Đưa Dương Ngọc Hoàn trờ về nhà rồi, lúc Lý Khánh An về đến Vương phủ, thời gian đã rất khuya. Lúc này Lý Khánh An vẫn chìm đắm trong dư vị của nụ hôn kia, cho dù bước cuối củng hắn vẫn chưa thể bước ra, nhung trái tim của Dương Ngọc Hoàn đã bị đẩy ra khỏi một khe hở chật hẹp, Lý Khánh An biết rằng, bước cuối củng chi là vấn đề thời gian mà thôi.
Tân vương phú ngày mai mới chính thức chuyển nhà, đêm nay hắn vẫn là ở trong phú cũ, hắn xuống ngựa, rào bước đi nhanh vào trong phủ, vừa lúc Phan Tiếu Lương nghênh mặt chạy ra. Hắn bỗng chốc nhìn thấy ngay Lý Khánh An, sợ đến mức run lên. Muốn quỳ lại cám thấy không ổn. Ngẩn người trong một lúc mới luống cuống chân tay gập người thi lễ nói; “Nô, không! Phan Tiều Lương kiến lễ với vương gia.”
Lý Khánh An kỳ lạ nhìn hắn một cái, nhưng củng không có hỏi nhiều. “Ừ!” Một tiếng, liền trực tiếp đi vào bên trong nội trạch.
“Vương gia trở về rồi!”
Có nha hoàn chạy về nội trạch bẩm báo từ lâu. Minh Nguyệt ra ngoài nghênh đón, cười khanh khách nói: “Đại lang, huynh trờ về rồi!”
“Ừ!” Lý Khánh An đi vào nội sành, không nhìn thấy Như Họa. Bèn hỏi: “Như Họa đâu? Đã ngủ chưa?”
“Không có ngủ đâu!”
Minh Nguyệt thay hắn trút bõ áo ngoài, cười nói: “Muội ấy đến chỗ bên mẫu thân muội thay Minh Châu dọn dẹp đồ rồi, muội ấy hôm nay làm nước ô mai ướp lạnh cà ngày, huynh ngồi xuống mát mè một chút trước, muội đi bưng đến cho huynh.”
Minh Nguyệt đêm nay rất có hứng, nàng cúi đầu hôn một cái lên mặt trượng phu. Bèn bước vào gian trong.
Lý Khánh An trong lòng vẫn đang suy nghĩ việc của Dương Ngọc Hoàn, việc này hắn quyết định tạm thời không nói với Minh Nguyệt, lúc này Minh Nguyệt đích thân bưng một chén nước ô mai ướp lạnh bước vào, cười nói: “Vị tử phu nhân kia của huynh cứ là thích uống loại nước ô mai ướp lạnh này, hôm nay muội ấy ở tân phủ tìm hầm băng, đã mất đến cả buổi sáng để tìm kiếm, suýt nữa là làm muội ấy gấp chết đi được, sau này tìm thấy được rồi. Vui mừng đến nhảy cẩng lên. Cử như một đứa con nít vậy.”
“Nàng ấy lúc nào củng tràn đầy tính trẻ con như vậy.”
Lý Khánh An mỉm cười nhận lấy nước ô mai. Uống một hớp lớn đầy sảng khoái, cảm giác mát lạnh thấu tim làm cho sự nóng bức chóng tan. Hắn khen lên mấy tiếng liên tiếp: “Không tổi! Không tổi! Quả nhiên rất sảng khoái.”
Lý Khánh An một hơi uống cạn nước ô mai. Lúc này mới thờ một hơi thật dài. Cười hòi Minh Nguyệt: “Muội ban nãy nói Minh Châu phải chuyển qua đây ở?”
“Muội muội là chuyển đến tân trạch của chúng ta. Hôm nay muội đã đi xem tân trạch rồi. Phù trạch quá lớn rồi. Nhà chúng ta vốn dĩ nhân khẩu đã ít. Ở thêm một số người, trong nhà củng náo nhiệt một chút.”
Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Khánh An một cái. Lại cười nói: “Nếu như huynh không muốn Minh Châu qua đây, vậy muội sẽ phái người đi nói một tiếng.”
