Nghe vậy, Triệu Vũ lập tức xấu hổ khẽ xoa đầu, sau đó chân thành quay sang giải thích với Thẩm Cửu.
“Tôi tên là Triệu Vũ, là con trai duy nhất của tập đoàn Triệu thị. Sở thích ngày thường của tôi là chơi bóng, đua xe, tôi rất muốn kết bạn với cô.”
Thẩm Cửu: “…”
Tiểu Nhan: “…”
Hàn Mai Linh ở bên này lập tức bĩu môi, châm biếm nói: “Tập đoàn Triệu thị ư? Cậu là cái thá gì chứ? Lại còn muốn kết bạn với bọn tôi? Cũng không tự nhìn lại xem mình có hợp với người ta hay không?”
Câu nói này của cô ta khiến tất cả mọi người biến sắc, vẻ mặt của Triệu Vũ cũng nửa xanh nửa trắng. Cậu ta quay sang nhìn Hàn Mai Linh nhưng không nói được lời nào.
Mặc dù Thẩm Cửu không muốn để ý đến người trước mặt, nhưng những lời ban nãy Hàn Mai Linh nói quả thật hơi quá đáng. Hơn nữa cô cũng không dám tin những lời đó lại được phát ra từ miệng của Hàn Mai Linh. Do đó, cô lập tức dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta.
Kể từ khi Hàn Mai Linh làm cô lớn nhà họ Hàn, rất nhiều người đều nịnh nọt, lấy lòng cô ta. Thường ngày cô ta rất ngang ngược, càn rỡ. Nhưng mọi người vì nể thân phận của cô ta nên cũng không dám chống đối lại. Chỉ là khi ở trước mặt Thẩm Cửu, cô ta vẫn luôn giả bộ là dáng vẻ ngày trước. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Triệu Vũ, cô ta lại đột nhiên quên mất điều đó.
Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh vội vã lộ ra dáng vẻ hiền hòa.
“Thẩm Cửu, tớ không phải có ý đó… tớ chỉ là cảm thấy…” Cô ta ghé sát tai Thẩm Cửu, nói nhỏ một câu, sau đó thành công khiến sắc mặt của Thẩm Cửu thay đổi.
“Cậu mau đi đi!” Tiểu Nhan giục Triệu Vũ.
“Cậu có thắng cuộc thi này hay không thì cũng không liên quan đến Thẩm Cửu nhà chúng tôi. Đừng đến lúc đó vì không đồng ý, cậu thua rồi thì lại đổ thừa lên đầu chúng tôi. Cái nồi này chúng tôi không gánh nổi đâu!”
Triệu Vũ tự biết mình đã nói sai, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, tôi không hề có ý đó!”
Dứt lời, cậu ta bèn rời đi.
Sau đó, trong tiếng còi báo hiệu, cuộc thi bơi của nam sinh bắt đầu diễn ra. Bởi vì vị trí họ đang đứng rất gần nơi diễn ra cuộc thi, cho nên Tiểu Nhan vô cùng kích động. Cô ấy còn lấy điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh lại, sau đó hét lớn: “Phó Tổng giám đốc Dạ cố lên! Phó Tổng giám đốc Dạ cố lên!”
Dáng người của Dạ Y Viễn rất đẹp. Đến cuối cùng, Tiểu Nhan còn vừa gào thét vừa cầm điện thoại đuổi theo chụp hình anh ta. Nhìn bộ dạng mặc váy dài, dưới chân thì đi giày cao gót của Tiểu Nhan, Thẩm Cửu thật sự đổ mồ hôi lạnh thay cô ấy.
Kết quả không cần phải nghi ngờ, quán quân chính là Dạ Y Viễn.
Trong tiếng hét chói tai của đám nữ sinh, gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy vóc dáng đẹp như tạc tượng của Dạ Y Viễn ngoi lên từ trong nước, chỉ có… Thẩm Cửu vẫn luôn chú ý đến Dạ Âu Thần ở phía sau cách đó không xa.
Anh đang ngồi trên xe lăn. Mặc dù mặt không biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng, giống như không quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra.
