Lâm Kiếm xuất thân Vũ lâm quân, hắn vốn là ái tướng tâm phúc của đại tướng quân Vũ lâm quân Trần Huyền Lễ, nếu hắn có thể ngồi lên chiếc ghế thứ tư trong quân Quan Trung này thì tuyệt không phải lỗ mãng ngu xuẩn, hắn làm sao có thể không biết lúc này Bùi gia đang quyền quý tụ tập, quá ngông cuồng sẽ đắc tội rất nhiều người, chỉ là hắn chịu lệnh của Lý Hanh, lệnh hắn phải đến phá đám Bùi gia, nên Lâm Kiếm không thể không liều mạng xông đến Bùi phủ.
Nhưng trước mặt Lý Khánh An, lòng Lâm Kiếm lại thấy phát hoảng, Hắn đã ý thức được mình vừa nói sai lời, Trước mặt thân binh của Lý Khánh An hắn làm sao dám nói giết không tha, Mạnh Vân đã chết như thế nào thì chính hắn cũng đứng bên cạnh thấy rõ mồn một, Thảm cảnh Mạnh Vân bị giết hắn đến giờ vẫn chưa quên được.
Lâm Kiếm chấp tay thi lễ nói: “Hồi bẩm đại tướng quân, ty chức phụng mệnh của giám quốc đến bắt gian tế, vì trong lòng sốt ruột mà dùng lời không thích đáng, xin đại tướng quân thông cảm!”
“Gian tế?”
Lý Khánh An từ từ đi đến cửa đại đường, hắn hừ một tiếng nói: “Ai là gian tế?”
“Bẩm đại tướng quân, Binh bộ thị lang Vi Kiến Tố là gian tế!”
Hắn vừa phát ngôn xong cả đại đường cùng ồ lên kinh thán, tất cả ánh mắt đều dồn vào người Vi Kiến Tố, Vi Kiến Tố đương ngồi ở hàng giữa trong đại đường, bên cạnh hắn là thê từ, Từ lúc Lâm Kiếm mới xuất hiện thì trán hắn đã không ngừng vã mồ hôi, Hắn thấp thoáng đoán
được người Lâm Kiếm nói là mình, không lẽ Lưu quản gia đã xảy ra chuyện?
Mãi đến khi Lâm Kiếm nói tên hắn ra, mặt Vi Kiến Tố lập tức trắng bệch, đầu hắn cúi sầm xuống, Trong đại đường bắt đầu lao xao bàn tán, Vi Kiến Tố là gian tế? Là gian tế của ai? Đương nhiên là của Lý Long Cơ.
Lúc này, sắc mặt của những nhân vật trụ cột Bùi gia ngồi sau Bùi Khoan đã khó nhìn đến cực độ. Vào thời khắc quan trọng trong buổi lễ mừng thọ của Bùi Khoan, mà quân Quan Trung lại đến phá đám, đây chẳng khác gì đánh bạt tay vào mặt người Bùi gia, Bùi Mân lửa giận đùng đùng, hắn đang định đứng dậy thì bị Bùi Tuân Khánh kéo lại.
“Ngươi đừng ra mặt, cứ để Tế Nhi.”
Gừng quả là càng già càng cay, Bùi Tuân Khánh phản ứng cực nhanh, Bùi Mân là hữu tướng quốc, nếu hắn ra mặt sẽ bị hoài nghi là lợi dụng chức quyền cản trở quân vụ, để Bùi Tế ra mặt là thích hợp nhất.
Bùi Tế gật gật đầu, bước nhanh ra ngoài đại đường, Hắn đi đến bên cạnh Lý Khánh An, chấp tay nói với Lâm Kiếm: “Lâm tướng quân, hôm nay là lễ mừng thọ lần thứ bày mươi lăm của gia phụ, không biết có thể nể mặt Bùi gia, đợi khi thọ lễ kết thúc rồi hẳn bắt người không?”
Không đợi Lâm Kiếm trả lời, hắn lập tức căn dặn: “người đâu, mau bày thêm một chỗ cho Lâm tướng quân.”
“Việc này...”