“Ta đâu có nói là không để muội ấy đến. Một số chuyện nàng quyết định là được rồi. Ta đâu có lo tới được.”
Trong lòng Lý Khánh An đêm nay khá không yên tĩnh, hắn thấy thê tử mặt mày như vẽ. Xinh đẹp dị thường, trong lòng không khôi dục vọng ngùn ngụt. Bèn đứng dậy kéo lấy tay Minh Nguyệt, cười hì hì nói: “Nương tử. Đêm khuya rồi, chúng ta đi nghi ngơi đi!”
Minh Nguyệt mặt đò lên. Đẩy hắn ra nói: “Thôi đi! Lại không thực thà nữa rồi.”
Tuy nhiên Lý Khánh An sức lực quá lớn. Kéo lấy nàng không buông. Minh Nguyệt chi đành nửa đây nửa chiều mà theo hắn đi vào trong nội thất.
Qua mấy phen ân ái mặn nồng, cuối củng mây tan mưa tạnh. Lý Khánh An mệt nhoài từ trên mình Minh Nguyệt trờ mình nằm xuống, tuy rằng bên ngoài nóng bức khó chịu, nhung trong lớp giừa của tường bên trong tấm thất hai người có đặt khối băng. Làm cho nhiệt độ không khí trong gian phòng thoải mái sảng khoái, cảm giác không được một chút oi bức nào.
Minh Nguyệt lười biếng rúc vào trong lòng trượng phu. Sắc mật vẫn còn chưa hết ửng đỏ, sự mạnh mẽ dủng mành của trượng phu đêm nay làm cho nàng vô củng thỏa màn. Nàng nủng nịu thấp giọng nói: “Đại lang, hôm nay huynh sao vậy?”
“Ta củng không biết, chắc có lẽ do trong phòng mát mè chăng?”
“Ừm!” Minh Nguyệt đáp ứng một tiếng, lại nói nhỏ: “Đại lang, ta muốn nói một chuyện với huynh.”
“Chuyện gì. Nàng nói đi!”
Minh Nguyệt cúi đầu thờ dài một tiếng, nói: “Đại lang, áp lực của muội rất lớn a!”
Lý Khánh An không đàng hoàng cười nói: “Là ban nãy áp lực của ta cho muội quá lớn ư?”
“Không đứng đắn chút nào!”
Minh Nguyệt đẩy trượng phu ra. Đứng dậy mặc y phục vào, hai người để minh trần nằm chung nhau, làm sao có thể đàng hoàng được, Minh Nguyệt mặc nội y xong, lại nằm bên cạnh trượng phu nói: “Huynh có nghe muội nói không?”
Lý Khánh An đã buồn ngủ đến sắp thiếp đi. Trong miệng ngọng nghịu nói: "Nương
Tử. Ngày mai hãy nói...
Lời vẫn chưa nói xong, hắn bèn ngủ thiếp đi như chết. Minh Nguyệt bất đắc dĩ. Chi đành xuống giường thổi tắt đèn. Nhung nàng nằm xuống rồi lại chẳng thể nào chợp mắt được.
Hôm nay lúc bố trí tân phòng, tên Phan Tiểu Lang trong lúc vô ỷ nói ra một câu nói, làm cho trong lòng Minh Nguyệt vô củng chấn động, phi tần của Lý Khánh An có chút không hợp với lễ chế.
Tước vị của Lý Khánh An tuy rằng là thân vương, nhưng trên thực tế quy cách lễ chế của hắn đều là chiếu theo tiêu chuẩn của đông cung mà làm theo, đây là phê chuẩn đặc biệt của thái hậu và chính sự đường.
Nếu căn cử theo lề chế phi tần của đông cung, thì nhân số nội quan của Lý Khánh An bây giờ phải là lương đề hai người, lương viên sáu người, thừa huy mười người, chiêu huấn mười sáu người, phụng nghi hai mươi bốn người, cộng thêm chính phi. Vậy thì hắn lẽ ra phải có năm mươi chín phi tần.
