nơi làm việc của Lý Hanh ở trong Từ Thần các. cũng chính là ngự thư phòng trước kia của nhi tử Lý Dự. đương nhiên, hắn không có tư cách làm việc trong Từ Thần các. chức trách của hắn là thay hoàng đế thiếu niên Lý Thích phê duyệt tấu chương, ở một mức độ nào đó, hắn đã chấp hành một bộ phận quyền lực của hoàng đế, sỡ dĩ chỉ là một bộ phận, là bởi vì hắn chỉ có thể phê duyệt sớ tấu, hắn không thể giống như hoàng đế thực sự. sở hữu quyền bãi miễn quan viên từ tam phẩm trở lên, cũng không thể sở hữu quyền lực đại học sĩ phát nội triệu, quyền lực của hắn thậm chí còn không sánh nổi với Chính sự đường, nếu như hắn phản đối hạn mục quyết sách nào đó của Chính sự đường, cũng chỉ có thể lui về Chính sự đường trùng thâm, mà không có quyền phú quyết, nếu như Chính sự đường sau khi tam đọc hắn vẫn phản đối, vậy thì Trung thư tỉnh bèn sẽ lấy ý kiến của Chính sự đường trực tiếp hạ chỉ, mà không phải thông qua hắn nữa.
Cho nên rất nhiều lúc, Lý Hanh bèn sẽ trực tiếp thông qua người đại diện của Chính sự đường bày tỏ ý kiến của mình, người đại diện của hắn bèn là Vương Củng. Dương Quốc Trung và Trần Hi Liệt thật ra chỉ là hai quyền bỏ phiếu, bản thân hai người họ đã không còn ý nghĩa gì đối với Lý Hanh nữa.
Lúc này trong triều phòng của Tử Thần điện, Lý Hanh đang cùng Vương Củng và Lệnh Hồ Phi đang căng thẳng thương nghị đối sách của Ca Thư Hàn.
Lý Hanh đối với sự gây vạ của Ca Thư Hàn vô cùng tức giận, nhưng điều khiến hắn nổi giận hơn là. Ca Thư Hàn chẳng hề đem việc này bẩm báo với hắn, hắn lại cũng giống như những người khác, từ trong sớ tấu của quan viên biết được. Lý Hanh chắp tay ra sau ở trong phòng đi được mấy bước, hắn cảm thấy Ca Thư Hàn đang cách hắn càng lúc càng xa, lần trước sự kiện xe ngựa. Ca Thư Hàn sau vụ việc cũng không có bất kỳ sự giải bày nào với mình, sự kiện Hàm Dương lần này, hắn vẫn không để tâm đến mình, hắn bây giờ còn là người của mình không?
“Lệnh Hồ tiên sinh, ngươi nói thử xem. việc này ta nên xử trí thế nào?” Lý Hanh quay đầu nhìn về phía Lệnh Hồ Phi.
Lệnh Hồ Phi bây giờ xuất nhiệm Thái tử Tân khách, là thuộc quan của đông quan, chỉ là một chức quan nhàn tản. chức vụ thật sự của hắn. lại là mạc liêu của Lý Hanh, thay hắn bày mưu tính kế.
Lệnh Hồ Phi trẫm ngâm trong chốc lát bèn nói: “Hồi bẩm Giám quốc điện hạ. thuộc hạ cho rằng việc này cần cân nhắc lợi hại. ủng hộ chế tài Ca Thư Hàn có hại, có nghĩa là điện hạ sẽ mất đi sự ủng hộ của hắn. nhưng phản đối chế tài Ca Thư Hàn cũng có hại. có nghĩa là điện hạ sẽ phải đối mặt với dân ý mãnh liệt, sẽ nghiêm trọng tổn hại đến thanh danh của điện hạ trong dân gian và trong quan viên cấp trung thấp.”
“Ý của tiên sinh là để ta giữ trung lập sao?”
