Thịnh Thế Đích Phi

Chương 104:



Edit: Vivi Beta: Sakura Hai người đều là người tai thính mắt tinh thân thủ bất phàm, vừa đi mấy bước, tất nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm của ông lão. Diệp Ly liếc Mặc Tu Nghiêu một cái, lại cười nói: “Bị người khám phá thân phận rồi, Vương gia.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Không có gì, trước kia ta thường xuyên đến nơi này, thật không ngờ lão tiên sinh kia có thể nhận ra ta.” Cuộc đời này của Mặc Tu Nghiêu có thể nói lấy năm mười bảy tuổi ấy làm ranh giới, từ đó về sau hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nếu không phải người quen biết, thật sự rất khó liên hệ hai người với nhau đi. Diệp Ly cúi đầu nhìn đèn hoa vừa vẽ ra vẫn còn tỏa hương mực trong tay, nở nụ cười nhàn nhạt.

Hai người cầm hoa đăng, giống rất nhiều thanh niên nam nữ thản nhiên bước chậm trên đường phố. Mặc dù bề ngoài và khí chất không tầm thường thu hút không ít ánh mắt tò mò hâm mộ, nhưng hiển nhiên khiến người ta vui vẻ hơn nhiều so với những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và tính toán ở trong cung và của đám quyền quý. Diệp Ly vừa đi vừa tò mò đánh giá các quầy hàng đủ loại kiểu dáng hai bên đường phố. Đồ bán trên đó không chắc đã tốt bao nhiêu, đều là đồ dân chúng bình thường mới dùng. Tuy rằng mộc mạc không tô vẽ gì nhưng khiến người ta cảm thấy thân thiết tự nhiên. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười lôi kéo Diệp Ly dừng lại trước một gian hàng bán đồ trang sức đeo tay phấn bột nước, quầy hàng rong nho nhỏ tất nhiên không có đồ tốt quý trọng gì. Mở quầy là một đôi vợ chồng trung niên cũng nhìn ra đôi nam nữ trước mắt hiển nhiên không phải người bình thường, mặc dù chưa chắc để ý tới đồ đạc của mình nhưng vẫn ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.

Mặc Tu Nghiêu cầm lấy một chiếc hoa trâm ngọc trai thanh lịch quay sang Diệp Ly nhìn xem, rồi lắc đầu lại thả trở về.

Một cánh tay trắng nõn tinh tế như ngọc một lần nữa cầm lấy chiếc trâm hoa kia, đối diện với ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhướn mày cười nói: “Làm sao?”

Mặc Tu Nghiêu than nhẹ một tiếng nói: “Trâm hoa này sẽ chỉ bị A Ly lấn lướt trở nên u ám không ánh sáng, A Ly thích hợp với minh châu lộng lẫy nhất. Vài ngày trước ta đã đặt một ít dạ minh châu ở Phong Hoa lâu, ngày mai A Ly cùng đi xem xem thích làm thành kiểu dáng gì?” Diệp Ly vân vê cây trâm trắng thuần trong tay, nhìn một chút, cười nói: “Cho dù chàng không sợ ta làm sụp gia sản của chàng thì ta cũng sợ các phu nhân tiểu thư trong kinh thành dùng ánh mắt giết chết ta.” Đồ trang sức của Phong Hoa lâu đắt đỏ có tiếng trong toàn bộ kinh thành, dù các tiểu thư thế gia có thể có vài món cũng đã rất đáng giá khoe khoang rồi. Nhưng người khác không biết bản thân Diệp Ly lại biết, kể từ sau đại hôn, đồ trang sức nàng dùng hầu như đều được đặt từ Phong Hoa lâu. Cũng khó trách, mặc dù Diệp Ly cực ít ra ngoài, lần nào khi ra ngoài nàng đều cố gắng chọn vài món thoạt nhìn khiêm tốn nhưng vẫn có không ít người dồn sự chú ý vào vật phẩm trang sức trên người nàng.

