Nghĩ đến đây Thẩm Cửu cụp mắt nhìn mặt nước sóng lấp loáng không nói một câu.
"Xin lỗi à, tớ không nghĩ nhiều như vậy.” Hàn Mai Linh lại ngượng ngùng lẩm bẩm khiến cô cũng không suy nghĩ được gì, sau đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Cửu lại bắt đầu các loại kiểu si mê.
"Hãy nhanh chóng sạc đầy điện thoại của cậu. Tối chút nữa khi cuộc thi bắt đầu chúng ta có thể chụp ảnh."
Hàn Mai Linh đột nhiên như nghĩ tới điều gì, hỏi tiếp: "Vậy lúc bắt đầu thi, mọi người có mặt ở đây đều sẽ đến chứ?"
Tiểu Nhan gật đầu: "Đó là đương nhiên, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ tới, hơn nữa cũng cần có trọng tài nữa."
"Chỉ có đàn ông mới tham gia thi đấu sao?"
Tiểu Nhan nhìn Hàn Mai Linh: "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi là, cánh đàn ông có thể thi đấu thì phụ nữ chúng mình cũng có thể."
Đôi mắt của Tiểu Nhan sáng lên: "Nói như vậy thì cũng có vẻ ổn, nhưng...người của ban tổ chức không sắp xếp chuyện này, cho nên chúng tôi không thể tham gia được."
“Chuyện này thì có gì khó chứ?” Hàn Mai Linh lộ ra nụ cười, đi thới bên cạnh Thẩm Cửu kéo chặt tay cô, sau đó phất tay với Dạ Y Viễn cách đó không xa: “Anh cả Dạ!
Tiếng gọi của Hàn Mai Linh ngay lập tức thu hút những ánh mắt khác, thật ra ánh mắt của Dạ Y Viễn vẫn luôn nhìn về phía bên này.
Từ lúc Thẩm Cửu xuất hiện, ánh mắt của anh ta đã bị màu đỏ tươi hấp dẫn, sau đó cho dù có làm thế nào cũng không thể dời tầm mắt sang chỗ khác.
Vốn cho rằng khí chất thanh nhã kia chắc chẳn chỉ thích hợp với những màu kiểu màu xanh lá và xanh dương nhưng anh ta lại không ngờ cô mặc màu bộ đồ màu đỏ lại lộng lẫy đến vậy, giống như chu sa trên trán.
Khi Hàn Mai Linh vẫy tay với anh ta, Dạ Y Viễn lập tức tới ngay. Sau đó cũng nhìn thấy được vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu kéo tay cô xuống, nhỏ giọng hỏi: "Cậu gọi anh ta đến làm gì?"
Hàn Mai Linh híp mắt cười nói: "Không làm gì cả. Không phải anh ta là một trong những người tổ chức ở đây sao? Tớ muốn tổ chức cuộc thi bơi dành cho nữ, bảo anh ta giúp đỡ một chút."
Thẩm Cửu: "... Vậy cũng không cần tìm anh ta chứ? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Câu nói phía sau, Thẩm Cửu thấp giọng nói: "Cậu đừng lộn xộn."
"Yên tâm đi, tớ sẽ không nói với anh ta vào lúc này đâu. Tớ nhất định phải có được sự đồng ý của cậu mới làm."
"Phó chủ tịch Dạ đến rồi!"
Dạ Y Viễn đi tới trước mặt mấy người, khuôn mặt anh tuấn của anh ta mang theo nụ cười hờ hững: "Sao thế?"
"Anh cả Dạ!" Giọng nói của Hàn Mai Linh rất phấn khích: "Em nghe nói một lúc nữa sẽ có cuộc thi bơi dành cho nam, đúng không?"
"Ừm." Dạ Y Viễn từ tốn gật đầu.
"Năm rồi đều là cuộc thi của đàn ông, năm nay có thể thêm phần thi của phụ nữ không?"
Dạ Y Viễn nghe vậy hơi ngẩn ra. Anh ta không ngờ Hàn Mai Linh lại đưa ra yêu cầu này với mình. Hàn Mai Linh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta liền vội vàng nắm tay Thẩm Cửu, đẩy cô ra nói: "Đây cũng là mong muốn của Thẩm Cửu, chắc anh cả Dạ sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của Thẩm Cửu phải không?"
"Em..." Thẩm Cửu vừa muốn giải thích cho mình thì Hàn Mai Linh đã ôm chặt cô nói nhỏ vào tai cô: "Nếu cậu không muốn tớ nói chuyện đó cho anh ta nghe vậy thì phải giúp đỡ tớ chuyện này."
Nếu lúc đó Dạ Âu Thần sẽ tới thì cô...nhất định phải tìm cơ hội khoe vóc dáng của mình trước mặt Dạ Âu Thần.
Mặc dù Tiểu Nhan không vui vì Hàn Mai Linh lại đẩy hết trách nhiệm cho Thẩm Cửu nhưng trong lòng vẫn mong chờ tiết mục này. Chỉ có điều... cuối cùng cô ta cũng vẫn nói: "Phó chủ tịch Dạ, nếu khó tổ chức thì không cần phải thêm vào đâu, giống như mọi năm cũng được."
Nhưng lúc này, Dạ Y Viễn lại hơi mỉm cười nói: "Tôi cảm thấy đề nghị của các cô cũng không tệ lắm."