Lâm Kiếm rất ư khó xử, hắn chín là phụng mệnh đến đây quấy bữa tiệc này của Bùi gia, đương nhiên sẽ không phải nể mặt Bùi gia, nhưng còn Lý Khánh An bên cạnh nữa thì sao? Hắn lại càng không dám làm càn.
Lý Khánh An không nói một lời, hắn chỉ lạnh lùng nhìn tên này, xem tên này có thật sự dám bắt người trước mặt mình không, Sáng nay hắn mới nói chuyện với Vi Hoán, chiều Lý Hanh đã đến đòi bắt Vi Kiến Tố, đây rõ ràng là nhằm vào Lý Khánh An mà đến, muốn đánh bạt tay vào mặt hắn trước mặt hàng ngàn đại thần chủ chốt, Lý Khánh An ngươi không phải muốn làm hậu thuẫn Bùi gia sao? Vậy ta sẽ đến phá tan các ngày trọng đại của Bùi gia này!
Lâm Kiếm không dám lộng hành trước mặt Lý Khánh An, hắn đương mượn lời của Bùi Tế để tìm đường xuống nước, ai ngờ ngay lúc này, Vương Củng lại đi lên nói: “Lâm tướng quân, gian tế không phải là một mình ngươi nói là ai thì là ai, ngươi có chứng cứ chứ?”
“Chứng cứ? Có! Có!”
Lâm Kiếm vội rút ra một lá thư nói: “Đây là thư thân bút mà Vi Kiến Tố viết cho thượng hoàng tại Thành Đô, bọn ta còn chặn được một sứ thông tin của quân Quan Trung mà hắn định đưa đi Quan Trung, đều là cơ mật quân trung, chứng cứ rành rành!”
Hắn vừa hươ tay lập tức có mấy tên binh sĩ khiêng rương lên, mở ra trong đấy chất đầy tài liệu, bên cạnh còn có người quản gia và mã phu của Vi Kiến Tố.
“Sao lại thế này?”
Vương Củng chau mày lại, quay sang nhìn Lý Khánh An nói: “Đại tướng quân, chứng cứ rành rành thế này ta cũng không tiện đứng ra chặn nữa.”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng nói: “Nếu đã chứng cứ rành rành thì ngươi cứ bất người thôi, ta chỉ là An Tây tiết độ sứ, không quản được việc của Trường An, có đúng thế không Vương tướng quốc?”
Nói xong, hắn ra hiệu mắt cho hiệu úy thân binh của mình, mấy tên thân binh cùng tránh ra nhường đường, sẵn sàng đế Lâm Kiếm bất người, Lâm Kiếm không dám khinh cử manh động, hắn khó xử nhìn nhìn Vương Củng, Trong lòng Vương Củng cũng hơi do dự, Nếu Lý Khánh An làm mạnh tay, ngăn không cho bắt người, hắn có thể để Lâm Kiếm cưỡng chế bắt người, nhưng đằng này Lý Khánh An lại nhường đường để hắn bắt, Lòng Vương Củng cũng có chút không yên, Có điều, nếu như lúc này hắn nhượng bộ thì sẽ không còn đả kích được việc Lý Khánh An đang không ngừng lập bè kết phái với các thế gia, cũng không cách gì đả kích Bùi gia, nên ngươi chắc chắn phải bắt!
Vương Củng vừa muốn hạ lệnh bắt người, nhưng Vi Kiến Tố đã đứng dậy, hắn thở dài một hơi nói: “Bắc cũng là Đại Đường, nam cũng là Đại Đường, thì đâu là gian tế? Các ngươi nói ta là gian tế, ta không tranh cãi, ta đi theo các ngươi là được chứ gì? Đừng vì ta mà làm khó dễ lễ thọ của Bùi các lão.”
Nói xong, hắn bèn tự đi ra nói với Lâm Kiếm: “Đi thôi! Ta đi theo các ngươi.”
Lâm Kiếm nhìn nhìn Vương Củng, thấy Vương Củng gật đầu nói:“Quốc pháp bất dung, chỉ đành tạm thiệt thòi cho Vi thị lang rồi.”