Nhưng Thẩm Cửu lại vô cùng đau lòng cho anh.
Nếu… nếu anh không bị tàn phế, thì đêm nay… anh cũng có thể bơi lội thỏa thích trong nước giống như mọi người. Nhưng vì chân không đi được, cho nên cả đời này anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Anh không thể làm được những việc mà người khác có thể làm nữa.
Ánh mắt của cô vẫn luôn rơi trên người Dạ Âu Thần. Dạ Âu Thần lập tức cảm nhận được, ánh mắt sắc bén của anh bắn thẳng về phía cô, khiến cho Thẩm Cửu sợ hãi, vội vàng dời ánh nhìn của mình đi.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần lập tức trở nên châm biếm.
Ánh mắt khi nãy của cô… là đang thương hại anh ư?
Cô đang tội nghiệp anh ư?
Thẩm Cửu vừa rủ mắt xuống chưa bao lâu, Tiểu Nhan đã quay lại, lôi kéo cô: “Cậu đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi gì thế? Ban nãy, cuộc thi bơi đặc sắc như thế mà cậu cũng không thèm xem. Tớ đã chụp rất nhiều ảnh, toàn bộ đều là ảnh của Phó Tổng giám đốc Dạ, trở về tớ sẽ gửi cho cậu sau nha!”
“Gửi cho tớ?”
“Ừ, Phó Tổng giám đốc Dạ không phải đang theo đuổi cậu ư? Trước hết, để cậu ngắm nhìn da thịt của anh ấy cho quen thuộc trước đã.”
Nhắc đến hai chữ “da thịt” này, Thẩm Cửu lập tức nhớ lại một đêm mưa trước đây. Người đàn ông đè cô trên chiếc ghế da, tiếng thở dốc cùng bàn tay nóng bỏng của anh không khỏi khiến người ta phát run.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Thẩm Cửu đột nhiên trở nên trắng bệch: “Cậu đừng nói linh tinh nữa!”
Sau đó, cô xoay người trở lại vị trí của mình và ngồi xuống. Cô cầm cốc nước trong tay lên, uống một ngụm, hoàn toàn không chú ý đến chuyện cốc nước đã bị người ta lén lút tráo đổi.
Ở cách đó không xa, Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ nhìn thấy cảnh này, hai người họ vô cùng đắc ý cong môi.
“Cao Vân, tôi đã nói rồi mà, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội chỉnh cô ta.”
Nghe vậy, Cao Vân đắc ý cười: “Chỉ cần cô ta uống cốc nước đó, một lát nữa thôi… cơ thể cô ta sẽ nóng lên, đầu óc choáng váng, quay cuồng chóng mặt. Cô thông báo cho Trưởng phòng Hứa, bảo anh ta ở phía sau, đợi sẵn để đón người đi.”
“Được.”
Thôi Mẫn Lệ vội vã gửi tin nhắn thông báo tình hình cho Hứa Liêu.
Cuộc thi bơi của nữ sinh cũng đã bắt đầu. Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh đều đã thay sang đồ bơi. Khi nhìn thấy các nữ sinh xuất hiện, Thẩm Cửu lập tức ngây người. Bởi vì gần như tất cả bọn họ đều mặc bikini, không ai mặc đồ bơi liền thân hoặc mặc đồ bảo thủ một chút nào cả. Hôm nay, chỗ này là nơi quy tụ những người đàn ông xuất sắc nhất của Mạc Thành, vì thế rất nhiều người đều muốn giành được một cơ hội cho mình.
Bởi vì Hàn Mạc Linh và Tiểu Nhan đều tham gia, trước khi đi Tiểu Nhan còn dặn cô nhất định phải cổ vũ cho cô ấy. Thẩm Cửu đã đồng ý, đồng thời cũng đã nhận lời chụp cho cô ấy nhiều ảnh gợi cảm, xinh đẹp.
Có như vậy, Tiểu Nhan mới vui vẻ rời đi.
