Theo việc quân An Tây ở chiến dịch Thổ Hỏa La đã bước vào thời khắc cuối cùng, chiến dịch của Lũng Hữu lại vẫn còn nằm trong một trạng thái giằng co, Quân Thổ Phồn do Mã Trọng Anh suất lĩnh không bao lâu sau khi tiến quân Cửu Khúc thất bại, bèn có được sự ủng hộ một lần nữa của tán phổ Thổ Phồn, tăng binh ba vạn người, làm cho binh lực của Mã Trọng Anh đạt đến bảy vạn, Lần này Mã Trọng Anh đã hấp thụ giáo huấn của thất bại lần trước, không còn chia binh nhiều lộ xuất kích nữa, mà là tập trung binh lực tranh đoạt khu vực Cửu Khúc.
Mà quân Đường lúc này ở khu vực Cửu Khúc chỉ có hai vạn người, binh lực kém rất xa so với quân Thổ Phồn, Lũng Hữu chủ tướng Lý Quang Bật bèn đưa ra quyết định, mệnh lệnh đại tướng Lý Thịnh lui ra khỏi Hoàng Hà Cửu Khúc, nhưng đánh bọc đường lui của người Thổ Phồn, chiếm lĩnh lấy ô Hải và Bách Hải.
Việc này dẫn đến, hai vạn quân của Lý Quang Bật ở Đại Phi Châu, bốn vạn quân đội của Vương Tư Lễ ở một tuyết Hà Châu, VỊ Châu, quân đội của Lý Thịnh ở một tuyến Tích Thạch sơn, ba toán quân đội của quân Đường dựng thành hình chữ (phẩm) vây khốn bảy vạn quân Thổ Phồn ở khu vực Hoàng Hà Cửu Khúc.
Còn Mã Trọng Anh sau khi chiếm lĩnh khu vực Hoàng Hà Cửu Khúc, hậu cần tiếp viện đã được bảo đảm, hắn cũng không hề nóng vội, bèn kiên nhẫn giằng co với quân Đường, nhiệm vụ của hắn không chỉ là phải đoạt lấy Lũng Hữu, quan trọng hơn là giữ chân quân Đường, để giảnh được thời gian và tạo ra cơ hội thắng lợi cho Thổ Hỏa La.
Cũng như vậy, Lý Quang Bật cũng đang chờ đợi tin tức ở bên Thổ Hỏa La, chiếu theo sự bố trí của toàn bộ chiến cục, hắn bắt buộc phải đem binh lực của Mã Trọng Anh vây khốn ở Hoàng Hà Cửu Khúc, hơn nữa phải đoạn tuyệt liên hệ giữa hắn và Thổ Phồn.
Hai bên lòng hiểu rõ nhưng không nói ra hình thành nên trạng thái giằng co, bình thường mỗi bên phái ra binh tuần tra dò la vùng đất thực tế khống chế, mấy tháng qua, hai bên đều chưa từng xảy ra một trận chiến nào.
Trường An, Lý Hanh đăng cơ đã mấy tháng, dưới sự ồ ạt phong quan và ban thưởng hậu hĩnh của hắn, người phản đối hắn đã không còn nhiều như trước đây, Lúc trước có gần nghìn người đã ký tên lên hịch văn phản đối hắn đăng cơ, nhưng bây giờ, bên trong đó ít nhất có một nửa nhỏ người đều trở thành thần từ dưới trướng hắn, Trong những người này, có người là ham hố phú quý quyền thế, có người là khiếp sợ trước dâm uy của hắn, có người thì là nhìn không thấy cơ hội chuyển biến sợ mất đi cơ hội, có người là tông thất, bởi vì nhận được đất đai trả lại của Lý Hanh, chuyên đến trở thành kẻ ủng hộ nồng cốt của hắn, đủ loại nguyên nhân làm cho tiểu triều đình của Lý Hanh đã bắt đầu vận chuyển.