Lâm Kiếm vừa giơ tay đã có hai binh sĩ lập tức đi lên, một trái một phải tóm lấy tay Vi Kiến Tố dẫn đi, Lâm Kiếm khom người với Lý Khánh An nói: “Đại tướng quân, ty chức chỉ phụng mệnh hành sự, xin hãy thứ lỗi.”
Lý Khánh An không nói một lời, lòng Lâm Kiếm lại càng thổn thức bất an nên đành lui xuống, mãi đến khi họ đã đi xa, Lý Khánh An mới bình thản cười nói: “Ta đến bây giờ mới biết, hóa ra quân đội cũng có quyền bất đại thần.”
Hắn mỉa mai nhìn Vương Củng, xong quay lưng cười nói: “Các vị khách quý, đây chỉ là một tai nạn nhỏ, đừng vì nó mà ảnh hưởng đến thọ lễ của Bùi các lão, Chúng ta đề nghị các tướng quốc Chính sự đường cùng nâng ly vì Bùi các lão, Đợi một hồi, Thánh thượng cũng đích thân đến chúc thọ cho Bùi các lão, xin mời người cùng chờ đợi.”
Trương Quân đứng dậy trước tiên, nói: “Đại tướng quân nói có lý, Bùi các lão cũng là nguyên lão Chính sự đường, chúng ta nên cùng kính một ly với Bùi các lão.”
Cùng với tiếng nhạc vang lên, không khí trong đại đường lại trở nên náo nhiệt, chỉ có Vương Củng tâm sự trĩu nặng, hắn vẫn đang nghĩ câu nói vừa rồi của Lý Khánh An.
“Hóa ra quân đội cũng có quyền bắt đại thần!” Hắn bỗng ý thức được, để quân Quan Trung đến bắt Vi Kiến Tố thật là thất sách.
Quan Trung quan bất người trong bữa tiệc Bùi gia chẳng mấy chốc đã lan nhanh khắp cả thành Trường An, Không nghi ngờ gì đây lại là một chủ đề nóng hổi khiến mọi người chú tâm vào, Có kẻ lắm chuyện đã bắt đầu tường thuật tỉ mỉ sinh động tình hình lúc ấy, hàng ngàn quyền quý Trường An đến để chúc thọ Bùi Khoan, trong lúc cao trào thì quân Quan Trung ập vào bắt Binh bộ thị lang Vi Kiến Tố, Lý Khánh An và Vương Củng hai nhìn người nhau đăm đăm, cuối cùng Vi Kiến Tố tự đứng ra tự thúc mới kết thúc tranh đấu.
Dù cho thọ yến của Bùi Khoan vẫn tiếp tục, hoàng đế thiếu niên còn cố ý đến chúc thọ cho Bùi Khoan, gần như sự việc vừa rồi không có ảnh hưởng gì đến không khí buổi tiệc, nhưng người nhạy bén sẽ phát hiện, quân Quan Trang dám bắt người giữa lúc tiến hành buổi tiệc vốn dĩ đã là dám làm bẽ mặt Bùi gia. Và còn Lý Khánh An cuối cùng cũng không giữ lại Vi Kiến Tố được, đây chẳng phải là làm mất thanh danh của hắn sao, sẽ khiến rất nhiều thế gia muốn đến nương tựa hắn phải dừng bước, họ sẽ bắt đầu lo ngại về năng lực chính trị của Lý Khánh An.
Nhưng trong lòng nhiều người biết rõ, Vi Kiến Tố bị bất chi mới là bắt đầu, chứ không phải kết thúc, Với phong cách của Lý Khánh An, hắn chắc chắn sẽ cho triển khai công kích quyết liệt.
Màn đêm vừa buông xuống, tiệc thọ Bùi gia cũng đã kết thúc, nhưng vụ án Vi Kiến Tố bị bắt mới chỉ vén màn, Tại phường Khúc Trì, một chiếc xe ngựa từ từ đi ra khỏi cửa phường đi về hướng phủ Hạ môn, Trong xe, Vi Thao lòng đây lo lắng. Hắn mới từ Bùi phủ trở về, bèn đã đón xe ngựa đi ra ngoại thành.
