Thượng Ẩn Full

Chương 188: Cùng nhau thách thức uy quyền



"Thiếu Tướng, đã ba ngày rồi."

Cố Uy Đình biết rõ còn hỏi, "Cái gì ba ngày rồi?"

Hai hôm nay Tôn cảnh vệ gấp đến độ miệng cũng dài ra cả khúc, Cố Uy Đình càng bình tĩnh, trong lòng ông càng lo sợ. Bởi vì trong lòng ông rõ hơn ai hết, mỗi giây Cố Hải ở dưới kia đối với Cố Uy Đình mà nói mùi vị như thế nào.

"Tiểu Hải đã ở trong địa đạo ba ngày rồi."

Cố Uy Đình lạnh lùng cười, "Chưa tới ba ngày, mới có sáu mươi tám tiếng thôi."

Tôn cảnh vệ thực sự nhịn không nổi, "Thiếu Tướng, ngài sao phải khổ sở như vậy chứ? Ngài xem sắc mặt ngài hai hôm nay trở thành dạng gì rồi? Thằng nhỏ này còn chưa hối cải, ngài đã sụp đổ trước rồi..."

"Tôi thành cái dạng gì?" Cố Uy Đình mạnh miệng, "Tôi không phải rất khỏe sao?"

"Nếu như ngài không để việc này trong lòng, sao ngài lại nhớ thời gian rõ ràng như vậy?"

Cố Uy Đình nhất thời nghẹn lời, ánh mắt dò xét liếc liếc Tôn cảnh vệ.

"Ông cũng đừng tới đây vạch mặt tôi, ông tưởng là tôi không biết sao? Ông cả ngày đưa cơm, đưa đồ ăn, đưa chăn vào địa đạo, cứ theo đà này, nó ở dưới đó nửa năm cũng được."

Mặt Tôn cảnh vệ trong tích tắc biến sắc, bộ dạng bất đắc dĩ.

"Thiếu Tướng, tôi đây cũng là suy nghĩ cho ngài, nếu nó thật là một tội phạm, ngài có lấp địa đạo lại, tôi cũng không thèm nhếch mí mắt một cái. Quan trọng nó cũng không phải tội phạm, nó là con ruột của ngài đó! Chỗ âm u như vậy, ngay cả duỗi chân cũng không được, cho dù là có cơm ăn, có nước uống cũng chịu không nổi!"

Cố Uy Đình mặt lạnh chất vấn Tôn cảnh vệ, "Địa đạo hai bên đều có cửa ra, ông không lén đưa nó ra, vào phòng của ông vui chơi giải trí, ngủ cho thỏa thích chứ?"

"Nếu nó thật đi ra thì tốt rồi!" Tôn cảnh vệ giờ phút này mới dám nói ra sự thật, "Thiếu Tướng, không gạt ngài, những thứ có thể dùng đến, tôi đều đưa vào địa đạo, nó lại đều như không cần, mấy thứ kia ném xuống thế nào cứ như vậy ném lên lại! Ngay cả chăn tôi nhét vào cho nó, nó chưa từng bung ra đắp một lần, cứ như vậy trân người ra chịu lạnh. Thiếu Tướng, bây giờ là thời tiết gì? Chúng ta mặc y phục dày cỡ nào đứng ở bên ngoài còn chà xát tay! Ngẫm nghĩ lại xem Tiểu Hải, nó ba đêm nay làm sao chịu đựng nổi?"

Trong lòng Cố Uy Đình run lên, trên mặt lại không biểu hiện ra.

"Tốt nhất ông đừng có dọa người khác."

"Thiếu Tướng!" Tôn cảnh vệ, một người đàn ông thân cao hơn mét tám*, gấp đến độ muốn khóc chảy cả nước mắt, "Tôi thật không phải muốn dọa người khác, Tiểu Hải nó thật sự là không ăn không uống! Nếu nó cứ như trước đây, bày ra mấy mánh khóe nghịch ngợm thì tốt rồi, nhưng nó lần này thật sự là thi gan với ngài!"

(5 Xích/Thước: đơn vị đo chiều dài của người Trung Quốc, khoảng 37,1475 cm: 5 xích= 1m85)

Cố Uy Đình gào lên, "Vậy cứ để cho nó chết ở dưới là được rồi!"

Tôn cảnh vệ ánh mắt đau xót nhìn chăm chú Cố Uy Đình một lát, nhàn nhạt mở miệng nói: "Thiếu Tướng, ngài không lên tiếng, tôi không dám tùy tiện đi xuống. Cho nên, Tiểu Hải hiện tại ra cái dạng gì, tôi một chút cũng không rõ."

Nói xong câu đó, Tôn cảnh vệ tự giác rời khỏi phòng Cố Uy Đình.

Cố Uy Đình đứng lên, chợt cảm thấy choáng đầu hoa mắt, một lúc lâu mới thăng bằng lại được. Ông đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, ông cố ý đuổi Tôn cảnh vệ đi, cố ý không quan tâm đối với việc của Cố Hải, chính là muốn tạo cho Tôn cảnh vệ cơ hội giúp Cố Hải.Mỗi tối ông nằm trên giường, đều nghĩ đến Cố Hải đang đắp một cái chăn ẩm ướt, co rúc ở trong địa đạo, nào ngờ tới nó cơ bản không đắp chăn.......

Đi lại trong phòng mấy vòng, Cố Uy Đình rốt cuộc dừng lại ở vị trí kia.

Cúi người xuống lắng nghe động tĩnh bên trong, ngay cả cái tai nhạy bén này của ông, cũng không phát hiện được bên trong có bất cứ động tĩnh gì.

Thậm chí, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe không được.

Cố Uy Đình vội dỡ sàn nhà lên, nhanh chóng chui vào.

Một mạch khom lưng đi tới, rất nhanh, phát hiện một thân thể nằm cách đó không xa.


DMCA.com Protection Status