Nhưng trên thực tế, Lý Khánh An chi có bốn người, ngay cả quan viên bình thường củng không bằng, nhất là những quan lớn biên cương tay nắm quân quyền, có người nào là không phải hàng trăm thê thiếp, nhung trượng phu của nàng thân là nhân vật đệ nhất thực quyền Đại Đường, quyền khuynh thiên hạ. Nhưng lại chi có bốn người, điều này sẽ làm cho người thiên hạ cười nhạo hắn. Sẽ làm cho nàng Độc Cô Minh Nguyệt phải gánh lấy danh tiếng của một đố phụ (người phụ nữ nhỏ nhen hay ganh tỵ đánh ghen).
Hơn nữa điều khiến Minh Nguyệt cảm thấy áp lực gấp mấy lần là. Lý Khánh An đến nay chì có một trai một gái, điều này đã làm cho tướng sĩ quân An Tây khá lấy làm bất màn với nàng, tất cả các tướng sĩ trong quân đều cho rằng, đây là trách nhiệm của vương phi. Điều này bèn làm cho Minh Nguyệt cảm thấy áp lực và lo lắng rất lớn.
Không thề tiếp tục mãi như vậy, trượng phu là hậu nhân duy nhất của thái tử Kiến Thành, huynh ấy nếu con nối dõi ít ỏi. Mai này sẽ hủy đi cơ nghiệp của huynh ấy, còn mình mai này sẽ không còn mặt mũi nào đối diện với tiên của huynh ấy.
Ngày hôm sau trời chưa sáng. Lý Khánh An bèn đã ra khỏi thành đi đến quân doanh. Minh Nguyệt thì lòng trĩu nặng tâm sự trang điểm qua loa. Đứng dậy đi đến Bùi phũ.
Minh Nguyệt đi Bùi phù củng là có lý do chính đáng, mấy ngày trước, nghĩa muội Tiểu Liên của Lý Khánh An đã hạ sinh một đứa con trai cho Bùi gia. Nàng bèn cất công đi thăm nàng ấy, Lý Khánh An sự vụ bộn bề, nàng thân là người nhà gái của Tiêu Liên, dĩ nhiên là phải siêng năng lui tới một chút.
Đương nhiên. Minh Nguyệt hôm nay đi Bùi phù còn có một mục đích khác, đó chính là vì chuyện của Bùi Uyển Nhi, Bùi Uyển Nhi và Lý Khánh An đã có hôn ước. Nhưng bời vì Bùi Khoan qua đời. Làm cho mối hôn sự này tạm thời ngừng lại. Thông thường mà nói. Nếu như trường bối trực hệ qua đời. Vàn bối đều phải thù hiếu một năm. Hôn sự dĩ nhiên củng không thể thực hiện, nhung tổ phụ của Bùi Uyển Nhi là Bùi Tuân Khánh, mà không phải là Bùi Khoan, vì vậy nàng không cần phải thủ hiếu một năm. Chi cần giừ xong chín chín tám mưoi mốt ngày, bèn có thể xuất giá rồi.
Quan trọng hơn là Bùi Tuân Khánh hôm trước sai người đưa đến bát tự của Bùi Uyển Nhi, đây đã là lần thứ hai đưa đến. Củng chính là nhắc nhờ Lý Khánh An. Mối hôn sự này nên cử hành rồi.
Hôm nay Minh Nguyệt đến Bùi phủ. Một mặt là thăm Tiểu Liên, một mặt khác chính là thương lượng chi tiết cụ thể của hôn sự.
Minh Nguyệt đi đến Bùi phủ, lập tức có gia nhân đón nàng vào nội trạch. Phũ đệ của mấy huynh đệ Bùi gia đều nối liền với nhau, nội trạch các phủ đều có đường hẹp thông nhau, Bùi Du là trường tôn của Bùi Khoan, lại làm quan đến Hồng Lư tự Thiếu khanh, hắn ở trong Bùi phũ củng có một chỗ ở độc viện riêng.
Hôm nay là ngày thử ba sau khi Tiểu Liên sinh em bé. Các việc hỗn tạp bận rộn trong nhà đều tạm lắng xuống, gia quyến đến thăm đứa bé củng ít đi rất nhiều, trong viện tử vô củng im lặng.