Nhưng người phản đối hắn vẫn rất đông đảo, đặc biệt là châu quận địa phương, bọn họ đồng loạt hưởng ứng sự kêu gọi của nhóm người Bùi Mân, không thừa nhận triều đình của Lý Hanh, làm cho vùng khống chế thực tế của Lý Hanh chi giới hạn ở khu vực Quan Trung về phía đông, cùng với một vùng phía nam Hà Đông đạo và phía đông Hà Nam đạo.
Không chỉ là châu huyện địa phương phán đối hắn, hơn nữa cho dù ở Trường An, phạm vi thế lực của Lý Hanh cũng chỉ có một nửa tòa thành, chỉ hạn chế trong phạm vi một huyện là huyện Vạn Niên, thế lực của hắn giọt nước cũng khó vào, hai vạn Thiên Ngưu vệ, tám nghìn Vũ Lâm quân, một vạn năm nghìn An Tây quân khống chế chặt chẽ lấy huyện Trường An và khu vực phía tây của Quan Trung.
Bên trong đó cũng bao gồm quan viên văn chức, Độc Cô Trường Phụng xuất nhiệm Phụng Tường doãn, tất cả các huyện lệnh tây Quan Trung bao gồm cả Trường An huyện huyện lệnh Tô Chấn đều là Lý Khánh An nhậm mệnh, bọn họ chỉ nghe theo sự chỉ thị của Lý Khánh An, không thừa nhận tân triều đình của Lý Hanh, làm cho tân triều đình của Lý Hanh nằm trong một nỗi ngượng ngùng trước nay chưa từng có.
Sau giờ ngọ, long liễn chờ Lý Hanh trở về Đại Minh cung, trong Đại Minh Cung trở nên tình mịch, trong quần thể cung điện chiếm đất rộng lớn, khí thế hùng vĩ nhưng lại rất khó nhìn thấy một bóng người, đây làm cho trong lòng Lý Hanh cảm thấy vô cùng bất màn, nhưng lại không thể làm gì được.
Bên trong đó cố nhiên là có nhân tố con trai hắn Lý Dự, Lý Dự sau khi đăng cơ không lâu, để cắt giảm chi tiêu cung đình, bèn giải phóng một lượng lớn hậu cung và cung nhân, hơn bốn vạn phi tần của Lý Long Cơ bị hắn thả đi hơn phân nửa, còn có cung nữ và hoạn quan, đều khiển tán ra khỏi cung.
Mà sau khi Lý Hanh đăng cơ, hoàng hậu Trương lương đề của hắn lại lần nữa thanh tẩy hậu cung, trong cung phàm là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp một chút đều bị nàng khiển tán trở về nhà mẹ, điều này khiến cho trong lòng Lý Hanh thật sự bất màn, nhưng lại không thể làm được gì, Lý do của Trương lương đễ rất thuyết phục, sức khỏe của Lý Hanh trước giờ không tốt, Ung vương phù của hắn đã có hai mươi mấy phi tần rồi, đã quá đầy đủ rồi, nếu Lý Hanh muốn làm hoàng đế lâu một chút, thì phải yêu quý sức khỏe của mình, đồng thời, ít gần nữ nhân cũng có thể tranh thủ được danh tiếng của một minh quân, điều này đối với vị hoàng đế Đại Đường thế lực yếu nhất này như Lý Hanh quả thật rất có lợi.
