lâu không người ở, không ai nhớ rõ phải chặt gốc cây già này đi, mà gốc cây già chết héo này tựa như đã sớm ám chỉ điềm xấu hôm nay.

Khi đó, nàng nhịn không được nghĩ: Hài tử không có mẫu thân thật là đáng thương, nếu như mẫu thân bọn họ còn sống, cho dù trưởng tỷ làm vợ người, làm mẹ người rất nhiều năm, cây đào trong viện trưởng tỷ chết héo, mẫu thân chắc chắn sẽ nhớ mau chóng gọi người xử lý.

Nàng không phải trách phụ thân, mà là hiểu rõ trên phương diện cẩn thận nam nhân và nữ nhân chung quy khác nhau, với một nam nhân ngay cả hậu viện cũng rất ít khi đặt chân mà nói, nào yêu cầu xa vời ông có thể nhớ kỹ phải chặt một gốc cây già đã phủ bụi trần trong viện của nữ nhi đã xuất các kia chứ?

Mà lúc ấy, Yên Yên cũng mất đi mẫu thân đang khóc lóc thảm thiết, thân thể nho nhỏ khóc đến tê tâm liệt phế, mặt mũi đỏ bừng.

Đối mặt với ngoại tôn nữ Yên Yên khóc lớn, phụ thân đứng ở dưới gốc đào già có vẻ chân tay luống cuống, cũng không dám tới gần an ủi.

Khi đó nàng có chút tức giận, liền tiến lên ôm lấy Yên Yên an ủi, nhưng trải qua một chuyến sinh tử, nàng rốt cuộc hiểu được tâm tình lúc ấy của phụ thân.

Thanh niên tang thê, trung niên tang tử tang nữ, khi đó phụ thân đại khái cảm thấy mình là người có điềm xấu, sợ sẽ truyền phần điềm xấu này cho ngoại tôn nữ duy nhất là Yên Yên.

Không biết khi nào, A Man với A Xảo đã rón ra rón rén đi vào.

A Man quét dọn mảnh sứ vỡ rơi trên mặt đất, A Xảo thì đi đến bên cửa sổ, phủ thêm cho Khương Tự một kiện áo choàng.

Khương Tự thoáng cái hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

“Cô nương, coi chừng cảm lạnh.” A Xảo nhẹ giọng nói, đáy lòng lặng lẽ thở dài.

Mấy tháng này nàng có thờ ơ lạnh nhạt, cũng đã sớm nhận ra cô nương khác thường, đại khái là do đả kích từ hôn quá lớn.

Khương Tự hai tay nắm nhau, đầu ngón tay lạnh lẽo, đi từng bước về hướng giường.

Một đời này, chẳng sợ liều mạng cũng không thể để trưởng tỷ giẫm lên vết xe đổ, nếu thật sự không tra được người phía sau màn —— Đáy mắt thiếu nữ hiện lãnh quang, so với ánh trăng ảm đạm còn lạnh lẽo hơn.

Chu Tử Ngọc, vợ chồng Chu Thiếu Khanh, cứ giết chết tất cả là được, cùng lắm thì nàng đền mạng. Trưởng tỷ gả đến Chu gia cơ hồ đại môn không ra nhị môn không bước, vô luận xuất phát từ mục đích gì bị người ta thiết kế, dù sao cũng là do những người đó thôi.

Khương Tự nằm ở trên đệm giường mềm mại, chậm rãi khép lại đôi mắt.

Một đêm vô sự, đảo mắt đã tới bình minh.

A Man sáng sớm lại mang theo tin tức trở về.

“Cô nương, sáng nay có một tiểu nha hoàn ở cạnh hồ nước hoa viên phát hiện Tiêu bà tử đang ngáy o o, tiểu nha hoàn kia còn tưởng Tiêu bà tử chết rồi, sợ tới mức thét chói tai. Chờ một đám người chạy tới đánh thức Tiêu bà tử, ngài đoán bà ta nói thế nào?”

Đêm qua Khương Tự thế mà ngủ rất an ổn, lúc này tinh thần no đủ, đầu óc rõ ràng, nghe A Man nói xong thì cười nói: “Bớt thừa nước đục thả câu.”

A Man le lưỡi, mặt mày hớn hở nói: “Tiêu bà tử nói đêm qua đang ngon giấc trong phòng, không biết thế nào lại ngủ ở cạnh hồ nước. Lúc ấy những người đó nghe xong sắc mặt liền thay đổi, hiện tại trong phủ đều truyền khắp, nói là linh hồn của Hồng Nguyệt không muốn trở về địa phủ, lúc này mới quay về từ chốn u minh dẫn mẹ ruột đi, về sau trong phủ chỉ sợ sinh hoạt bất an ……”

Khương Tự yên lặng nghe, cuối cùng hiểu ra đêm qua Úc Cẩn gặp phải chính là ai.

Lời đồn ma quỷ với nàng mà nói là chuyện tốt, về sau lợi dụng thêm một chút, nói không chừng hành sự càng thuận tiện hơn.

Dù sao cũng có tin đồn ma quỷ, ban đêm người trong phủ sẽ không đi lung tung.

Không ngoài Khương Tự sở liệu, chuyện Tiêu bà tử ngủ đêm bên cạnh bờ ao truyền tới trong tai Phùng lão phu nhân, làm Phùng lão phu nhân khó chịu vô cùng, gọi Nhị thái thái Tiêu thị tới mắng cho một trận ra trò.

Ngắn ngủn mấy tháng, Tiêu thị từ đương gia chủ mẫu xuân phong đắc ý biến thành nàng dâu bị khinh bỉ tinh thần không phấn chấn, chênh lệch to lớn chỉ sợ chỉ có đương sự mới có thể hiểu được tư vị trong đó. Mà cái chết của Hồng Nguyệt rốt cuộc làm bà ta chột dạ nghĩ mà sợ, từ đó về sau liên tiếp mấy ngày đều ngủ không ngon.

Đông Bình Bá phủ cũng vì lời đồn ma quỷ quậy phá mà làm lòng người trở nên bàng hoàng, toàn bộ phủ nhìn không thấy bóng ma.

Một ngày này, Khương Tự cuối cùng chờ được tin tức Úc Cẩn truyền đến: Đã tìm được người chuộc thân cho Vũ nhi!

Mắt thấy Khương Tự chải búi tóc song hoàn bình thường nhất, mặc vào xiêm y tiểu nha hoàn của Hải Đường Cư, A Man chưa từ bỏ ý định hỏi: “Cô nương, ngài thật sự một mình ra ngoài sao?” 

DMCA.com Protection Status