“Triệu vương phi đã đến!” Một nha hoàn nhìn thấy nàng đến. Lập tức lớn tiếng bẩm báo nói.
Chi thấy trong nhà chạy ra mấy nữ tứ trẻ tuổi, một người là Bùi Uyển Nhi. Một người là Bùi Vũ, hai người khác Minh Nguyệt đã ngây người lại. Một người là muội muội nàng Minh Châu, một người lại là Như Họa.
“Hai muội tại sao củng ở đây?” Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Minh Châu chi chi Như Họa. Cười nói: “Muội ấy muốn đến thăm Tiểu Liên, muội thì đi củng muội ấy đến đây.”
“Vậy đồ đạc của muội đã dọn dẹp xong chưa, buồi chiều đã phải dọn nhà rồi.”
“Đã dọn dẹp xong từ lâu rồi. Lần trước thì đã thu dọn qua một lần. Lúc nào củng có thể đi ngay, nói không chừng muội còn là người dọn vào đó trước nữa đó!”
Minh Nguyệt chọc lên trán muội muội một cái. Cười nói: “Muội a! Chỗ nào náo nhiệt thì chắc chắn không thề thiếu phần của muội.”
“Tỷ, bên ngoài nóng a! Mau vào trong nhà đi.” Minh Châu cười hì hì kéo lấy Minh Nguyệt bèn đi vào nhà trong, ánh mắt của Minh Nguyệt dững lại ở trên người Bùi Uyên Nhi. Bùi Uyên Nhi đỏ mặt lên. Vội vàng thi lề nói: “Tham kiến vương phi!”
Minh Nguyệt tiến lên kéo lấy tay của nàng nói: “Đừng khách sáo như vậy, chúng ta là biểu tỳ muội (*chị, em gái họ), gọi vương phi rồi thì không thấy xa lạ rồi sao?”
Bùi Uyển Nhi lại thấp giọng gọi: “Biểu tỳ!”
“Vậy là đúng rồi. Buồi chiều bọn ta phải dọn tân gia. Muội củng củng đi đi! Đi xem một chút.”
Bùi Uyển Nhi khẽ gật đầu. Minh Nguyệt lại nói với Bùi Vũ: “Tiểu Vũ. Muội CủNG củng đi nhé!”
“Muội phải ở lại với tẩu tẩu. Lần sau mới đi vậy!”
Lúc này, trong nhà truyền đến tiếng của Tiểu Liên: “Là đại tầu đến rồi ư? Mau mời vào.”
Minh Nguyệt đi vào trong phòng, trong nhà ánh sáng mờ mờ, cửa sồ đóng kín. Vô củng oi bức, Tiêu Liên nằm trên giường. Sắc mặt vẫn vô củng tiều tụy, mồ hôi nhễ nhại cả đầu. Một nha hoàn ngồi ở bên cạnh, không ngừng dủng khăn lông ướt lau mồ hôi trên mặt của nàng.
Minh Nguyệt không khỏi âm thầm thờ dài. Mùa hè sinh con quả là đau khổ nhất, việc ở cừ sau khi sinh quả thật là một sự dày vò, nàng vội vàng tiến lên ngồi xuống, nắm lấy tay của Tiêu Liên dịu giọng nói: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Cảm tạ đại tẩu. Sinh con thì xong rồi. Chi là việc ở cừ khó chịu, nóng quá đi.”
“Không còn cách nào khác, nữ nhân đều phải trải qua cửa ải này, gượng qua được thì tốt rồi.”
Minh Châu bên cạnh than thờ nói: “Muội mai này sẽ không muốn sinh con đâu!”
Minh Nguyệt trừng mắt liếc nàng một cái nói: “Muội không nói chuyện, không ai xem muội là câm đâu.”
Minh Châu không dám lên tiếng nữa. Bùi Uyển Nhi ở một bên cười nói: “Tuy rằng ở cừ rất vất vả. Nhưng nghĩ đến con của minh có thể ra đời bình an. Muội nghĩ có vất vả khó nhọc đến đâu củng là cam tâm tình nguyện cả.”
Minh Nguyệt âm thầm gật đầu. Nàng Bùi Uyển Nhi này rất biết nói chuyện, muội muội Minh Châu là một đức ngốc, nhung nàng Bùi Uyển Nhi thì thông minh hơn nhiều rồi.
