Thượng Ẩn Full

Chương 453: Đi tìm chân tướng



Hôm nay Cố Hải về nhà thăm cha, cậu cũng chẳng muốn vào cái căn nhà một chút nào. Nhưng thiết nghĩ đó cũng là ba cậu, không thể tuyệt tình được.

Khương Viên ra mở cửa, khuôn mặt vui vẻ đón Cố Hải vào nhà. Những ngày đầu gặp mặt bà ta Cố Hải chỉ hận nếu mình là đàn bà sẽ cào nát bộ mặt của bà ta ra. Nhưng từ ngày cậu ở cùng Bạch Lạc Nhân, Cố Hải không còn có cảm giác ấy với bà ta nữa. Có lẽ vì bà ta là mẹ ruột của Bạch Lạc Nhân, cũng có lẽ vì ngày Bạch Lạc Nhân chứng minh cái chết của mẹ cậu không liên quan đến bà ta.

Cố Uy Đình hôm nay cũng về nhà, cả tuổi thơ của Cố Hải, người ba này ngày tết về nhà được mấy ngày có thể đếm trên đàu ngón tay. Đối với Cố Hải cũng không còn quan trọng nữa, cậu cũng chỉ ghé qua một chút rồi sẽ đi ngay.

"Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lâu lắm rồi chúng ta không cùng nhau một bữa cơm có đầy đủ gia đình" Khương Viên tỏ vẻ mặt vui vẻ nói

"Được" Cố Hải cũng không cự tuyệt.

Bữa cơm đầu năm ở cái ngôi nhà này thật mang dáng vẻ của gia đình quân đội. Ba người chỉ cắm cúi ăn không nói một lời với nhau. Khương Viên bỗng cảm thấy ngột ngạt nên mở lời phá tan bầu không khí trong phòng

"Cố Hải đã trưởng thành rồi, công việc cũng đã ổn định, con có nghĩ đến việc lấy vợ, sinh con chưa?"

Cố Uy Đình không ngước lên tỏ vẻ đồng tình

"Tôi cũng mong có cháu nội rồi, khi nào anh cho tôi một đứa hả?"

"Chưa tìm được đối tượng" Cố Hải nói xong tiếp tục gắp thức ăn cho vào miệng.

Cố Uy Đình ngước mắt "Cái gì mà chưa có đối tượng? Thế sao tôi nghe anh lặn lội đến Thanh Đảo mời một cô gái về công ty không lẽ không có ý gì, cả cái công ty anh cũng toàn tuyển nhân viên là nữ, tôi còn nghĩ anh muốn làm vua đấy chứ"

Cố Hải vẫn thản nhiên trả lời

"Cô ấy là ân nhân đã giúp đỡ con, con nên báo ân. Công việc còn nhiều việc phải lo, chuyện vợ con sau này sẽ nghĩ đến"

Cố Uy Đình hừ một tiếng "Đợi đến lúc tôi chết anh lại lôi một thằng con trai về à?"

Cố Hải và Khương Viên cùng ngước mắt nhìn Cố Uy Đình.

Khương Viên nói vào "Ông nói gì vậy, chuyện đã lâu như vậy còn nhắc lại làm gì, vả lại hôm nay còn là ngày tết"

Cố Hải buông đũa

"Con no rồi"

Vừa bước ra khỏi bàn giọng Cố Uy Đình vang lên

"Nói gì thì nói, sớm cho tôi một đứa cháu"

Cố Hải bước đến phòng mẹ cậu.

Căn phòng vẫn mang một mùi hương dễ chịu, mỗi lần bước vào đây cậu lại thấy ấm cúng. Nhìn một lúc cậu bước ra ngoài. Nhìn thấy Khương Viên đang dọn dẹp Cố Hải nói

"Tôi có việc phải đi, nói giúp với ba tôi một tiếng"

Khương Viên chưa kịp trả lời Cố Hải đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Khởi động xe Cố Hải quay về căn hộ ở Quốc Mậu. Cũng một khoảng thời gian dài không về nơi đây. Một thứ vẫn như cũ, Dường như cái mùi hương ngày xưa ấy vẫn còn phảng phất. Một cảm giác thật ấm ấp, vui tươi, một chút nồng nàn, một chút hạnh phúc khiến cho căn phòng âm u bỗng sáng bừng lên.

Đối với Cố Hải những ngày tháng cậu ở đây cùng Bạch Lạc Nhân là những ngày tháng cậu hạnh phúc nhất. Từ lúc quen biết Bạch Lạc Nhân, Cố Hải từ một đại thiếu gia lại phải tập tự nấu ăn, tự giặt đồ...

"Tôi đợi một ngày cậu trở về tôi lại nấu cho cậu ăn, lại giặt đồ cho cậu..."

Đó chính là động lực mà bao nhiêu năm nay Cố Hải vẫn chờ đợi cái ngày hạnh phúc ấy diễn ra. Tại sao một đại thiếu gia như tôi lại yêu một người như cậu, lại yêu đến sâu đậm, yêu không thể dứt ra. Yêu đến nổi trái tim tôi không còn khe hở nào để chứa hình bóng của một người khác nữa.

Cố Hải mở tủ nhìn vào góc, đã bao nhiêu lần cậu tìm lại cái áo đồng phục ngày ấy Bạch Lạc Nhân giặt cho cậu. Nhớ lại cái lần cậu đánh tên bạn học dám sỉ nhục Bạch Lạc Nhân máu bắn khắp người cậu. Bạch Lạc Nhân cảm thấy áy náy nên giặt giúp cậu cái áo. Dù chỉ là một chút tình cảm ấy cũng làm cho Cố Hải hạnh phúc đến dường nào.


DMCA.com Protection Status