Thịnh Thế Đích Phi

Chương 221: Khảo hạch Kỳ Lân



Dường như trong mấy ngày đó, cái tờ gọi là tàng bảo đồ của cao tổ tiền triều đã truyền khắp toàn bộ Tây Bắc, có thể nói chỉ cần người có chút năng lực cùng thế lực đều có một phần. Đương nhiên, trong thư phòng Định Vương phủ cũng không hề ngoại lệ xuất hiện một tờ tàng bảo đồ như vậy.

Mặc Tu Nghiêu chỉ tùy ý liếc một cái tàng bảo đồ đã qua tay ném cho Phượng Chi Dao bên người. Chỉ nhìn thái độ của Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao cũng biết cái gọi là tàng bảo đồ này tám phần không có thực tài thực liệu gì, ngược lại Hàn Minh Tích rất có hứng thú với cái này. Thò tay kéo từ trong tay Phượng Chi Dao qua chính mình cẩn thận nghiên cứu. Hắn vừa bị Mặc Tu Nghiêu lừa bịp mấy mươi vạn lượng bạc trong lòng đang bị thương rồi, cần số tiền lớn thu vào để đền bù. Bộ dạng phục tùng suy tư một lát, Hàn Minh Tích cau mày nói: “Đây không phải là chỗ lúc trước Vương phi rơi xuống vực sao?” Tuy địa đồ vẽ có chút trừu tượng, nhưng Hàn Minh Tích làm kinh doanh thường xuyên ở bên ngoài chạy, chăm chú xem trong chốc lát vẫn nhận ra địa điểm được đánh dấu trên bản đồ.

Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều không nghĩ tới Đàm Kế Chi sẽ giao ra một phần tàng bảo đồ thật sự ra, vị trí kia đúng là tòa Hoàng lăng lúc trước Lâm đại phu mang Diệp Ly đi. Tuy chỗ đó không có ngọc tỷ truyền quốc và bảo tàng cao tổ, nhưng vẫn chắc chắn 100% chính là một cái Hoàng lăng cao tổ . Nếu nói chỉ vì lừa gạt những… người theo dõi hắn, cái giá này cũng không khỏi quá mức lớn một chút.

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng nói: “Làm gì phải quản hắn muốn cái khỉ gió gì? Tại Tây Bắc hắn còn có thể nhảy lên trời được sao? Hàn Minh Tích, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đi góp náo nhiệt.” Nghe vậy con mắt Hàn Minh Tích lập tức sáng ngời, hắn cũng biết Diệp Ly đã từng là đi vào tòa Hoàng lăng này, vội vàng chuyển hướng Diệp Ly, Diệp Ly cười nói: “Bên trong cũng có nhiều thứ đáng giá. Cũng coi là một Hoàng lăng không tệ, nhưng nếu nói là bảo tàng. . . Đại khái còn kém một chút.” Hàn Minh Tích sáng tỏ, cái này là một tòa lăng mộ của đế vương, không phải bảo tàng trong truyền thuyết. Nhưng như vậy cũng không sao cả, bảo bối bên trong đế vương lăng cũng rất nhiều ah.

Hàn Minh Tích vội vàng cùng thế lực các lộ lục đục tranh đoạt bảo bối Hoàng lăng với nhau, không đến hai ngày Đàm Kế Chi bị người ngoài sáng trong tối truy đuổi khắp nơi truy ngược lại tự mình đưa lên cửa.

Lần nữa nhìn thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, nét kiêu căng trên mặt Đàm Kế Chi đã tan đi rất nhiều. Nhìn thấy hai người cũng cung kính tiến lên chào, Diệp Ly ngậm cười hỏi: “Lâu rồi không thấy, Đàm công tử vẫn mạnh khỏe chứ?” Đàm Kế Chi nhàn nhạt cười khổ, nhìn Diệp Ly nói: “Vương phi làm gì biết rõ còn cố hỏi?” Đối với Đàm Kế Chi gầy gò mỏi mệt Diệp Ly không có tâm đồng tình gì, dáng tươi cười như cũ, “Việc xảy ra trong khoảng thời gian này Bản phi và Vương gia đều nghe nói, thật sự vất vả Đàm công tử rồi.” Đàm Kế Chi chỉ cảm thấy một cỗ khí nghẹn tại ngực nuốt không nổi cũng phun không ra, trên mặt lúc trắng lúc xanh. Một hồi lâu mới trì hoãn đi qua chắp tay với hai người nói: ” Hôm nay tại hạ cầu kiến chỉ vì đúng hẹn tới đón Lâm nhi rời khỏi Tây Bắc, không biết khi nào Vương gia và Vương phi định thả người?”

