Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, sắc mặt Cổ Thiên chợt lóe lên sự thất vọng, nhưng rất nhanh khôi phục như bình thường, ôm quyền hướng Tiêu Cửu Uyên chào hỏi: “Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng mở miệng: “Tại hạ Tiêu Cửu.”
“Hóa ra là Tiêu Cửu công tử, thất kính, thất kính.”
Cổ Thiên khách sáo lễ độ nói, nhưng y khách sáo khiến cho Vân Thiên Vũ hơi ghét.
Nàng nhíu mày nhìn Cổ Thiên nói: “Cổ công tử, có thể làm phiền ngươi để cho ta nói chuyện riêng với biểu tỷ không?”
Cổ Thiên hơi sửng sốt, sau đó gật đầu đồng ý: “Được, ta đi trước, làm phiền các người quan tâm Diệp Gia.”
Vân Thiên Vũ hơi gật đầu một cái, cũng không nói thêm nữa.
Trong lòng Cổ Thiên thất vọng, nhưng không ở lại thêm nữa, xoay người dẫn người rời đi.
Phía sau, đám người Vân Thiên Vũ nhìn thấy Cổ Thiên đi khỏi, không để ý tới y.
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về phái Diệp Gia, nhanh chóng nói: “Biểu tỷ, không phải tỷ thích người này chứ?”
Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ, vừa cười vừa nói: “Làm sao vậy?”
“Muội luôn cảm thấy người này không tốt lắm, tỷ cẩn thận chút.”
Diệp Gia suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có đâu, Cổ Thiên rất tốt, đối với tỷ rất tốt, đối xử với người ngoài cũng rất tốt, có thể do muội vừa gặp chàng cho nên mới không thích chàng.”
Vân Thiên Vũ còn muốn khuyên, suy nghĩ một chút lại cảm thấy đây là chuyện người ta, mình nhiều lời cũng không tốt, nhưng nàng muốn chú ý một chút.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta khó khăn lắm mới gặp nhau, từ từ tâm sự.”
Vừa nói cái này, Diệp Gia cũng vui lên: “Được, Vũ Nhi, muội nhanh nói tình hình muội tới tây đại lục với ta đi. Còn nữa, người này là Ly thân vương sao?”
Diệp Gia chỉ chỉ vào tướng mạo đáng sợ của Tiêu Cửu Uyên bên cạnh.
Vân Thiên Vũ gật đầu, Diệp Gia nhìn mặt Tiêu Cửu Uyên, vẻ mặt im lặng tiến đến Vân Thiên Vũ nói thầm:
“Vũ Nhi, gương mặt này của Ly thân vương là kiệt tác của muội hả?”
Vân Thiên Vũ cười híp mắt quay đầu quan sát một lúc, hài lòng nói: “Ừm, thế nào? Như vậy sẽ không đào hoa nữa.”
Cái này đến lượt Tiêu Cửu Uyên đen mặt.
Tiêu Cửu Uyên u ám liếc mắt người này, hắn thì không đào hoa nữa, nhưng nàng thì lại đào hoa.
Hừ.
Gương mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng, vốn đã bị dịch dung thành hung tợn rồi, gương mặt lại trầm xuống như thế trông càng đáng sợ hơn.
Diệp Gia không dám nhìn, kéo kéo tay Vân Thiên Vũ nói: “Vũ Nhi, muội nhanh kể cho tỷ chuyện sau khi chúng ta tách nhau ra.”
Vân Thiên Vũ gật đầu kéo nàng ấy, mấy người cùng đi ra ngoài.
“Ngày đó, muội, tỷ còn có Hoa Khấp Tuyết sau khi tách ra, muội…”
Nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên Diệp Gia lên tiếng cắt ngang nàng: “A, Vũ Nhi, tỷ nhớ tới một việc, tỷ nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết rồi, hắn cũng tới tham gia long phượng tranh bá, đi, tỷ dẫn muội đi gặp hắn.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe đến Hoa Khấp Tuyết cũng vui vẻ lên.
Bởi vì lúc đầu các nàng rơi xuống vực nhưng Hoa Khấp Tuyết đã cứu các nàng.
Huống hồ lúc các nàng rời khỏi đông đại lục, mẫu thân Hoa Khấp Tuyết có dặn dò các nàng chăm sóc nhiều cho Hoa Khấp Tuyết.
“Đi, chúng ta đi gặp hắn một chút.”
Mấy người đi thẳng đến chỗ Hoa Khấp Tuyết.
Trên đường, Diệp Gia kể lại một lượt tình hình của Hoa Khấp Tuyết cho Vân Thiên Vũ.
“Hoa Khấp Tuyết tốn không ít công sức tìm được Hoa gia ở Lam Vân thành, phụ thân của hắn là lão tam Hoa gia Lam Vân thành, nhưng tộc trưởng gia tộc cũng không để cho phụ thấn hắn vào từ đường Hoa gia. Cuối cùng Hoa Khấp Tuyết quỳ ở ngoài cửa Hoa gia ba ngày ba đêm, rốt cuộc tộc trưởng Hoa gia cũng phải xuống lời, nói nếu như Hoa Khấp Tuyết muốn để cho phụ thân vào từ đường Hoa gia, thì phải đạt cấp bậc ngũ tinh linh vương, mới có thể để cho phụ thân hắn tiến vào từ đường Hoa gia.”