Lệnh Hồ Phi lắc đầu cười nói: “Đối với Ca Thư Hàn mà nói. không phản đối chính là ủng hộ, không có ý nghĩa gì. kỳ thật thuộc hạ biết rằng, chế tài đối với Ca Thư Hàn chắc chắn sẽ thông qua. bởi vì phương án chế tài chính là do Trương Quân đưa ra. cộng thêm sự ủng hộ của Lý Khánh An. Bùi Mân và Lý Nghiên nữa. biểu quyết cuối cùng của Chính sự đường chắc chắn sẽ có kết quả bốn so với ba. mấu chốt bây giờ là nếu chúng ta đánh liều bất chấp rủi ro tổn hại thanh danh phản đối phương án. Ca Thư Hàn có lĩnh lấy tình này không. mà ôm mối cảm ân trong lòng đối với điện hạ.”
Lúc này, Vương Củng bên cạnh tiếp lời nói: “Thật ra Ca Thư Hàn là một người rất thực tế. hắn sở dĩ ủng hộ điện hạ. là hắn muốn có được lợi ích lớn hơn. hắn muốn có được Quan Nội đạo, vì Quan Nội tiết độ sứ. nhưng điện hạ đã không cho hắn. hắn đối với điện hạ tự nhiên ôm lấy bất mãn trong lòng, từ sự kiện Hàm Dương lần này có thể nhìn thấy, hắn căn bản là không kiêng nể gì. căn bản là không suy nghĩ thay cho thanh danh của điện hạ. trong lòng hắn thật ra đã không có điện hạ rồi.”
Lý Hanh còn có một chút do dự. hắn lo lắng Ca Thư Hàn sẽ nhất thời giận dữ mà nương nhờ phụ hoàng, như vậy thì chẳng phải là có chút mất nhiều hơn được rồi.
Lệnh Hồ Phi nhìn ra sự lo lắng của Lý Hanh, bèn nói: “Điện hạ. chế tài Ca Thư Hàn đã là tất nhiên, nếu như Ca Thư Hàn phẫn nộ chế tài, nhất thời nóng giận mà nương nhờ thượng hoàng, vậy cũng không còn cách nào, nhưng đối với điện hạ. thì lại là đã vừa đắc tội với dân chúng, lại mất đi Ca Thư Hàn. gà bay trứng vỡ, hơn nữa làm sao cản trở hắn nương nhờ Kiếm Nam. là chuyện Lý Khánh An phải suy nghĩ.”
Lúc này, bên ngoài nhanh chóng bước đến một viên hoạn quan, thấp giọng bẩm báo nói: “Giám quốc điện hạ. Chính sự đường lại đến thúc giục rồi. mời Vương tướng quốc hỏa tốc đi hợp.”
Lý Hanh gật gật đầu. liền nói với Vương Củng: “ngươi nhanh đi hợp, đồng thời ngươi thay ta chuyển lời với Dương Quốc Trung và Trần Hi Liệt, chúng ta kiên quyết ủng hộ chế tài với Ca Thư Hàn.”
Phòng hợp của Chính sự đường là một gian phòng rộng lớn mà kín mít. không có cửa Sồs ngoài cửa canh giữ nghiêm ngặt, mấy trăm viên binh sĩ đứng ngoài cửa lớn mấy chục bước, không cho phép bất kỳ ai đến gần. cả căn phòng chỉ có hai cánh cửa. một cánh cửa lớn. một cánh cửa nhỏ thông đến triều phòng hữu tướng.
Căn phòng rất rộng rãi, đủ để dung nạp trăm người hội họp, thông thường mà nói, cuộc hợp Chính sự đường không phải chỉ có các tướng quốc của chính sự đường nhóm họp, trong lúc thảo luận những việc tương quan, vẫn có quan viên chủ yếu của bộ môn liên quan tham gia, ngoại trừ điều này, còn có sáu Trung thư xá nhân chịu trách nhiệm ghi chép, phân công quản lý lục bộ.