Đôi mắt dịu dàng dường như có ánh sáng nở rộ, chỉ là ánh sáng kia rất dịu dàng, không có chút khó chịu nào khiến mọi người rất sửng sốt.
"Những năm trước đều là cuộc thi của cánh đàn ông chúng tôi. Năm nay các người nhắc tới tôi mới nghĩ ra nếu thêm phần thi của phụ nữ chắc hẳn sẽ tăng thêm sự thú vị cho buổi tiệc này."
Thẩm Cửu: "..."
Tăng thêm thú vị cái khỉ á!
Đây là bữa tiệc hàng năm, không phải là cuộc thi bơi lội.
Có điều Hàn Mai Linh nóng lòng muốn thử, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.
"Nói thế là anh cả Dạ đã đồng ý rồi sao? Vậy lát nữa chúng em có thể đi đăng ký rồi?"
"Đương nhiên, tôi sẽ đi tìm người phụ trách nói chuyện này. Đợi lát nữa sẽ bảo anh ta tổ chức đăng ký. Ba người các em đều tham gia à? Danh sách có hạn, nếu ba người các em đều tham gia, tôi sẽ bảo người phụ trách chừa chỗ cho các em."
"Muốn muốn muốn!" Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh gật đầu lia lịa.
Chỉ có một mình Thẩm Cửu là không gật đầu, thế là hai người kia đều nhìn về phía cô.
"Cửu Cửu, cậu không tham gia sao?"
"Ây..." Thẩm Cửu hơi dừng lại, xấu hổ mím môi: "Tớ không biết bơi mà."
Cô đương nhiên không thể tham gia rồi.
Tiểu Nhan hơi kinh ngạc: "Cậu vậy mà lại không biết bơi? Trời ơi, xã hội bây giờ cho dù không biết bơi cậu cũng phải học, biết không hả? Nếu không thì chán lắm."
"Không sao đâu. Vậy Cửu Cửu, cậu ở trên bờ cổ vũ cho bọn tớ. Anh cả Dạ, làm phiền anh chừa hai chỗ cho chúng em."
"Được." Dạ Y Viễn khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Không lâu sau khi anh ta rời đi, người phụ trách đã thông báo chuyện này. Sau đó Hàn Mai Linh hào hứng chạy đến đăng ký, nhưng Tiểu Nhan bảo đi trước, còn mình thì ở lại.
"Cậu có chú ý ánh mắt của phó chủ tịch Dạ nhìn cậu không?"
Thẩm Cửu hơi sửng sốt: "Gì cơ?"
"Ánh mắt kia rõ ràng là tràn ngập yêu thương. Không phải phó chủ tịch Dạ đang theo đuổi cậu, nhưng cậu lại không đồng ý đó chứ?"
Thẩm Cửu: "... Cậu nhìn lầm rồi? Mối quan hệ của tớ và phó chủ tịch Dạ không giống như cậu nghĩ đâu."
Dạ Y Viễn theo đuổi cô? Đây là chuyện không thể nào.
Cô là vợ của Dạ Âu Thần cho dù đó không phải là sự thật, nhưng Dạ Y Viễn lại biết chuyện này cho nên anh ta sẽ không làm chuyện như vậy.
"Tớ biết mối quan hệ của hai người không phải là như vậy. Nhưng cũng không cản trở đến việc người ta thích cậu. Ánh mắt kia... khiến người ta cảm thấy ý muốn sở hữu rất mãnh liệt, hơn nữa cậu biết không? Lần trước..."
Tiểu Nhan kể lại chuyện lần trước ở trung tâm thương mại cho Thẩm Cửu biết.
"Cho nên tớ nghĩ phó chủ tịch Dạ hẳn là đang theo đuổi cậu. Tuy rằng trước đây cậu có scandal với cậu Dạ của chúng tớ nhưng nếu phó chủ tịch Dạ không để ý, tớ nghĩ cậu hoàn toàn có thể..."
"Tiểu Nhan!" Thẩm Cửu bỗng nhiên cắt ngang lời cô ấy: "Sau này cậu không được nói như vậy nữa!"
Cho dù cô không thể ở bên cạnh Dạ Âu Thần thì cô cũng không thể đến với Dạ Y Viễn.
Nếu không... chẳng phải là loạn luân sao? Em dâu và anh trai cả lén lút với nhau, đến lúc đó người ta sẽ đánh giá nhà họ Thẩm thế nào, đánh giá cô ra sao?
Tiểu Nhan bị vẻ mặt nghiêm khắc của cô dọa sợ, ngơ ngác một hồi mới nói: "Tớ biết rồi."
Nhưng Thẩm Cửu lại đang chìm vào suy nghĩ.
Vốn dĩ trong lòng cô đã rất khó chịu mà bây giờ Tiểu Nhan lại nói như vậy càng khiến cô không thể bình tĩnh lại được..
Dạ Y Viễn không thể nào yêu cô được?
Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy? Anh hoàn toàn không do dự bỏ ra chín trăm triệu cứu mẹ cô, sau đó...còn tặng cô bộ lễ phục bán đấu giá hơn ba tỷ đồng.
Hơn nữa ánh mắt và nụ cười vừa nãy của anh khiến Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy có một dự cảm bất an đang quay vòng.