Vi Thao lo lắng cho tiền đồ của Vi gia, Gần mười năm gian truân, Vi gia lần lượt gặp chuyện bất lợi, hôm nay Vi Kiến Tố bị bắt, khiến cao quan cuối cùng của Vi gia trong triều đình cũng đã ngã gục, Vi gia sẽ gặp phải đả kích trước giờ chưa có.
Sau khi về phủ, Vi Thao lập tức đến tìm gặp tâm phúc của Vi Kiến Tố để tìm hiểu tình hình, nên nói là để hiểu rõ thực tình, Vi Kiến Tố quả thật có ý định đi nương tựa Thành Đô, Lý Long Cơ hứa sẽ cho hắn vị trí tướng quốc, hơn nữa Vi Kiến Tố còn chuẩn bị sẽ đưa một số tư liệu của quân Quan Trung đến Thành Đô, vấn đề là ở đây, Vi Thao tin chắc trong triều đình cơ hồ có một nửa đại thần đã bị Lý Long Cơ mua chuộc, cũng lén lút liên hệ hắn để giữ con đường lui cho mình, trên vấn đề này, không có ai là sạch sẽ tuyệt đối.
Nhưng như Vi Kiến Tố đưa cơ mật quân phương cho Lý Long Cơ lại không nhiều, Vi Thao không khỏi thầm thở dài, Nếu không phải như thế thì Lý Hanh chắc cũng đã không dám ngang nhiên bắt người rồi, lần này tội trạng của Vi Kiến Tố chắc chắn sẽ bị định thôi.
Nhưng Vi Thao vẫn còn một tia hi vọng, lúc bắt người trên tiệc mừng thọ Lý Hanh đã phạm phải một sai lầm, hắn lại dùng quân Quan Trung đến bắt người, Dù quân Quan Trung là phía bị hại, nhưng bọn họ không có tư cách bắt người, nên là Kim Ngô vệ đến. Sơ hở này không phải lớn nhưng không nhỏ, nếu như Lý Khánh An lúc ấy lợi dụng sơ hở này phản kích, Vi Kiến Tố đã không thể bị bắt đi, nhưng Lý Khánh An lại bỏ qua cơ hội này.
Vi Thao tin chắc rằng Lý Khánh An cũng hiểu rõ sai lầm của đối phương, nhưng hắn lại không nắm lấy để phản kích, đây nói rõ điều gì? Nói rõ Lý Khánh An về mặt nào nấy vẫn hi vọng Vi Kiến Tố bị bắt đi, Hay cũng có thể hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này để một lần nữa lôi kéo Vi gia về phía mình, hay cũng có thể là lý do khác nữa. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Lý Khánh An chắc chắn sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, hắn chắc chắn đã giữ lại chút đường lui, nếu mình đi tìm, chắc sẽ còn hi vọng lật ngược tình thế.
Xa ngựa phóng ra khỏi phủ Hạ môn, sau kiểm tra giản lược, xe ngựa lại tiếp tục ra khỏi thành Trường An, đi thẳng về phía đại doanh quân An Tây ngoài Minh Đức môn.
Lý Khánh An thường đều ở lại quân doanh, sau khi thọ yến Bùi gia kết thúc, Lý Khánh An cũng không ở lại trong Bùi phủ bao lâu, chăng bao lâu đã quay trở lại quân doanh, Vừa về đến doanh hắn bèn lập tức lệnh người đi tìm Thôi Quang Viễn và Thôi Bình đến.
Thôi Quang Viễn và Thôi Bình đều là tử đệ Bắc Lãng Thôi gia, Hai người họ đều là những nhân vật đại diện của Thôi gia thuộc phe Lý Khánh An, Kỳ thực ngoài hai người họ ra, An Tây còn có một Thôi Y, xuất nhậm giám sát quan đứng đầu An Tây giám sát thự, cũng là Thôi gia tử đệ.
Lúc này Thôi Quang Viễn và Thôi Bình đều đã ngồi trong đại trướng, Lý Khánh An đương nói với họ về một quyết định trọng đại.
