Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1720



“Tôi thực sự không có… xin anh hãy tin tôi, còn nữa, trả số tiền này cho con trai anh đi! Nói với cậu bé, tôi cảm ơn ý muốn giúp đỡ tôi của cậu bé.” Trong lòng Hứa Tâm Duyệt đắng chát, đồng thời, lại cảm động, cậu nhóc có ý tốt với cô như vậy, có thể thấy, cậu thực sự rất thích cô.

Điều này, cũng khiến Hứa Tâm Duyệt cảm thấy vui vẻ, năm đó mang thai chín tháng mười ngày sinh ra cậu, có thể được cậu yêu thích như vậy, cô chịu bao nhiêu khổ sở cũng đáng.

Cố Thừa Tiêu híp mắt lại, đang phán đoán độ chân thực trong lời của cô, cô thật sự không lấy tiền của con trai, hay là bởi vì bị anh phát hiện, nên cô mới làm ra hành động từ chối này?

Nếu như anh không phát hiện, thì tiền của con trai cũng sẽ được gửi đến chỗ của cô, cô có trực tiếp nhận lấy luôn không?

“Cố tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện lừa con anh, tôi cũng không có bát kỳ ý xấu nào, tôi chỉ mong cậu bé có thể lớn lên bình an khỏe mạnh.” Hứa Tâm Duyệt chân thành nói.

Nói xong, cô đưa quà về lại tay của anh, Cố Thừa Tiêu đưa tay, nhưng anh cũng không phải là nhận quà, mà là túm lấy cổ tay tinh tế của cô, kéo mạnh cô lại gần anh.

Cơ thể của Hứa Tâm Duyệt lao đến trước mặt anh, cô hô hấp có chút đình trệ, mà khuôn mặt đẹp trai của anh giống như có ma lực vậy, khiến cô không dám nhìn thẳng.

“Cố tiên sinh, anh muốn làm gì?” Đầu của Hứa Tâm Duyệt ngửa ra sau, cô thấp hơn anh nửa cái đầu, nên chỉ có thể ngắẳng đầu nhìn anh.

“Tự cô trả lại quà, chiều hôm nay tôi ở nhà, cô tự mình đến nhà trả món quà này, và nói với con tôi, cô muốn đi ra nước ngoài, trong vòng 45năm không về nước.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng mệnh lệnh.

Đôi mắt đẹp của Hứa Tâm Duyệt hơi trừng to: “Sao tôi phải nói những lời này?”

“Bởi vì, tôi muốn ngăn ngừa suy nghĩ muốn gặp lại cô của con trai cô, mặc dù tôi không biết tại sao con trai tôi lại thích cô như vậy, nhưng tôi không cho phép hai người lại gặp mặt nhau, rõ chưa?” Mắt Cố Thừa Tiêu chứa cảnh cáo nhìn cô, lạnh lùng nói.

Đáy lòng Hứa Tâm Duyệt, đột nhiên hiện lên cảm giác bi thương, cô tránh thoát tay anh, lùi lại một bước: “Được rồi, tôi sẽ làm theo những gì anh nói, tôi sẽ trả quà cho Tiểu Mục, cũng sẽ nói với cậu bé, sau này sẽ không gặp lại cậu bé nữa.”

Ánh mắt Cố Thừa Tiêu hơi hài lòng nhìn về phía cô: “Địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô, nhớ đến nhà tôi trước năm giờ.”

“Được! Tôi sẽ đến.” Hứa Tâm Duyệt cầm quà, cắn môi.



Cố Thừa Tiêu híp mắt, nhìn đôi mắt thanh tịnh của cô, giống như bao phủ một chút buồn man mác, làm sao? Bảo.

cô rời khỏi con trai, cô còn cảm thấy không nỡ sao?

Anh đúng là không tin, một người phụ nữ không quen biết với một đứa trẻ không quen biết có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể có được tình cảm thân mật đến như thế, vậy nên, tất cả cảm giác yêu thích của cô dành cho con trai, chắc đều chỉ là giả vờ.

Cố Thừa Tiêu quay người, đi về hướng xe thể thao của anh, Hứa Tâm Duyệt cầm quà, ngơ ngác đứng tại chỗ, đột nhiên, một người đàn ông lái xe lao nhanh đến, anh nhắn còi xe, muốn để Hứa Tâm Duyệt đang đứng chắn đường tránh ra.

Thế nhưng, Hứa Tâm Duyệt đang đắm chìm trong sự bi thương của mình, có lẽ Cố Thừa Tiêu không thể hiểu được tình cảm mới quen đã thân giữa cô và Tiểu Mục, nhưng cô thật sự phải mang thai chín tháng mười ngày mới sinh được con trai của anh ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, hóc mắt của Hứa Tâm Duyệt đỏ lên, nước mắt cũng theo đó xuất hiện.

Người đàn ông lái xe nghĩ cô nghe thấy tiếng còi sẽ tránh ch H2 (Phu : Tư : ra, nên mới nhân ga, càng lao nhanh vê hướng cô.

Anh đang chuẩn bị mở cửa xe, chú ý đến người đàn ông lái xe đó, cũng chú ý đến cô đang đứng đơ ra đó, cũng chỉ cách nhau khoảng cách mấy mét, là cô sẽ bị tông. Chết tiệt, tai của cô có vần đề à?

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Có Thừa Tiêu mắt lạnh trầm xuống, bước mấy bước đến bên cạnh Hứa Tâm Duyệt, cánh tay dày vào lúc xe sắp tông đến, kéo người phụ nữ không biết nguy hiểm kia vào trong lòng.

Hứa Tâm Duyệt chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, một luồng khí cương liệt thanh mát của đàn ông bao trùm lấy cô, ngẳng đầu lên, mà anh cũng tức giận cúi đầu xuống.

Trong nháy mắt, khoảng cách của hai khuôn mặt, chỉ cách nhau nửa bàn tay, hô hấp đan xen, ánh mắt chạm vào nhau. Ánh mắt tức giận của anh, ánh mắt sợ hãi lại mang theo nước mắt của cô, lặng thinh nhìn nhau.

Thấy trong mắt cô hàm nước mắt, ánh mắt của anh có chút ngạc nhiên, cô vậy mà lại khóc? Tại sao lại khóc?

Có Thừa Tiêu hoàn hồn lại trước, có hơi ghét bỏ buôn tay đang ôm lấy vai cô ra, hừ lạnh nói: “Cô không muốn sống nữa à?”

DMCA.com Protection Status