Diệp Ly cười nói: “Tùy thời có thể. Bộ dáng Đàm công tử giống như chúng ta tư lợi bội ước vậy. Bản phi cũng đã nói hiện nay công chúa An Khê còn ở Tây Bắc, nếu thánh nữ Nam Cương tùy tiện rời khỏi vương phủ thì cũng không an toàn, nếu Đàm công tử kiên trì, Bản phi cũng không tiện khuyên nữa. Nhưng sau khi thánh nữ Nam Cương rời khỏi vương phủ thì an nguy và bất cứ chuyện gì phát sinh đều không có một xu quan hệ với Định Vương phủ.” Đàm Kế Chi trầm giọng nói: “Điều này là hiển nhiên.”

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Ly cũng sảng khoái, phất tay muốn Tần Phong đi mang Thư Mạn Lâm ra. Chỉ chốc lát sau, Thư Mạn Lâm bị mang vào thư phòng, vừa nhìn thấy Đàm Kế Chi lập tức nhào vào trong lòng ngực của hắn, nức nở nghẹn ngào khóc nấc lên. Đàm Kế Chi cúi đầu đánh giá nàng một phen, tuy nhiên gầy gò đi một tí, nhưng cũng có thể nhìn ra được không có ăn khổ gì, Định Vương phủ cũng không làm khó Thư Mạn Lâm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lôi kéo Thư Mạn Lâm muốn cáo từ, “Đa tạ Vương gia, Vương phi, như vậy tại hạ cáo từ.” Diệp Ly cười nhạt một tiếng, chỉ khẽ nói không tiễn, liền cho người mang hai người đi ra ngoài. Bởi vì không ít người dũng mãnh lao tới phụ cận Hoàng lăng, ngược lại Ly thành lại thanh tịnh khó mà có được. Diệp Ly lúc này mới rút ra thời gian nhàn rỗi ra khỏi thành dò xét nơi đóng quân của Kỳ Lân, đây là lần đầu tiên Diệp Ly ra khỏi thành từ sau khi trở lại Ly thành. Nơi Kỳ Lân đóng quân là trong một sơn cốc kín đáo cách Ly thành ba mươi dặm, hình như bộ dáng tu kiến không khác chỗ lúc trước nàng tu kiến ở gần kinh thành lắm, nhưng lại càng khổng lồ hơn, hạng mục huấn luyện cũng nhiều hơn. Đều do Tần Phong và bọn người Trác Tĩnh Lâm Hàn suy nghĩ ra, bọn người Tần Phong, Trác Tĩnh và Diệp Ly cùng tiến vào sơn cốc, đã thấy trên một mảnh đất trống rộng lớn mấy trăm chàng trai bừng bừng khí khái hào hùng sắp xếp chỉnh tề đội ngũ, tay phải để trước ngực hành lễ với mình, “Bái kiến Vương phi!”

Diệp Ly phóng mắt nhìn lại, đầu tiên đã liếc thấy nhóm người Từ Thanh Phong đứng ngay phía trước. Chỉ thấy giống nhóm Kỳ Lân bên cạnh, bọn họ cũng mặc một bộ quần áo màu xám, sắc mặt nghiêm nghị không khỏi cười nhạt một tiếng.

“Miễn lễ.” Diệp Ly đi đến giữa sân thì đứng lại, nhìn thấy trước mắt là mấy trăm đội viên Kỳ Lân tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn trong mắt tràn đầy vui mừng, “Hôm nay, mấy tháng huấn luyện này của của chư vị đến nay kết thúc. Giống như vậy, một vòng khảo hạch cuối cùng hiện tại sẽ bắt đầu. Chư vị có lòng tin hay không?”


DMCA.com Protection Status