“Ta tìm các ngươi đến là muốn nói rõ với các ngươi, ta định đưa hai ngươi đến địa phương làm quan, tạm thời rời khỏi Trường An, không biết hai ngươi có cách nghĩ gì không, muốn đi đâu? Các ngươi cứ nói với ta, ta sẽ an bài.”
Lý Khánh An thấy mặt hai người đều ngơ ngác bèn cười nói: “Ta biết hai ngươi chắc đều nhất thời không thể chắp nhận, nhưng đây quả thực là cách nghĩ từ trước của ta, chỉ có điều hôm nay ta mới hạ được quyết tâm này, Các ngươi đều là người của ta, sau này ắt sẽ được ta trọng dụng, nên để các ngươi rời Trường An đều là biện pháp tạm thời, Cùng lắm là hai ba năm các ngươi sẽ trở lại Trường An, Thế nào? Có nguyện ý nghe theo an bài của ta chứ?”
Thôi Quang Viễn tuy lớn hơn Thôi Bình vài tuổi, nhưng hai người đều cùng vai vế, Nếu nói dòng máu chính thống thì Thôi Bình lại hơn Thôi Quang Viễn, Thôi Quang Viễn thuộc tộc chỉ trong Thôi thị gia tộc.
Hai người họ nhìn nhau rồi cùng đứng dậy nói: “Ty chức nguyện nghe theo sắp xếp của đại tướng quân!”
“Nào, ngồi, ngồi xuống!”
Lý Khánh An vội khoát ta cười nói: “Ta muốn nghe ý kiến của các ngươi đã, nếu phủ hợp kế hoạch của ta, ta sẽ an bài theo cách nghĩ của các ngươi.”
Hắn nhìn nhìn Thôi Quang Viễn nói: “Quang Viễn nói trước vậy!”
Thôi Quang Viễn hiện là Kinh Triệu doăn, nhưng Kinh Triệu doãn cũng là quan chức khó duy trì được lâu nhất trong số các quan viên triều đình, thông thường đều làm không dài, và cũng dễ trở thành con cừu non chịu trận thay của các cuộc chiến tranh giành quyền lực, trung bình mỗi người đều duy trì khoảng một năm là cùng, người bản lĩnh hơn thì tiếp tục thăng chức, làm quan to của địa phương, người bất tài thì sẽ bị nhấn chìm từ đây, cả đời khó mà ngóc đầu lên nổi.
Thôi Quang Viễn làm Kinh Triệu doãn đã một năm, cùng với việc quân An Tây và quân Quan Trung chia đều Quan Trung, Kinh Triệu doãn trở thành một vai trò ngượng ngùng, Quyền lực của hắn trở nên sáo rỗng, nghĩ lại cũng đến ngày mình nên rời chức, nên thời gian gần đây Thôi Quang Viễn cũng nghĩ mãi mình nên đi đâu về đâu, Lý tưởng lớn nhất trong đời Thôi Quang Viễn không phải làm quan văn mà là thống soái ba quân, trở thành chưa hầu một phương, Đã từ rất lâu, khi hắn vẫn còn là tri huyện Trường An, hắn đã từng đề nghị với Lý Khánh An về cách nghĩ này, giờ Lý Khánh An hỏi lại hắn, hắn trầm ngâm một lúc bèn nói: “Đại tướng quân, ty chức hi vọng có thể chuyển làm quân chức, hi vọng có thể trở thành đô đốc một châu, thống soái tam quân.”
Trong lịch sử Thôi Quang Viễn tuy quan bái Kiếm Nam tiết độ sứ, từng tham gia chiến dịch đối phó An Khánh Thụy, nhưng hắn lại không phải một chủ soái đủ tiêu chuẩn. Dù cho hắn có đại chí tòng quân, nhưng hắn quả thật không thích hợp dẫn binh, Trong lịch sử, một số hành động của Thôi Quang Viễn cũng đã bộc lộ khuyết điểm của hắn là dễ dãi, nôn nóng, lại mắt cao hơn tay. Đương nhiên, Thôi Quang Viễn vẫn có ưu điểm hơn người, nhưng nguyên tắc của quân An Tây là “tướng xuất từ chiến trường”, người chưa từng được gột rửa qua bằng trận chiến nào đều không thể độc lập dẫn binh, Dù Lý Khánh An không biết được tiểu tiết lịch sử, nhưng hắn chắc chắn sẽ không phá hoại quân quy An Tây.