Lý Hanh vì danh tiếng, chỉ đành nhịn đi nỗi bất mãn này, không dám động ý niệm mở rộng phi tần, Tuy nhiên Lý Hanh đối với Trương hoàng hậu của mình, cũng là có chút vừa nể vừa sợ, Người nữ nhân này vô cùng tài năng tháo vát, sau khi hắn đăng cơ, nàng đã hạ mình mà đi viếng cửa các phu nhân trong nhà những vị danh thần và quyền quý nhàn nhã, Thời gian không phụ kẻ có lòng, Trương lương đễ đã thành công lợi dụng được uy lực của gió gối kề, lại có đến ba mươi mấy đại thần đến nương nhờ, trong đó bao gồm những vị thần danh vọng như Binh bộ Thị lang Miêu Tấn Khanh, Phụng Tường doãn Lý Tề Vật v.v.., cũng như những tướng lĩnh danh tiếng như Quý Quãng Sâm, Lý Hoán, Hứa Thúc Ký, Đổng Tần v.v.., Bọn họ đồng loạt bày tỏ, nguyện lòng tận trung Lý Hanh, vì tân triều đình dốc một chút sức lực.
Lý Hanh mừng rỡ quá đỗi, lập tức phong Miêu Tấn Khanh làm Lễ bộ Thượng thư, Lý Tề Vật làm Hình bộ Thượng thư, hai người bổ làm đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự, nhập các làm tướng, đem chính sự đường khuếch trương thành cửu tướng.
Rồi phong Lý Hoán làm Hán Trung tiết độ sứ, trấn thủ Hán Trung, phong Quỹ Quảng Sâm làm Trịnh Thái tiết độ sứ, suất lĩnh ba vạn quân thay hắn trấn giữ một tuyến Trịnh Châu và Thái Châu, Hứu Thúc Ký làm Hoạt Bộc tiết độ sứ, suất lĩnh hai vạn quân trấn thủ Hoạt Châu và Bộc Châu, còn Đông Tần thì làm Bồ Giáng tiết độ sứ, suất lĩnh hai vạn quân trấn thủ các châu nam bộ của khu vực Hà Đông.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Hanh không dám hạ thủ đối với quân An Tây Quan Trung, Cho dù hắn có mười hai vạn quân Quan Trung, sau này lại chiêu mộ được tám vạn quân đội, xưng là hai mươi vạn đại quân, nhưng quân đội của hắn đại bộ phận đều phân tán ở các nơi, chẳng hạn như Vương Tư Lễ suất bốn vạn quân tham gia trận chiến Lũng Hữu, còn nhóm người như Lý Hoán, Quý Quảng Sâm, Hứa Thúc Ký, Đổng Tần đều tự thống lĩnh quân đội riêng, quân đội ở Quan Trung của Lý Hanh trên thực tế chỉ có tám vạn người, bọn họ vẫn phải tuyên bố với bên ngoài là hai mươi vạn đại quân.
Ngoài ra, Lý Hanh đối với Quan Nội đạo tiết độ sứ Quách Tử Nghi cũng cực kỵ kiêng dè, Quách Tử Nghi là người ủng hộ kiên định của Lý Thích, sau khi Lý Thích băng hà, Quách Tử Nghi đến nay vẫn chưa tó thái độ, điều này làm cho trong lòng Lý Hanh thấp thỏm không yên, Nếu như quân An Tây và Quách Từ Nghi liên hợp lại, vậy thì tám vạn quân Quan Trung của hắn sẽ không chịu nổi một đòn, Một mặt khác, hắn cũng ôm một chút hi vọng may mắn rằng, có lẽ Lý Khánh An cuối cùng có thể thừa nhận hoàng vị của hắn, dù sao Lý Khánh An trước nhất chính là người của hắn.
Chính vì xuất phát từ những mối lo lắng này, Lý Hanh đối với quân An Tây vẫn là rất mực khoan nhượng, chỉ cần quân An Tây không can thiệp chính vụ của hắn, không vượt ranh giới Vạn Niên huyện, hắn cũng sẽ cố gắng không đi gây hấn với toán quân đội thực lực mạnh mẽ này.
Lý Hanh đã đi đến Dục Đường điện, nơi đây là tẩm cung của hắn và hoàng hậu, đây là một quần thể cung điện to lớn, có hàng trăm gian đình các điện đường, nơi đây cũng là nơi có hơi người tụ tập khá đông của Đại Minh cung, vì vào cửa lớn cung điện, bèn khắp nơi có thể thấy các hoạn quan và cung nữ đang bận rộn tới lui.
