Chương 5044
“Chính anh ta.” Lâm Thuý Vân kéo Tô Lam hùng hổ đi về phía Maserati.
“Thuý Vân, sao cậu có chìa khóa xe của anh ấy?”
“Chìa khoá xe có là gì chứ? Mình còn có cả mật khẩu thẻ ngân hàng Lục Mặc Thâm cơ mà.”
Lâm Thuý Vân bước tới và đứng trước chiếc Maserati màu đen, một sự lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy.
Tô Lam nhìn cô ấy như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi sợ.
Cô nhanh chóng hỏi: “Thuý Vân, cậu định làm gì vậy?”
“Mình không thể gọi Lục Mặc Thâm ra ngoài, nhưng sẽ có người gọi anh ta ra ngoài. Vừa nói xong, Lâm Thuý Vân trực tiếp lấy ra một chiếc chìa khóa từ †úi xách của mình và quẹt một cách không do dự lên trên bề mặt của chiếc xe Maserati.
Cùng với động tác của Lâm Tô Lam là một âm thanh xuyên thấu vang lên bên tai cô. Mặt trước của chiếc Maserati trị giá hơn ba tỷ đồng lập tức bị trây xước với vết xước dài hơn một mét.
Tô Lam hoàn toàn bị sốc trước hành động của Lâm Thuý Vân: “Thuý Vân, cậu…”
“Tô Lam, đừng nói gì cả. Một giây †rước mình còn võ ngực nói rằng mình tin tưởng vào Lục Mặc Thâm. Nhưng không đến hai phút sau, anh ta đã dùng những hành động đó để tát cho mình tỉnh ngộ. Cục tức này mình nuốt không trôi, hôm nay mình nhất định phải cho anh ta nhớ đời.”
Lâm Thuý Vân gần như nghiến răng nói và cô ấy bắt đầu tàn phá chiếc Maserati: ‘Anh không cùng tôi đi khám thai mà lại cùng người con gái khác đi ăn đồ Pháp, anh giỏi lắm, tôi cho anh ăn, cho anh ăn này.”
Tô Lam nhìn Lâm Thúy Vân như vậy thì không nói nên lời.
Sau khi Lâm Thuý Vân kết thúc quá trình của mình, cô ấy quay lại và đi đến †rước camera ở bãi đậu xe lắc lắc chiếc chìa khoá trong tay với vẻ mặt khiêu khích.
Sau đó, cô ấy quay lại và đi đến trước chiếc Maserati của Lục Mặc Thâm quẹt thêm một vệt đen nữa.
Ngay sau đó có tiếng phát ra từ phòng an ninh: ‘Làm gì vậy? Đứng yên đấy.”
Lâm Thuý Vân quay đầu lại và hướng về phía camera hùng hồn nói: “Chỉ có đứa ngu mới đứng yên chờ các anh đến thôi.”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng quay người chạy về phía thang máy.
Tô Lam cảm thấy sợ hãi khi thấy Lâm Thuý Vân bỏ chạy, cô chạy theo phía sau và hét lên: “Cậu chạy chậm thôi.”
Khi hai người họ chạy đến nhà hàng lẩu thì đồng loạt thở hổn hển.
Tô Lam nhìn Lâm Thuý Vân với vẻ mặt sững sờ, nói: “Thuý Vân, chẳng lẽ vào lúc này mà cậu vẫn còn có ý định tiếp tục ăn lẩu ở đây ư?”
Lâm Thuý Vân nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, mình không chỉ muốn ăn lẩu bình thường mà còn muốn ăn một nồi lẩu cay.”
Tô Lam không nói nên lời, sau đó Lâm Thuý Vân kéo cô đi vào trong.
Cô ấy vừa đi vừa bấm đốt ngón tay để tính toán: “Theo ước tính của mình thì khoảng ba mươi đến bốn mươi phút nữa nhân viên an ninh mới đi thông báo với chủ xe, sau đó sẽ tìm chúng ta, thời gian đó vừa vặn để chúng ta ăn bữa cơm này.”
“Ôi, vào lúc này mà cậu vẫn có tâm trạng để ăn à?”
Lâm Thuý Vân đã ngồi sẵn vào chỗ và bắt đầu biện minh: “Tô Lam, cậu đã bao giờ nghe câu nói người là sắt cơm là thép chưa, sao lại không ăn chứ? Kể từ lân trước mình ra nước ngoài để học thêm, Lục Mặc Thâm cũng ném mình ở bên đó một tuần rồi trở về nước, trong khoảng thời gian đó mình lúc nào cũng trong tình trạng đói bụng, sau này mình mới phát hiện ra cho dù có bất kể có chuyện gì xảy ra thì ăn uống vẫn là quan trọng nhất. Hơn nữa, mình còn phải chuẩn bị cho một trận chiến cam go sắp tới, nếu không ăn thì lấy sức đâu mà chiến đấu.”