Tiểu Nhan cười đầy mờ ám nhìn chằm chằm cô.
“Không phải là tớ nghĩ mấy chuyện bậy bạ, mà là các cậu đang làm mấy chuyện bậy bạ!”
Mới vừa ghẹo xong, Tiểu Nhan vẫn còn đang giữ nụ cười trên mặt, nhưng ngay sau đó nụ cười lại cứng đờ, cơ thể không tự chủ được mà lui ra sau vài bước.
Thấy cô như thế, Hàn Minh Thư lập tức hiểu ra.
Gần như không cần quay đầu lại, cô cũng có thể chắc chắn Dạ Âu Thần đã xuống.
Cũng chỉ có mình Dạ Âu Thần mới có thể làm Tiểu Nhan lộ ra vẻ mặt sợ hãi như thế.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lập tức đi về phía trước, vào nhà bếp cầm chén đũa.
Cô chỉ lấy cho mình cô, Dạ Âu Thần ngồi xuống cạnh cô, nhìn mặt bàn trước mặt trống không, khó chịu mím chặt môi.
Hàn Minh Thư nói thẳng: “Nhà chúng tôi không có ai là người hầu của anh hết, nếu anh muốn ăn cơm thì tự đi lấy chén đũa.”
Rõ ràng chỉ còn thiếu một bước nhưng lại bị đánh gãy, cho dù bây giờ Dạ Âu Thần đã dọn dẹp xong xuống lầu, nhưng hơi thở trên người anh vẫn lạnh như băng, ngồi ở đằng đó làm nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống.
Tiểu Nhan nghe Hàn Minh Thư nói thế, gật đầu tán đồng.
Vừa mới gật đầu xong, Tiểu Nhan lập tức cảm giác có một tấm mắt lạn lùng bắn về phía cô, cô lập tức cảm thấy gan bàn chân lạnh lẽo rồi lan dần ra sau lưng.
Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tớ, tớ đi lấy chén đũa cho tổng giám đốc Dạ!”
Nói xong không đợi người đối diện có phản ứng, Tiểu Nhan đã lập tức chạy vào phòng bếp cầm chén đũa mới tinh đặt trước mặt Dạ Âu Thần.
“Tổng, tổng giám đốc Dạ, chén đũa của anh.”
Thấy cảnh này, Hàn Minh Thư hơi khó chịu.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Nhà của chúng tôi không có người hầu, nếu anh muốn có người hầu hạ anh ăn cơm thì bây giờ anh đi về đi.”
Dạ Âu Thần nhướng mày nhìn cô, giọng lạnh lẽo.
“Tôi không bảo cô ấy hầu hạ tôi.”
Tiểu Nhan phá hư chuyện tốt của người ta, nhìn vẻ mặt của Dạ Âu Thần là có thể đoán ra được lúc nãy chắc là vẫn chưa thành công, hoặc có lẽ là sắp thành công lại bị cô phá hư.
Cho nên anh mới bắn sát khí và hơi lạnh về phía cô như thế.
Tiểu Nhan căng thẳng nuốt nước miếng, gật đầu nói hùa: “Đúng đó, Minh Thư. Cậu đừng nói tổng giảm đốc Dạ nữa, anh ta là khách hàng của công ty chúng ta, đến nhà chúng ta làm khách thì chúng ta phải tiếp đón anh ta chứ, chỉ lấy chén đũa mà thôi, không có gì to tát cả.”
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan, cô gái này trở mặt nhanh thật.
Cô không nói gì nữa, bàn cơm cũng chìm vào yên lặng, mỗi người tự ăn cơm, trong lúc này, Hàn Minh Thư dời đũa đến nơi nào thì Dạ Âu Thần cũng gần như đều dời đũa đến nơi đó.
Có thể nói là cô ăn gì thì anh ăn đó.
Hàn Minh Thư cạn lời với anh rồi.
Còn Tiểu Nhan lại sợ hãi đến mức không dám gắp đồ ăn, cứ vùi đầu lùa cơm trắng trong chén, sau đó lại quan sát hành động của hai người đối diện, nghĩ thầm trong lòng, sao một người lại có thể thay đổi nhiều đến thế chứ?
Rõ ràng năm năm trước Dạ Âu Thần là một người vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo không được tự nhiên.
Nhưng bây giờ khi ở trước mặt Hàn Minh Thư, anh đã hoàn toàn gỡ bỏ những thứ đó xuống.
Đột nhiên Tiểu Nhan nhớ đến một câu.
Trong tình yêu, người nào yêu trước người đó thua.
Lúc trước Hàn Minh Thư yêu Dạ Âu Thần say đắm, cho nên cô thua sạch sẽ, trắng tay, thậm chí sửa tên đổi họ đến nước ngoài.
Sau đó đến khi cô thu lại tất cả, bây giờ đến lượt Dạ Âu Thần sao?
Bởi vì bây giờ Hàn Minh Thư đã không muốn có gút mắc gì cùng Dạ Âu Thần nữa, nhưng suy nghĩ của Dạ Âu Thần đã thay đổi, cho nên... khi ở trước mặt Hàn Minh Thư, anh đã trở nên hèn mọn.
Nghĩ đến đâu, Tiểu Nhan lại lùa vài đũa cơm trắng, hơi bực bội.