“Chúng nô tỳ tham kiến bệ hạ!” Mấy cung nữ hoạn quan đồng thời quỳ xuống hành
lễ.
“Miễn lễ.” Lý Hanh khoát tay lại hỏi: “Hoàng hậu có đây không?”
“Bệ hạ, thần thiếp ở đây!”
Hoàng hậu Trương lương đễ dưới sự hô ủng của một đám cung nữ đi ra nghênh đón, Lương đễ thật ra là xung hiệu của cung phi thái tử, mà Trương hoàng hậu làm lương đễ đã lâu, đây bèn trở thành tên của nàng, tên thật của nàng lại rất ít người biết đến.
Trương Lương Đễ năm nam khoảng bốn mươi mấy tuổi, đi theo Lý Hanh đã gần ba mươi năm, Con trai Lý Hệ của nàng bây giờ là Thiên hạ Binh mã Đại nguyên soái, con trai quý nhờ ở mẫu thân, Lý Hệ trở thành thái tử chỉ còn là vấn đề thời gian, đồng thời nàng cũng là một trong hai người mà Lý Hanh tín nhiệm nhất, một người là Lý Phụ Quốc, một người còn lại chính là nàng Trương Lương Đễ, Không áống như những người nữ nhân khác, dục vọng quyền lực của Trương Lương Đễ rất lớn, nàng không chỉ chấp chưởng hậu cung, đồng thời tay của nàng cũng với đến triều chính, đệ đệ của nàng Trương Triều Cư là Lễ bộ Thị lang, quyền thế cực lớn, rất nhiều sự nhậm mệnh của quan viên đều căn cứ trên ý chí của Trương Lương Đễ mà quyết định.
Điểm này Lý Hanh cũng soi đuốc trong bụng, nhưng Trương Lương Đễ có thể thuyết phục rất nhiều đại thần đến tận trung, vì vậy Trương Lương Đễ thỉnh thoảng vượt giới hạn, hắn cũng già vờ như không biết.
Trương Lương Đễ vội vàng tiến lên, thi một lễ với Lý Hanh nói: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Hoàng hậu bình thân!”
Lý Hanh tủm tỉm cười hỏi: “Hoàng hậu đang làm gì thế?”
‘Thần thiếp đang viết gia thư, phụ thân dạo này đã mua mấy mẫu ruộng, gây ra một số lời bàn ra tán vào, thần thiếp đang khuyên người nên giao hảo với đồng hương, đừng nên gây thêm phiền hà cho bệ hạ.”
Nhà mẹ đẻ của Trương hoàng hậu ở Đông Đô Lạc Dương, là đại tộc có tiếng ở bản địa, Lý Hanh khẽ nhíu mày, nói: “Trẫm lần trước không phải là đã ban cho quốc trượng năm mươi khoảng ruộng đất rồi sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, tộc nhân thần thiếp khác nhiều, phụ thân đem đất đai đều đã phân phát hết cho tộc nhân, bản thân người thì lại không có, vì vậy người bèn ở vùng lân cận Đông Đô lại mua mấy mẫu ruộng đất.”
Lý Hanh gật gật đầu, bèn không hỏi tiếp nữa, Hắn vì muốn tranh thủ sự ủng hộ của các đại quyền quý, bèn triệt để phế trừ đi cải chế đất đai của Lý Dự, ngầm cho phép lại sự thâu tóm đất đai, làm cho làn sóng thâu tóm đất đai lại trôi dậy, đất đai của phía đông Quan Trung hắn cũng toàn bộ hoàn trả lại chủ cũ, đã đem nền móng tốt đẹp mà Lý Dự nhọc công tốn sức gầy dựng nên phá hoại triệt để, Hành động này của Lý Hanh, quả thật cũng đã giảnh được sự ủng hộ mạnh mẽ của rất nhiều quyền quý, bao gồm Lý Long Cơ cũng thừa nhận hắn làm đế vương hợp pháp của Đại Đường, nhưng đông đảo nông dân lại hận hắn đến thấu xương.