Lúc này, trước cửa một nha hoàn bẩm báo nói: “Vương phi nương nương, đợi một lát mời đến chỗ của Khúc phu nhân ngồi chơi một lát.”
Khúc phu nhân chính là thê từ của Bùi Tuân Khanh. Minh Nguyệt trong lòng đã có dự tính, bèn cười nói: “Đợi một lát ta sẽ đi.”
Tiểu Liên biết nàng có chính sự. Bèn cười nói: “Đại tẩu. Tẩu cử đi trước đi!”
“Vậy được! Muội hãy yên tâm nghi ngơi trước, ta lát nữa sẽ trờ lại thăm muội.”
Minh Nguyệt nhìn Bùi Uyển Nhi một cái. Lại dặn dò Như Họa vài câu, bèn đứng dậy đi hôi.
Mấy bà tử nha hoàn dẫn Minh Nguyệt đi tới, phủ trạch của Bùi Tuân Khánh nằm sát vách với Bùi Khoan, đi qua một đường hẹp thật dài. Rồi đi vào một cánh cửa nhỏ, bèn đi đến được nội trạch của phù Bùi Tuân Khánh. Hiện nay Bùi Tuân Khánh vẫn giữ chức Môn hạ Thị lang, mấy ngày nay hắn đang bận rộn việc trủng kiến Tử Quỹ, rất khó nhìn thấy hắn ở trong nhà. Nhưng Bùi Tuân Khánh vẫn luôn nhớ đến việc của tôn nữ Uyên Nhi, đã giao thác việc này cho phu nhân Bùi thị của minh.
Bùi Tuân Khánh đã tuổi quá thất tuần, nguyên phối của hắn ở mười năm trước bèn đã qua đời. Phu nhân Khúc thị bây giờ là cô dâu sau này mới cưới, chi có năm mươi mấy tuổi, là một nữ nhân vô củng giòi giang tháo vát.
Bà nghe nói Minh Nguyệt đã đến. Khúc phu nhân đích thân ra ngoài nghênh đón: “Không biết Triệu vương phi hôm nay sẽ đến. Không có chuấn bị, thật là thất lễ vì không đón tiếp từ xa a!”
Minh Nguyệt trước khi chưa gả cho Lý Khánh An. Củng thường đến Bùi phũ. Vị Khúc phu nhân này nàng gọi là cừu tổ mẫu. Trước giờ vẫn đối tốt với nàng. Minh Nguyệt vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay bà cười nói: “Xa lạ như vậy, cả con củng không nhận ra cừu tổ mẫu rồi.”
“Con bây giờ là vương phi. Không còn giống như hồi xưa nữa. Chúng ta không thể để mất lễ tiết.”
Hai người nói xong đi vào trong nội sảnh, chia chủ khách ngôi XUốNG; Khúc phu nhân mệnh người dáng trà. Nàng bèn cười nói: “Nghe nói con hôm nay phải dọn nhà. Tại sao lại có thời gian đến Bùi phũ?”
“Đại ca của Tiểu Liên đã căn dặn con từ lâu. Bảo con thăm Tiểu Liên, trò chuyện với muội ấy.”
“Thì ra là như vậy, Triệu vương điện hạ gần đây rất bận sao?” Khúc phu nhân thăm dò nói.
“Chắc là rất bận. Mỗi ngày sáng ra tối về, nghe nói chuẩn bị phải chiêu mộ binh sĩ rồi.”
Minh Nguyệt hiểu rõ ỷ của Khúc phu nhân, lại cười nói: “Tuy rằng bận thì bận. Nhưng củng không thể làm lỡ hôn sự của Uyển Nhi. Việc này ta sẽ tiến hành gấp rút. Xin cừu tô mẫu yên tâm.”
