“Chẳng lẽ anh ta đột nhiên không về nhà là có nguyên nhân?”
Hàn Minh Thư thản nhiên nói: “Hiện tại xem ra chuyện anh ấy đột nhiên muốn cùng Tiêu Túc đi ra ở khách sạn bên ngoài là có dự tính trước.”
Tiểu Nhan cảm thấy tế bào não của mình không đủ dùng, vẻ mặt sững sờ hỏi: “Ý cậu là gì? Có dự tính trước? Minh Thư, chẳng lẽ anh ta ngoại tình?”
Nghe thấy hai từ ngoại tình, khỏe miệng Hàn Thanh giật giật, sau đó nhìn về phía Tiểu Nhan.
“Xin hỏi mạch não của cậu là mạch não thần kỳ gì vậy?”
Không hiểu sao lại có thể nghĩ tới tận ngoại tình.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của Hàn Minh Thư, Tiểu Nhan đưa tay che kín miệng, một lát sau mới xấu hổ cười nói: “Hì hì, cậu cũng biết mạch não của tớ khá là kỳ quái mà, ai bảo tớ tương đối ngu ngốc…
‘Cho dù có kỳ quái thì cũng không thể kỳ quái đến mức này, Hàn Minh Thư nghĩ thầm.
Tiểu Nhan biết là mình nói lại, cô ấy làm một động tác khóa miệng lại trước mặt Hàn Minh Thư, ý tứ chính là mình sẽ không nói lung tung nữa.
Mà Hàn Minh Thư cũng đã quá quen thuộc với Tiểu Nhan rồi, biết mạch não của cô ấy toàn mấy thứ kỳ quái, cho nên cô không cảm thấy tức giận hay cái gì đó không ổn.
Cô yên lặng tự hỏi chuyện này.
Chắc chắn Dạ Âu Thần đang có chuyện gì giấu diếm cô, về phần là chuyện gì thì cô không biết, nhưng có thể để anh viện cớ lừa gạt cô không thương tiếc như vầy thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Bây giờ cô không biết mình nên làm bộ dạng như không biết mới tốt, hay là trực tiếp đâm thủng nó ra mới tốt?
Rốt cuộc là chuyện bí mật gì mà khiến anh không muốn gặp cô? Bởi vì đến bây giờ Hàn Minh Thư vẫn chưa thấy Dạ Âu Thần, cho nên cô có hai cái suy đoán theo hai phương hướng, một cái tốt và một cái xấu. Nhưng cô khá là thiên về phương hướng tốt, dù sao thì cô cũng không hy vọng người đàn ông của mình giấu diếm mình chuyện không tốt.
Nếu như Hàn Minh Thư mà gặp Dạ Âu Thần, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của anh, nhất định sẽ ngăn cản anh.
“Ưm ưm.”
Có người kéo lấy tay áo cô, Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tiểu Nhan đang khó hiểu nhìn cô, trong miệng phát ra âm thanh nhưng lại không nói chuyện.
“Sao vậy?”
Cô hỏi, thế nhưng mà Tiểu Nhan vẫn không có nói chuyện, chỉ đưa tay chỉ vào miệng mình.
Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm vào động tác của cô ấy, mới chợt nhận ra vừa nãy cô ấy làm động tác khóa mồm với cô, cho nên không dám tùy tiện nói lung tung, lúc này, cô ấy đột nhiên muốn nói chuyện?”
“Ý cậu là…
Muốn tớ mở khóa cho cậu?”
Hàn Minh Thư nghiêng đầu hỏi một câu.
Tiểu Nhan ra sức gật đầu.
“À.”
Hàn Minh Thư mỉm cười một cái: “Không hiểu, cậu cứ như vậy đi.”
Vẻ mặt Tiểu Nhan lập tức trở nên gấp gáp, Hàn Minh Thư lại bình tĩnh đứng dậy, sau đó duỗi eo nói: “Ai da, ngồi lâu quá nên chân có chút mỏi, tớ phải đi ra ngoài đi dạo một chút đây.”
Nghe thấy phụ nữ mang thai nói muốn đi ra khỏi nhà, chắc chắn Tiểu Nhan sẽ không để cô đi một mình, thế là cô ấy lại lẽo đẽo theo sau Hàn Minh Thư đi ra bên ngoài tản bộ.
Trên đường đi Tiểu Nhan muốn nói chuyện, nhưng mỗi lần muốn Hàn Minh Thư mở khóa cho mình thì kiểu gì Hàn Minh Thư cũng nhìn về phía khác, làm bộ không thấy lời cầu xin của cô.
Cuối cùng, Tiểu Nhan thực sự không chịu nổi nữa, vọt thẳng tới hét vào mặt Hàn Minh Thư: “Tớ chịu đủ rồi!”
Hàn Minh Thư cười nói: “Cuối cùng cũng thôi giả bộ?”
Tiểu Nhan tức giận: “Còn giả vờ nữa tớ sẽ nhịn đến chết mất! Minh Thư, cậu thật không có lương tâm, tớ đã nhìn cậu một lúc lâu, thế mà cậu không thèm để ý tới tớ, nếu tớ mà thật sự nhịn chết, về sau cậu sẽ không có chị dâu đâu.”
“Đâu phải tớ không có lương tâm đâu, dù sao lúc trước là do tự cậu khóa miệng mình lại, hơn nữa, cậu chắc chắn có thể làm chị dâu tớ sao?”