Lý Hanh hôm nay đến tìm Trương Lương Đề là có một việc khác, hắn đi vào cung điện rồi ngồi xuống, cười nói với Trương Lương Đễ: “Trẫm hôm nay về sớm hơn dự định, là có một việc muốn phó thác cho nàng.”
Trương Lương Đễ mỉm cười, nói: “Bệ hạ cứ việc mở lời, chỉ cần thần thiếp có thể làm được, nhất định làm theo.”
“Nàng có thể làm được, trẫm buổi sáng nghe nói phu nhân của Độc Cô Hạo Nhiên đã ngã bệnh, trẫm muốn phó thác nàng đi thăm viếng một chút.”
Thê tử của Độc Cô Hạo Nhiên, cũng chính là Bùi phu nhân, hai hôm nay quả thật đã ngã bệnh, thế nhưng bà không phải bởi vì không khỏe mà ngã bệnh, mà là bị trưởng nữ Minh Nguyệt chọc tức đến ngã bệnh.
Khúc mắc nằm ở trên hôn sự của cô con gái nhỏ Minh Châu, sự việc này luôn là một mối tâm bệnh của Bùi phu nhân, bà từ lâu bèn đã tìm tấm chồng cho Minh Châu, xem mắt đã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chẳng lần nào thành công, đến sau này, người ta nghe nói là cô em vợ của Lý Khánh An tìm chồng, sợ đến ai cũng không dám nghĩ đến, đây bắt nguồn từ một lời nói bông đùa sau khi say rượu ở ba năm trước của Lý Khánh An, ‘Minh Nguyệt Minh Châu, đều là trân báu của Lý Khánh An ta.’
Câu nói này kẻ nói không có lòng, người nghe lại có ý, rất nhanh bèn đã truyền khắp trong triều dã Trường An, như vậy, còn ai dám lấy Minh Châu làm vợ nữa?
Vốn dĩ Bùi phu nhân là kiên quyết phản đối cô con gái nhỏ cũng gả cho Lý Khánh An, đường đường đích nữ của Độc Cô gia, làm sao có thể làm thứ thê của kẻ khác, nhưng từ sau khi Lý Khánh An khôi phục thân phận tông thất, được phong làm Triệu vương, còn tộc thúc Bùi Tuân Khánh của bà cũng đã từng khuyên bà, Lý Khánh An rất có thể sẽ đăng cơ làm đế, muốn bà phải thay Bùi gia nắm bắt lấy cơ hội ngàn năm một thuở này.
Ý của Bùi Tuân Khánh là chỉ cháu gái Bùi Uyển Nhi của ông, nhưng Bùi phu nhân lại nghĩ đến tiểu nhi nữ Minh Châu của mình, Bà vốn dĩ là không nguyện lòng để tiểu nhi nữ làm thứ thê của Lý Khánh An, nhưng nếu như là làm trắc phi thậm chí trở thành quý phi, vậy thì lại là cách nói khác rồi, tuyệt đối sẽ không thiệt thòi cho nữ nhi.
Hai cô con gái của mình, một người làm hoàng hậu, một người làm quý phi, đó quả là phúc đức mà bà mấy đời tu được, vì vậy Bùi phu nhân bèn đã thay đổi chủ ý, bắt đầu ủng hộ tâm ý của Minh Châu, không cho Minh Châu xem mắt nữa, chỉ đợi con gái lớn trở về rồi, sẽ thương lượng một phen với Minh Nguyệt về chuyện này.
