Từ sau lần trước, Vu Nhai mới biết được hóa ra Huyền Binh Điển không phải là thần lớn.
Nhưng sau đó, Huyền Binh Điển vẫn như trước, không có biến hóa. Huyền Binh Giả cần không ngừng rèn luyện Huyền Binh của mình. Nhưng Huyền Binh Điển từ trước đến nay đều không cần. Ngoại trừ thời điểm mình đột phá thăng cấp sẽ có một trang trắng xuất hiện ra, từ trước đến nay đều không có bất kỳ biến hóa nào. Không quan tâm là mình đưa vào huyền khí lớn hay nhỏ.
Mà nay đột nhiên có thể tu luyện ra phù văn, còn có thể tinh thuần hóa huyền khí. Điều này không khỏi làm cho Vu Nhai để bụng. Khống Bàn Quyết rõ ràng không phải công pháp viễn cổ trâu bò gì, lại có hiệu quả như vậy...
- Lẽ nào lực lượng ẩn giấu trong Huyền Binh Điển không phải là cạn kiệt, mà là năng lượng không thích hợp với nó? Lẽ nào Khống Bàn Quyết chính là tồn tại có thể khai phá lực lượng ẩn chứa bên trong Huyền Binh Điển?
Vu Nhai thì thào tự nói.
Vu Nhai lắc đầu, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục sử dụng Khống Bàn Quyết tu luyện. Quả nhiên, Huyền Binh Điển vẫn vui mừng. Ngoại trừ điều đó ra, chính là cảm giác huyền khí càng tinh thuần hơn mà thôi.
- A, chuyện gì xảy ra?
Vu Nhai đột nhiên cảm giác được điều gì, bị dọa giật mình. Chỉ thấy tinh thuần huyền khí đột nhiên bị nén xuống. Hắn vừa đột phá huyền khí, lại có nguy cơ bị giảm giai.
Không dám chậm trễ, Vu Nhai nhanh chóng dừng tu luyện Khống Bàn Quyết lại, một lần nữa tu luyện Thần Huyền Khí Điển. Điều khiến Vu Nhai há hốc mồm đã xảy ra.
Chỉ thấy trong lúc bất chợt huyễn ảnh trong Thần Huyền Khí Điển càng phức tạp hơn. Một ngàn đường huyền khí ban đầu, trong lúc bất chợt biến thành một ngàn hai trăm đường. Đúng vào lúc này, huyền khí không ngờ thật sự từ Linh Binh Sư bát đoạn lại rơi xuống thất đoạn.
Là kết quả do mình không củng cố, hay bởi vì Khống Bàn Quyết?
Vu Nhai có chút bối rối. Dù sao chuyện rơi giai đều đặc biệt khủng khiếp. Điều khiến hắn buồn bực là, hắn bị rơi cấp. Nhưng số lượng huyền khí hắn có thể phân ra cũng không giảm bớt, trái lại còn tăng lên.
Nói cách khác, tuy rằng rơi trở về Linh Binh Sư thất đoạn, nhưng không kém gì bát đoạn vừa rồi.
- Lẽ nào bởi vì liên quan tới Khống Bàn Quyết, yêu cầu của Thần Huyền Khí Điển đối với ta đã thành cao hơn?
Vu Nhai suy nghĩ hồi lâu hình như chỉ có một cách giải thích như thế. Hắn cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Khống Bàn Quyết, hình như không đơn giản giống như hắn nghĩ. Đây thật sự là do một vị Kỳ Binh Giả thực lực Thiên Binh Sư sơ đoạn phát minh ra sao?
Lắc đầu, Vu Nhai không quá tin tưởng.
Chỉ cần có thể khiến Huyền Binh Điển đổi thành phù văn, không phải công pháp bình thường nào cũng có thể làm được. Dù sao văn phù, sử dụng cách nói của Khắc Liệt Luân Tư đây mới thực sự là Thần Binh tồn tại. Phía sau Thiên Binh Sư còn có Thánh Binh Sư và Thần Binh Sư. Thần Binh thật sự ít nhất phải là cửu giai. Nói cách khác Khống Bàn Quyết ít nhất là tồn tại có thể phát huy ra Thần Binh thật sự. Dù thế nào cũng không liên quan tới Thiên Binh Sư.
Trên lý thuyết mà nói, Thất Tinh Thần Kích và búa phản nghịch cũng chỉ là bát giai, cũng chính là thánh binh, không phải Thần Binh thật sự. Rất nhiều người cũng không biết Thất Tinh Thần Kích mạnh tới mức nào, cho nên đều gọi chung là Thần Binh.
- Xem ra phai đi gặp binh phòng đại nhân hỏi rõ mới được.