Lý Khánh An bèn cười cười nói: “Yêu cầu của ngươi không cao, chắc có thể thực hiện, có điều ta vẫn hi vọng ngươi tạm thời đừng chuyển qua tòng quân, ngươi hãy đến Thái Nguyên xuất nhậm Thái nguyên doãn, thay ta ổn định cục thế Thái Nguyên. Ngươi ngày mai hãy từ đi chức Kinh Triệu doãn, đi đến Thái Nguyên nhận chức. Thư nhậm mệnh của ngươi cũng sẽ đến Thái Nguyên cùng lúc với ngươi. Đương nhiên, ta cũng sẽ đáp ứng một phần nhu cầu tòng quân của ngươi, ngươi có thể kiêm nhiệm chức Hà Đông tiết độ doanh điền sứ, phụ trách quân lương và hậu cần quân Hà Đông, có thể tiếp quản một phần hậu cần của quân đội, ngươi thấy thế nào?”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Thôi Quang Viễn do dự một lúc lại hỏi: “Vậy không biết Hà Đông tiết độ sứ sẽ là ai?”
Lý Khánh An chỉ chỉ bản thân mình cười nói: “Tiết độ sứ là ta, nhưng ta chỉ có thể điều khiển từ xa, không nhúng tay vào quân vụ cụ thể, quân vụ cụ thể tạm thời do Vân Châu thái thú Lôi Vạn Xuân phụ trách, Hắn đồng thời cũng sẽ là Hà Đông tiết độ phó sứ.”
“Thuộc hạ hiểu, ngày mai thuộc hạ sẽ đi liền.”
Lý Khánh An gật gật đầu cười nói: “Ngươi về nhà dọn dẹp đã! Ta còn có việc muốn bàn với Thôi Bình.”
Thôi Quang Viễn hành lễ xong bèn cáo lui, trong đại trướng chỉ còn lại hai người Lý Khánh An và Thôi Bình, Thôi Bình năm xưa vì muốn mua nhà mà nhờ Lý Khánh An, được điều đến huyện Hu Di làm huyện lệnh, không bao lâu sau lại được Lý Khánh An tiến cử thăng làm Tứ Châu thái thú, thấm thoát hắn đã trở thành một trong số các tâm phúc của Lý Khánh An, giao tình với Lý Khánh An thậm chí còn vượt qua cả Thôi Quang Viễn, Hiện nay Thôi Bình quan bái Công bộ thị lang, cũng là một quan viên cấp cao.
Thôi Bình là cháu của Thôi Kiều, là đích hệ chính tông của Bác Lăng Thôi gia, nhưng địa vị của hắn trong Thôi gia lại không cao, hơn nữa vì hắn có quan hệ khá thân cận với Lý Khánh An mà còn bị Thôi gia bài xích, Năm ngoái Thôi thị giỗ tổ mà hắn lại không được mời, không được tham gia tế tổ, có thể nói đây là một hình phạt nghiêm trọng, vì thế mà Thôi Bình mãi vẫn canh cánh trong lòng, hắn biết vấn đề chính là do quan hệ mình và Lý Khánh An quá gần, dù là thế nhưng hắn vẫn phải kiên quyết nguyên tắc, cứ bám chặt lấy đuôi Lý Khánh An, hắn tin rồi một ngày sẽ trở mình được.
Trong đại trướng bỗng chốc yên lặng, Lý Khánh An vừa uống một ngụm trà vừa cười nói: “nghe nói năm ngoái ngươi không được tham dự giỗ tổ, chắc ngươi đã thất vọng lắm?”
Thôi Bình gật gật đầu thở dài: “Không thể tham gia tế tổ đó là trừng phạt giành cho kẻ tội phạm đại gian đại ác, ta không hiểu sao họ lại đối xử với ta như thế. Ta thật sự rất thất vọng.”