Sau khi Minh Nguyệt hồi kinh, không lâu sau bèn gặp phải việc Bùi Khoan bệnh vong, lại gặp phải việc hoàng đế băng hà, việc nhà việc nước trở nên rối ren, Bùi phu nhân cũng không có nhắc đến việc này, chỉ đến sự việc đều từ từ lắng xuống, Bùi phu nhân mới tìm cơ hội nhắc với Minh Nguyệt về hôn sự của Minh Châu.
Minh Nguyệt là Triệu vương phi, dựa theo lễ chế, Lý Khánh An lấy trắc phi hoặc thị thiếp, đều phải được sự đồng ý của Minh Nguyệt mới có thể thực hiện, Minh Châu gả cho Lý Khánh An thật ra cũng chính là việc Minh Nguyệt nói một câu, rất đơn giản.
Bùi phu nhân lòng tràn trề hi vọng đề ra việc này với Minh Nguyệt, nhưng bà muôn vàn không ngờ rằng, Minh Nguyệt lại từ chối thẳng thừng, hơn nữa là kiên quyết phản đối, điều này làm cho Bùi phu nhân thất vọng đến cực điểm, bà còn tưởng rằng nhi nữ sợ muội muội tranh sủng, bèn lại khổ tâm khuyên nhủ nàng, chỉ có tỷ muội một lòng, mới có thể giữ gìn lợi ích Độc Cô gia tốt hơn.
Nhưng Minh Nguyệt vẫn là kiên quyết phản đối, hơn nữa muốn đích thân tìm tấm chồng cho muội muội, Bùi phu nhân làm sao cũng không nghĩ ra, buồn bực ấm ức trong lòng, không lâu liền ngã bệnh.
Trong phòng bệnh, Bùi phu nhân nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, không có chút máu nào, cả người đều gầy rạc đi, mấy nha hoàn hầu cận lặng lẽ quỳ ngồi ở một bên, chuẩn bị mọi lúc hầu hạ phu nhân.
Minh Châu thì ngồi ở bên cạnh mẫu thân, cầm lấy chén, đang cẩn thận hầu hạ mẫu thân dùng cơm trưa, trong chén là cháo cơm nhỏ dùng gạo Hồ Châu thượng hạng nấu lên, Bùi phu nhân lại không lòng dạ nào ăn cơm, bà lắc đầu: “Ta đã no rồi, không muốn ăn nữa.”
Minh Châu múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi nguội, cười nói: “Nương, chi ăn hai muỗng là đã no rồi sao? Không ăn nhiều hơn chút, sức khỏe của nương làm sao có thể khỏe lên được.”
Bùi phu nhân thấy nữ nhi đã hiểu chuyện, bà lại nhớ đến Minh Châu lúc nhỏ với sự nghịch ngợm và nổi loạn, không chịu nghe lời, cả ngày làm những ăn bận trang điêm kỳ dị cổ quái, nói nàng thế nào cũng vô dụng, bây giờ đã lớn rồi, lại có thể chăm sóc mình trong lúc bệnh, mắt Bùi phu nhân không khỏi ửng đỏ, kéo lấy tay của nữ nhi nói: “Con yên tâm, nương bất luận thế nào cũng sẽ giúp con toại nguyện, bất luận là tỷ tỷ con có phản đối thế nào cũng không được, đợi sau khi tỷ phu con trở về, ta đích thân bàn với hắn, ta biết tỷ phu con cũng thích con, chỉ cần hắn chịu nhận lời, nhà này sẽ chưa đến lượt tỷ tỷ con làm chủ.”
Minh Châu từ sau sự kiện Bùi Uyển Nhi, nàng cứ như trở thành một người khác, tất cả mọi người đều phát hiện nàng đột nhiên trưởng thành, Minh Châu cũng biết rằng có một số chuyện là không thể cưỡng cầu, hà tất đi làm cho Lý Khánh An khó xử, hà tất đi tổn thương tình cảm tỷ muội, nàng bình thản cười nói: “Trong số ta nếu có thì cuối cùng cũng có, trong số ta nếu không có thì không phải cưỡng cầu làm chi, nương, không cần phải cố ý nhắc đến việc này, con có duyên phận của bản thân con.”