Thẩm Cửu ăn xong hai miếng trái cây, sau đó cô cầm điện thoại Tiểu Nhan giao cho mình lên, chuẩn bị đi chụp ảnh cho cô ấy.
Nhưng không ngờ, khi cô vừa đứng lên, đầu lập tức cảm thấy choáng váng.
Vì thế, cô lại ngồi xuống, đưa tay lên khẽ day mi tâm. Kỳ lạ, vì sao đột nhiên cảm thấy cả người cô không còn một chút sức lực nào vậy chứ? Chẳng lẽ là do tối qua ngủ không ngon ư? Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu khẽ lắc đầu, nhưng lại phát hiện bánh ngọt và rượu trên bàn đã biến thành những cái bóng xếp chồng lên nhau.
Cô còn phải chụp ảnh cho Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh nữa.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Cửu lập tức đưa tay ra bấm một cái vào bắp đùi mình. Cơn đau trong nháy mắt khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, vì thế cô lại tiếp tục đứng lên, đi đến bên cạnh bể bơi.
Nhưng vừa đi được mấy bước, Thẩm Cửu phát hiện cơ thể của cô bỗng trở nên mềm nhũn, không có cách nào đi tiếp được. Vì thế cô lập tức ngã sang bên cạnh.
Có người đỡ cô: “Này, cô không sao chứ?”
Là tiếng con gái, Thẩm Cửu lắc đầu, nói cảm ơn với cô ta.
Cho dù không còn sức chụp ảnh, cô cũng phải nói với Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh một tiếng. Nếu không… hai người họ vẫn sẽ đợi cô mất!
“Này, cô cảm thấy không thoải mái ư? Để tôi đỡ cô ra phía sau nghỉ ngơi một lát nhé!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Thẩm Cửu nghe thấy giọng nói này rất quen nhưng làm cách nào cũng không nghĩ ra cô ta là ai. Cô muốn nhìn thử xem đối phương là ai, nhưng phía trước đã trở nên mơ hồ, không rõ.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng, Thẩm Cửu vô thức gật đầu.
Vì thế, cô được người ta đỡ đến phía sau. Đúng lúc này, Thẩm Cửu nhớ ra gì đó, nhỏ giọng nói: “Làm phiền cô, giúp tôi nói với Tiểu Nhan…”
“A!”
Còn chưa nói xong, Thẩm Cửu đã bị người ta đẩy mạnh một cái, sau đó cả người đổ nhào về phía trước.
Rầm!
Cánh cửa phía sau bị đóng lại, Thẩm Cửu cho rằng bản thân đã ngã xuống rồi nhưng cô lại bị một vòng tay bất ngờ ôm lấy.
“Hãy thoải mái tận hưởng đi!”
“Cuối cùng cũng đến rồi. Tôi đã đợi cô ở đây rất lâu rồi.”
Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên. Ý thức của Thẩm Cửu trở nên hỗn loạn, nhưng cô vẫn theo bản năng muốn thoát khỏi cái ôm của người đó. Người đó có lẽ cảm thấy cửa đã đóng chặt rồi, cho nên dứt khoát để mặc cô lùi về phía sau.
Lúc này, Thẩm Cửu cố hết sức mở mắt ra muốn nhìn rõ người trước mặt.
Bóng dáng của người đó hiện lên vô cùng mờ ảo, sau đó dần dần trở nên rõ nét hơn.
“Trưởng phòng?”
Người đứng trước mặt cô lúc này lại chính là Hứa Liêu!
Nghe thấy cô gọi anh ta, Hứa Liêu lập tức lộ ra nụ cười dung tục, bỉ ổi.
“Người đẹp à!”
“Người ban nãy… đỡ tôi vào đây là…”
“Cao Vân, cô ta chính là bà mai của chúng ta. Đợi sau khi xong việc, chúng ta nhất định phải cảm ơn cô ta thật tử tế!”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu lập tức biến sắc. Lúc này, cô đã tỉnh táo hơn một chút, không còn mơ hồ, quay cuồng như khi nãy nữa. Cô vội vã chạy đến cửa, trực tiếp đưa tay ra.