“người ta thường nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không có việc gì mãi mãi không đổi, ngươi phải tin tưởng vào lựa chọn của mình, đừng thấy hôm nay Thôi gia không cho ngươi tế tổ mà nghĩ quẩn. Rồi cũng có một ngày, cả Thôi gia sẽ phải cung kính mời ngươi đi về, để ngươi chủ trì đại điển tế tổ, và tin chắc ngày đó đã không còn xa nữa!”
Nói đến đây, Lý Khánh An lại nói: “Ta hôm nay sở dĩ để ngươi cũng Thôi Quang Viễn rời khỏi Trường An là vì ta có một số việc muốn làm, các ngươi ở lại Trường An sẽ bất lợi cho các ngươi. Rốt cuộc là làm gì thì ta tạm thời chưa thể nói cho ngươi hay, có điều không bao lâu nữa ngươi cũng biết thôi.”
Thôi Bình lẳng lặng gật đầu, “Ty chức có thể hiểu được.”
“Được thôi! Ngươi hãy nói cách nghĩ của ngươi đã, ngươi muốn làm gì?”
Thôi Bình trầm ngâm một lúc bèn nói: “Ta muốn đến An Tây làm quan.”
Lý Khánh An chưng hửng, liền sau đó hắn bèn cười phá lên nói: “Ngươi quả nhiên có tầm nhìn xa trông rộng, An bài của ta với ngươi cũng chẳng khác nhau lắm, ngươi tạm thời làm Hà Tây an phủ sứ kiêm Hà Tây tiết độ phủ trưởng sứ, chủ quản sự vụ Hà Tây, nhất là bây giờ, ngươi toàn quyền phụ trạch đợt di dân đầu tiên của năm vạn hộ Hà Nam đạo bình an đến An Tây.”
“Ty chức hiểu rõ, ty chức ngay mai sẽ xuất phát đến Hà Tây.”
“Không! ngươi cũng không phải vội đến Hà Tây như thế, ngươi hãy đế Hoa Châu trước, Ta vừa nhận được tin, đợt di dân đầu tiên gồm khoảng bảy ngàn hộ dân đã đến Hoa Châu, những di dân này đều là dân chúng vùng thiên tai, đến từ Trịnh, Biên, Tống, Trần bốn châu, Họ từ Hà Nam đến đấy không dễ dàng, dù dọc đường có quan phủ tiếp tế, nhưng ta lo lắng rằng những người già yếu trong họ sẽ không chịu đựng nổi đường xá xa xôi, Mấy năm trước di dân Hà Đông đã có không ít người già yếu chết tại dọc đường, Trách nhiệm trên vai ngươi rất nặng nhọc, ngươi đảm bảo đưa được năm vạn hộ dân di dân này bình an đến An Tây, thì ta sẽ ghi một đại công cho ngươi.”
Thôi Bình khom người thi lễ, thành khẩn nói: “Ty chức hiểu rõ!”
Lý Khánh An vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Đi đi! Ngươi hãy nhớ lấy lời ta, núi không dời thì ta dời, Thôi gia nhất định sẽ phải hối hận vì quyết định không cho ngươi tham gia tế tổ!”
Thôi Bình lui xuống, Lý Khánh An lại cầm chén trà lên từ từ nhấm nháp, Hắn sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu, hôm nay Lý Hanh bắt Vi Kiến Tố trước mặt hắn, tạm không xét việc Vi Kiến Tố có thật sự đầu hàng Lý Long Cơ không, nhưng mục đích của bọn Lý Hanh đã quá rõ, đó là muốn dạy cho Bùi gia dám nương tựa vào mình một bài học, và cũng thông qua việc đả kích Vi gia để cảnh tỉnh các thế gia khác, Nếu Lý Khánh An hắn thật sự không hỏi han gì vậy hắn cũng quá khiến người khác phải thất vọng!
phản kích là chắc chắn, quan trọng là phản kích như thế nào, Nhúng nhịn, chờ đợi, thẳng tay! Không trả đòn thì thôi, một khi đã phản kích lại thì hắn sẽ để Lý Hanh phải sào lên vì đau đớn.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo của thân binh: “Bẩm đại tướng quân, có Vi Thao cầu kiến.”