Nghe nữ nhi nói vậy, trong lòng Bùi phu nhân càng thêm đau xót, những lời thuộc thuyết số mệnh này tại sao lại có thể nói ra từ trong miệng của đứa con gái trước giờ vẫn vui tươi hoạt bát này, bà bèn kiên trì nói: “Nương tự có chủ kiến, tóm lại, nương sẽ không để nữ nhi của mình ấm ức cả một đời, con phải nghe theo lời của nương.”
“Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa, nương ăn hết chén cháo này, con nghe lời của nương là được chứ gì!”
Hai mẹ con đang ở trong phòng nói chuyện, lúc này Minh Nguyệt đã đến trước cửa phòng của mẫu thân, làm cho mẫu thân tức quá hóa bệnh, trong lòng nàng cũng rất khó chịu, nhưng có một số việc nàng buộc phải kiên trì nguyên tắc.
ở gian ngoài, nha hoàn Thu Cúc đã nấu thuốc xong, đem thuốc đổ vào trong chén, “Để ta!” Minh Nguyệt tiến lại cẩn thận cầm lấy khay, hỏi Thu Cúc: “Bệnh tình của mẫu thân ta ra sao rồi?”
“Buổi sáng Tề đại phu đã đến qua, nói là bệnh tình của phu nhân đã khá hơn một chút rồi, chủ yếu là phải tịnh dưỡng, ít nhất phải dưỡng bệnh nửa tháng mới có thể bình phục.”
“Ta biết rồi, ngươi giúp ta vén màn lên.”
Thu Cúc vén màn lên, Minh Nguyệt bèn bưng khay lên đi vào trong phòng, Bùi phu nhân đang nói chuyện với Minh Châu, đột nhiên thấy trưởng nữ đi vào, nét mặt bà nhất thời sa sầm lại, không vui nói: “Ngươi đến làm gì?”
“Nữ nhi đến thăm bệnh tình của mẫu thân.”
“Hừ! Lời này mà ngươi cũng nói ra cho được, bệnh của ta chính là bị ngươi chọc giận mà sinh ra, ngươi là đến xem bệnh ta sắp khỏi rồi, cảm thấy không cam lòng, lại đến chọc tức ta nữa, có phải không?”
Minh Nguyệt trong lòng thở dài, để chén thuốc xuống nói: “Nữ nhi không dám, nữ nhi quả thật là hi vọng sức khỏe của mẫu thân sớm ngày bình phục.”
Bùi phu nhân lại hừ mạnh lên một tiếng, bà định muốn mở miệng, thấy Minh Châu ở bên cạnh, bèn vỗ vỗ tay nàng dịu giọng nói: “Con đi trước đi! Hãy viết thư cho đại ca con, cứ nói là sức khỏe của nương không có vấn đề, để nó có thể yên tâm làm quan ở Phụng Tường.”
“Con biết rồi, con đi ngay đây.”
Minh Châu đứng dậy, miễn cưỡng cười xòa với tỷ tỷ, bèn cúi đầu vội vã đi khỏi, Bùi phu nhân thấy tiểu nhi nữ đi xa, bèn oán hận nói với Minh Nguyệt: “Con đã nhìn thấy chưa? Con đã làm tổn thương muội muội thành ra bộ dạng gì rồi, nó cứ như trở thành một người hoàn toàn khác, vừa bi quan vừa đáng thương, con cho dù không niệm tình ân dưỡng dục mười tám năm của nương với con, cũng phải nghĩ đến tình tỷ muội, năm xưa, vương tử Cát La Lộc kia muốn cưỡng ép lấy con, là ai vạn dặm đường xa chạy đến An Tây đi báo tin, con đều đã quên rồi sao?”