Vậy còn không phải giống như là cô thích Hàn Đông, sau đó còn chưa kịp tỏ tình đã bị Hàn Đông từ chối, rồi cô vẫn chưa muốn bỏ cuộc mà nói thẳng với người ta, nhưng cô lại không nghe được lời từ chối của anh.
Sau đó... cứ tiếp tục mặt dày không biết xấu hổ mà lén thích anh.
Bây giờ xem ra, ít nhất Dạ Âu Thần dũng cảm đi yêu hơn cô, hơn nữa anh còn đang tiến bước, đang cố gắng.
Hai người yêu nhau là một chuyện vô cùng vất vả.
Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, cũng không còn ghét Dạ Âu Thần như xưa nữa.
Sau khi ăn xong, Hàn Minh Thư vừa dọn dẹp chén đũa vào phòng bếp, vừa nói: “Anh đã ăn cơm tối xong, có thể về được rồi.”
Cô không chút chần chừ mà đuổi khách, Dạ Âu Thần lại đứng dậy giúp cô dọn dẹp chén đũa, sau đó cho dù Hàn Minh Thư có nói gì anh cũng không trả lời lại, cuối cùng còn đi vào phòng bếp cùng cô.
Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc rồi đi vào phòng khách xem TV, ôm gối ngồi trên sofa đổi đài liên tục, trong đầu lại nghĩ đến chuyện của Hàn Đông.
Cô có nên dũng cảm tiến bước giống như Dạ Âu Thần không?
Dù sao cô cũng đã bị Hàn Đông từ chối một lần rồi, hình như cũng không có gì để mất mặt nữa thì phải? Hơn nữa bên cạnh Hàn Đông vẫn chưa từng có người phụ nữ nào, đây là một cơ hội rất tốt.
Nếu như cô cứ tiếp tục giả làm đà điểu mãi, một ngày nào đó đột nhiên có một người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh Hàn Đông, vậy chẳng phải đến lúc đó cô đã không còn cơ hội nào nữa sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đã hạ quyết tâm.
Trong phòng bếp.
Hàn Minh Thư mở nước rửa trôi chút thức ăn còn sót lại trên chén đĩa, sau đó dặt sang một bên, lạnh lùng nói.
“Anh đã ăn cơm xong, còn chưa chịu về sao? Đã khuya lắm rồi.”
Dạ Âu Thần đi đến đứng cạnh cô.
“Ai biết hai người kia có quay về nữa hay không, buổi tối em không sợ sao?”
Hàn Minh Thư: “...”
Không nhắc đến hai người kia thì suýt chút nữa cô đã quên.
“Cho dù bọn họ có quay lại thì cũng không vào nhà tôi được, cho nên sẽ không sao.”
“Chuyện gì cũng có khả năng sẽ xảy ra.”
“Không có nhiều khả năng như thế.” Hàn Minh Thư bình tĩnh đặt đĩa xuống, lúc ngước mắt lên thì ánh mắt đã trở nên sắc bén: “Nếu bọn họ thật sự quay về thì cũng rất tốt, tôi có thể quay cảnh đó lại, đưa bọn họ cho cảnh sát.”
“Ha.” Dạ Âu Thần cười nhẹ: “Đúng là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, rất quyết đoán.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư trừng mắt hung dữ nhì Dạ Âu Thần: “Ai là người phụ nữ của anh?”
“Tôi chỉ có một người phụ nữ duy nhất, em nói xem?”
Hàn Minh Thư: “...”
“Bọn họ chuẩn bị sẵn sàng mới đến, nếu em gọi điện thoại báo cảnh sát, chỉ sợ cũng không giải quyết được gì.”
Nghe đến đây, mặt Hàn Minh Thư trở nên nghiêm túc hơn, cô nghiêng mắt nhìn chằm chằm anh.
“Có phải anh đã biết gì không?”
Anh không nói gì, mím chặt đôi môi mỏng.
“Anh biết người đứng sau gây ra chuyện này đúng không?” Hàn Minh Thư lại hỏi.
Cô tò mò muốn chết, rốt cuộc là ai muốn hại cô, lại làm nhiều chuyện đến thế.
Dạ Âu Thần đã biết trước cô sẽ bị người ta theo dõi, vậy anh cũng đã điều tra ra được ai là người đứng sau mọi chuyện mới đúng.
Nhưng mà ai ngờ rằng, Dạ Âu Thần từ tốn mở miệng đáp lại trong ánh mắt đầy mong chờ của cô.
“Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng sẽ điều tra ra được. Người này có một chút thủ đoạn.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư gần như có thể loại trừ rất nhiều người.
Có thể loại trừ hai người Lâm Ân Ân và Triệu Vũ mà Tiểu Nhan từng nghi ngờ.
Tuy hai người phụ nữ kia muốn đối phó cô, nhưng... hai cô lại không có tâm cơ sâu như thế.
Vì từ những chuyện lần trước là đã có thể nhìn ra được, chuyện mà hai cô làm rất nhỏ nhặt và dễ nhìn thấu, không giống như lần này...
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, sau đó lại bị xóa bỏ quá nhanh.
Thủ đoạn đúng là không bình thường!
Sẽ là ai chứ?