Cái Khúc phu nhân cần chính là câu hứa hẹn này của Minh Nguyệt, thật ra Đường nhân lấy thiếp, thái độ của nam nhân không quan trọng, điều quan trọng là thái độ của thê tử chính phòng, tuy rằng muốn lấy ai là do nam nhân quyết định, nhung có thể lấy vào nhà hay không thì lại tùy thuộc vào một câu nói của thê tử chính phòng, nghi thức lấy thiếp củng rất đơn giản, chính là tân thiếp dâng một chén trà cho chủ mẫu, chủ mẫu chịu tiếp trà của nàng. Vậy thì nàng đã có thế vào nhà rồi. Nếu như không tiếp, thì người tiểu thiếp đó đừng hòng có danh phận, củng không vào được phòng, nam nhân củng chi có thể đem nàng an trí ở bên ngoài.
Nhưng nếu như quan viên Trung Đường làm như vậy, thì sẽ có nguy cơ mất quan. Lý Long Cơ đã từng hạ chi. Cấm quan viên nuôi biệt trạch phụ. Củng chính là không cho phép quan viên ở bên ngoài tự ý nuôi vợ lẽ, kè trái lệnh nhất loạt miễn chức.
Đây là vì giừ gìn lễ chế của triều Đường, bảo hộ quyền lực của đại phụ (*vợ cả), đây củng là nguyên nhân tại sao trước đây Lý Khánh An không thế lấy Bùi Uyển Nhi. Lúc đó Minh Nguyệt vẫn còn ở An Tây, nếu như Minh Nguyệt không gật đầu. Thì Bùi Uyên Nhi sẽ không vào được cửa nhà của Lý Khánh An.
Đương nhiên. Minh Nguyệt đáp ứng chì là một mật. Khúc phu nhân vẫn quan tâm
Danh phận mai này của Bùi Uyên Nhi, Bùi Uyên Nhi là đích nữ của Bùi gia. Làm thiếp là vạn vạn không thể được, nhung có phong tước phi tần, lại là một chuyện khác, đây là sự đầu tư chính trị của Bùi gia.
Khúc phu nhân bèn uyển chuyển hỏi: “Lão gia nhà ta còn muốn hỏi một chút, Uyển Nhi sau khi qua cửa sẽ là danh phận gì?”
Lý Khánh An bây giờ là căn cứ theo tiêu chuẩn của thái tử mà sắc phong nội quan trong phú, ngoại trừ vương phi ra. Đó chính là danh phận của lương đễ và lương viên cao hơn cà. Nếu như Lý Khánh An mai này đăng cơ, vậy thì lương đễ và lương viên đều sẽ là phi tử, chăng qua danh phận của lương đễ xếp trước hơn một chút, chăng hạn nguyên phi. Quý phi, còn lương đễ chi có thề làm những cái đại loại như huệ phi, thục phi, hoa phi, so ra thì còn thấp hơn nửa cấp.
Nhưng chính là nửa cấp này, Bùi gia đều rất coi trọng, điều này quan hệ đến địa vị mai này của Bùi gia. Hiện nay lương đễ của Lý Khánh An đã có một người rồi, nghe nói là cháu gái bên ngoại của Lý Lâm Phủ, Khương gia chi nữ. Vậy thì vị trí lương đễ vẫn còn có một chỗ trống, vị trí này Bùi gia quyết phải giành được.
Một khi Lý Khánh An đăng cơ, vậy Bùi Uyển Nhi chính là phi tần xếp hàng thứ hai trong cung, nếu như Minh Nguyệt có sự cố ngoài ý muốn nào nữa. Mà Bùi Uyển Nhi lại có con trai, vậy Bùi Uyên Nhi vẫn sẽ đăng lên ngôi vị hoàng hậu, đây chính là tính toán lâu dài của Bùi gia.
Những điều này Minh Nguyệt trong lòng đều có dự tính hết, nàng trong lòng hiểu rõ, mai này Lý Khánh An đăng ngôi rất cần sự ủng hộ hết sức của Bùi gia. Vì vậy phải lôi kéo lấy lòng Bùi gia nhiều hơn mới được, liên quan đến danh phận của Bùi Uyển Nhi, nàng sớm đã suy nghĩ xong rồi.
Minh Nguyệt bèn điềm nhiên cười nhạt nói: “Danh phận mai này của Uyển Nhi là lương đễ. Không biết cữu tổ mẫu nghĩ sao?”