Lời của Bùi phu nhân nói ra thật nặng, Minh Nguyệt mắt cũng đỏ rồi, nàng quỳ trước mặt mẫu thân, giọng nói nghẹn ngào nói: “Ân dưỡng dục của mẫu thân, nữ nhi trước giờ cũng không dám quên, Minh Châu mãi mãi là muội muội con thương yêu nhất, con cũng tuyệt đối sẽ không tổn hại muội muội, chỉ là có một số chuyện nữ nhi thật sự không thể đáp ứng, khẩn cầu mẫu thân thông cảm cho con.”
Bùi phu nhân thấy trưởng nữ rơi nước mắt xuống, cũng biết được mình đã nói quá lời, chỉ đành thở dài nói: “Con ngồi xuống đi! Hãy lau nước mắt trước đã, ta không thích nhìn thấy bộ dạng nước mắt rưng rưng của con.”
Minh Nguyệt ngồi xuống, lấy khăn ra lau đi nước mắt trên khuôn mặt, Lúc này, Bùi phu nhân lại nói: “Con đã là đường đường Triệu vương phi, có lẽ cách nghĩ đã hoàn toàn khác trước, nhưng con cũng là người làm mẹ, chắc là hiểu rõ lòng của một người làm mẹ như nương, ta trước đây cũng là phản đối Minh Châu thích tỷ muội nó, vì vậy mà mỗi lần nó lén chạy ra ngoài tìm tỷ phu nó, ta đều sẽ xử phạt nó thật nặng, ta chỉ xem như nó không hiểu chuyện, tâm tính của một đứa trẻ, nhưng bây giờ nó đã là hai mươi mốt tuổi rồi, nhưng vẫn không có lấy tấm chồng, vẫn chưa xuất giá được, con biết là tại sao không? Tại vì không ai dám lấy nó. Năm ngoái cậu của các con muốn đem nó gả cho tân khoa tiến sĩ thám hoa Kiều Mộ Dung, người trẻ tuổi ấy điều kiện rất tốt, ta cũng rất thích, người ta cũng vui vẻ nhận lời rồi, Nhưng đến ngày thứ hai, hắn nghe nói Minh Châu chính là cô em vợ của Lý Khánh An, bèn sợ đến mức đã thoái lại hôn thiếp trở về, nói đánh chết hắn cũng không dám có ý muốn này, Con nói thử xem, Đại Đường trên dưới đều biết cô em vợ của Lý Khánh An không thể cưới, cưới rồi sẽ đại họa ập đầu, con bảo Minh Châu phải làm sao? Đi làm ni cô ư? Hay là cả đời không xuất giá!”
Sau một lúc lâu, Minh Nguyệt thấp giọng nói: “Hôn sự của muội muội giao cho con, con nhất định sẽ tìm một nơi xuất giá tốt nhất cho muội ấy.”
“Con a! Chính là quá ích kỷ rồi, không thay muội muội suy nghL lúc trước con tại sao lại không chịu gả cho tên Triệu Tự Minh kia, chẳng phải là bởi vì con không thích hắn, con thích Lý Khánh An hay sao? Còn một mực đòi tự vẫn, Con cũng biết phải gả cho người nam nhân mà mình thích, nhưng con tại sao cứ phải không để muội muội gả cho người mà nó thích chứ? Tùy tiện tìm một nhà chồng con cho rằng không tồi rồi đem muội muội gả quách đi, cũng bất chấp muội muội thích hay không thích, cứ để nó u sầu buồn thương cả đời sao? Ta thật sự không hiểu được, con thà nhận lời Uyển Nhi gả cho Lý Khánh An, lại phải làm khó dễ muội muội của mình như vậy, đây là vì sao?”
“Bởi vì con không muốn để Độc Cô gia trở thành Dương gia thứ hai!” Minh Nguyệt cuối cùng cũng nhịn không được nói ra nguyên nhân thật sự không đáp ứng Minh Châu.