Vu Nhai thì thào tự nói. Hắn không nghĩ nhiều nữa, tập trung tinh thần vào trong Thần Huyền Khí Điển. Tuy rằng từ bát đoạn rơi đến thất đoạn, tuy rằng thực lực Vu Nhai lại không giảm chút nào, thậm chí mạnh hơn, nhưng rơi giai vẫn khiến cho người ta sợ hãi.
Vu Nhai điên cuồng tu luyện Thần Huyền Khí Điển. Hắn cảm giác, hình như càng thông thuận hơn.
Ầm...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai lại đạt được Linh Binh Sư bát đoạn. Bởi vì đã từng đột phá một lần, lần này không có bình cảnh gì.
Vu Nhai không tin tà, lại tu luyện Khống Bàn Quyết.
Sau đó hắn lại rơi về Linh Binh Sư thất đoạn, lại chuyển sang tu luyện Thần Huyền Khí Điển, lại đột phá trở lại. Một buổi tối hắn cứ rơi giai cùng đột phá liên tục. Cuối cùng không biết đã trải qua vài lần, đầu óc hắn cũng cảm thấy choáng váng.
Thực lực, một buổi tối gần như tu luyện mười lần, tuy rằng vẫn chỉ mới vào bát đoạn, nhưng lại có sự thay đổi long trời lở đất.
Mà khi trời vừa sáng, hắn lại tu luyện Thần Huyền Khí Điển, phát hiện số lượng huyền khí yêu cầu trong huyễn ảnh đã lên tới 1350 đường. Hiển nhiên, càng về sau số lượng huyền khí yêu cầu tăng lên càng lúc càng chậm, nhưng vẫn khiến Vu Nhai cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
- Linh Ý Thiên Hành, thật không biết rốt cuộc thế nào mới đạt tới cực hạn. Dòng chính của siêu cấp đại gia tộc tu luyện công pháp mạnh nhất. Không biết Linh Binh Sư đạt tới cao đoạn, sẽ là cực hạn thế nào?
Vu Nhai đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Linh Binh Sư đạt tới cực hạn vốn có khả năng khai phá. Gia tộc đại siêu cấp không có khả năng không biết. Ban đầu 1 ngàn đường huyền khí chính là cực hạn của Linh Binh Sư đỉnh phong, có thể đối phó với bất kỳ cao thủ cấp bậc nào. Nhưng không nghĩ còn có thể khai phá.
Sau khi tu luyện Khống Bàn Quyết, yêu cầu của Thần Huyền Khí Điển đối với hắn đã cao hơn. Đúng vậy, trước đây 1 ngàn đường là có thể đạt được Hoàng Binh Sư. Hiện tại phải là 1350 đường mới có thể. Rất rõ ràng, Linh Binh Sư đỉnh phong 1350 đường, khẳng định lợi hại so với 1 ngàn đường.
Điều này làm cho toàn thân Vu Nhai toát mồ hôi lạnh.
Đây là một thế giới kỳ tích. Thần Huyền Khí Điển cũng không phải là vạn năng. Cực hạn của Thần Huyền Khí Điển cũng không phải là cực hạn thật sự. Có lẽ Thần Huyền Khí Điển có thể đạt được tồn tại cực hạn nhất, nhưng nó phải căn cứ vào tổng hợp các phương diện của bản thân Vu Nhai, sau đó mới đưa ra quyết định. Hiện tịa, dưới tác dụng của Khống Bàn Quyết và Huyền Binh Điển, huyền khí trở nên tinh thuần nên, cho nên cực hạn của nó cũng được tăng cao.
May là, may là tại thời điểm còn chưa đột phá Hoàng Binh Sư hắn đã phát hiện ra vấn đề này. Nếu không có trời mới biết phía sau còn có biện pháp nào để bổ cứu hay không. Đến lúc đó vẫn cho rằng mình là vô địch trong cùng giai, vậy hẳn sẽ gặp bi kịch. Bất kể thế nào, Khống Bàn Quyết tuyệt đối là bảo vật nhặt được.
Cuối cùng trời đã sáng. Bên ngoài truyền đến tiếng gầm đầy giận dữ của kỵ sĩ giáo quan. Vu Nhai ngừng tu luyện, rất nhanh đã xông ra ngoài. Tuy rằng trong lòng hắn vẫn có rất nhiều nghi vấn, nhưng kiếp trước đã từng đi lính, hắn đối cảm giác quen thuộc này thật sự có phản ứng.
Khi hắn ra đến nơi, không ngờ phát hiện trên quảng trường, mọi người gần như đã đến đông đủ. A, những học sinh này từ lúc nào lại trở nên tích cực như vậy?
Khi thấy hai người Nghiêm Sương và Úy Trì Thiên Kinh thản nhiên đi ra, hắn mới hiểu được.
Cái gì mà tích cực chứ! Ngày hôm qua các học sinh kia căn bản không có người nào được nghỉ ngơi. Hắn liếc mắt nhìn lại. Mỗi người đều có đôi mắt đen như mắt gấu trúc.