“Nếu như chỉ mua vài món đồ trang sức đã có thể làm lụi bại toàn bộ gia sản, chỉ có thể nói nền tảng nhà chúng ta quá mỏng rồi.” Mặc Tu Nghiêu cười nói, nhận lấy cây trâm từ trong tay Diệp Ly nhẹ nhàng cài lên cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ta hi vọng A Ly có được thứ tốt nhất.”

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Thích chính là tốt nhất. Nếu không thích cho dù đồ tốt cũng không đáng giá một đồng.”

Trong mắt Mặc Tu Nghiêu hiện lên nụ cười thản nhiên, thấp giọng hỏi: “Như vậy A Ly thích không?” Chỉ hai chữ thích không, cũng không biết hắn nói về chiếc trâm hoa này hay là gì khác. Diệp Ly ửng hồng, nghiêng mặt đi thấp giọng nói: “Cũng không tệ lắm.” Trả tiền, nghe vợ chồng bày quầy lại nói lời khen tặng, hai người cũng không để ý, nắm tay xoay người rời đi. Vừa đi Mặc Tu Nghiêu vừa nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh. Chiếc trâm hoa không hề bắt mắt ở giữa búi tóc đen nhánh dường như cũng lóe ra ánh sáng rực rỡ động lòng người.

“Bên kia đang làm gì?” Diệp Ly dõi mắt nhìn về phía trước, bên kia vang lên tiếng huyên náo, phần lớn đám người cũng ào về bên kia, vừa nhìn sang lại chỉ thấy biển người dày đặc. Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng nhướn mày, cười nói: “Đại khái có gì đó náo nhiệt, chúng ta đi xem sẽ biết.” Giao hai chiếc đèn hoa cho người đi theo phía sau, Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đi về hướng dòng người nhằm tới. Diệp Ly quay đầu lại nhìn thị vệ xa lạ đang xách hai ngọn đèn hoa, nhíu mày nói: “Ta đã quên mất, kể từ khi trở lại chưa từng gặp A Cẩn.” A Cẩn luôn luôn trầm lặng ít nói, đi theo bên cạnh Mặc Tu Nghiêu cũng mặt không chút thay đổi đẩy xe lăn là phần lớn. Hôm nay Mặc Tu Nghiêu đi đứng không thành vấn đề rồi, A Cẩn dường như đã bị người quên lãng rồi.

Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại cười nói: “Ta phân phó hắn làm chuyện khác. Hắn cũng đã trưởng thành, cũng không thể luôn đi theo bên cạnh ta làm thị vệ.” Diệp Ly gật đầu, A Cẩn là cháu ruột của Mặc tổng quản, Mặc tổng quản cả đời vất vả vì vương phủ không có con cái, cha mẹ A Cẩn cũng chết vì Định vương phủ, Mặc Tu Nghiêu đặc biệt chăm sóc A Cẩn cũng là điều nên làm.

Chen vào trong đám người mới nhìn đến là góc đường nơi khúc quanh bắc một cái đài, tơ lụa năm màu trang trí cho cái đài tươi đẹp lóa mắt. Trên đài không có người nhưng dưới đài lại quần chúng sục sôi, Diệp Ly nhìn nam tử trung niên mặt đỏ bừng lộ vẻ hưng phấn không thôi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Nơi này đang làm cái gì vậy?” Nam tử trung niên nghiêng đầu thấy bên cạnh có một cô gái bề ngoài thanh lệ khí độ bất phàm đang đứng, không khỏi sửng sốt, rồi tỏ vẻ mặt ôn hoà nói: “Dao Cơ cô nương, danh kỹ đệ nhất kinh thành muốn lên đài hiến vũ ở đây, hơn nữa muốn ném tú cầu…” Nói một nửa dường như nhớ ra trước mặt mình chính là một cô gái xinh đẹp, nam tử đỏ mặt lên, phía sau đã hơi khó nói tỉ mỉ rồi. Mặc dù hắn chưa nói rõ ràng, nhưng cũng không cản trở Diệp Ly hiểu ra rồi. Hơi ngẩn ra, Diệp Ly không giải thích được quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Hắn nói. . . Dao Cơ sẽ không phải là làm cái ta biết đến kia chứ?”


DMCA.com Protection Status