Nếu như cuộc họp liên can đến nhiều sự vụ, sẽ còn có nhiều quan viên hơn nữa cùng nhau tham dự. hôm nay người tham dự cuộc họp ngoại trừ bảy vị tướng quốc ra. còn có Ngự sử Trung thừa Lý Tranh, cùng với Kinh triệu doãn Thôi Quang Viễn, ngoài ra. còn có một tiêu nhân vật thấp bé, người này chính là người sống sót duy nhất chứng kiến trực tiếp sự kiện Hàm Dương, một nha dịch thay huyện lệnh trông giữ ngựa. tên là TốngNgù Lang.
Cuộc họp chính sự đường còn chưa bắt đầu. mọi người vẫn còn đang đợi Vương Củng. Lý Khánh An từ từ uống trà. trong lòng lại nghĩ đến tiền căn hậu quả của vụ việc Hàm Dương. Ca Thư Hàn trước cửa quân doanh giết người, còn đích thân thù tiêu
Hàm Dương huyện lệnh, hắn không lẽ không biết hậu quả của việc làm này hay sao?
Lý Khánh An rất rõ ràng, một người chỉ cần ngồi đến một vị trí nhất định, những tâm tư suy nghĩ của hắn sẽ không giống với người bình thường. Ca Thư Hàn thân là Lũng Hữu tiết độ sứ. lại là Tây Bình quận vương, hắn thật sự lại nóng nảy như vậy ư?
Nếu Ca Thư Hàn thật sự là một người lỗ mãng, vậy thì năm Thiên Bảo thứ sáu khi hắn thay thế Vương Trung Tự, thì không thể nào diễn xuất ra màn kịch hay là thay Vương Trung Tự cầu tình mà mua chuộc quân tâm kia.
Đáp án rất rõ rệt. với sự tính toán lão luyện xảo quyệt của Ca Thư Hàn. hắn sẽ không làm chuyện ngu xuân tự hủy hoại thanh danh này, nếu như phải giết, hắn cũng sẽ phái người ở nửa đường giả dạng mà chặn giết, mà tuyệt đối không ở trước cửa quân doanh công khai giết người.
Có thể khẳng định. Ca Thư Hàn là cố ý làm như vậy, mục đích của hắn làm như vậy là gì? Lúc này, Lý Khánh An đã lờ mờ đoán được, đây rất có thể là Ca Thư Hàn muốn tìm cớ nương nhờ Lý Long Cơ rồi. hắn bèn gây hấn sinh chuyện, để triều đình xử phạt hắn. nhất là để Lý Hanh xử phạt hắn. như vậy hắn bèn có thể đường hoàng mà nương nhờ Lý Long Cơ, miễn đi tiếng ác phản bội.
Hẳn là như vậy, quân kỷ không nghiêm và phản bội chủ công, tội danh của hai điều này đâu là nặng đâu là nhẹ, Ca Thư Hàn quả thật là thật rành mạch a!
Lý Khánh An chậm rãi uống ngụm trà, hắn bắt đầu phải lo lắng hậu quả sau khi Ca Thư Hàn nương nhờ Lý Long Cơ rồi.
Lúc này, Vương Củng vội vàng đi đến, hướng mọi người ôm quyền nói: “Thành thật cáo lỗi. ta đang thương nghị chính vụ với giam quốc điện hạ, đã tới trễ rồi.”
Hắn ngồi vào vị trí của mình, áy náy nói: “Vậy thì bắt đầu đi!”
Lý Khánh An gật gật đầu, nói với Thôi Quang Viễn: “Có thể bắt đầu rồi.”
Thôi Quang Viễn thấp giọng nói vài câu với tên nha dịch Tống Ngũ Lang kia, bào hắn đừng hồi hộp, chỉ cần đem ngọn nguồn của sự việc nói rõ ra là được.
Tống Ngũ Lang đứng trước mặt người quyền lực tối cao của Đại Đường, hai chân bủn rủn, sợ sệt khúm núm nói ra đầu đuôi của vụ việc.
“Vào nửa đêm của năm ngày trước, Lý Chính và người già trong thôn của ba thôn ngoại ô phía tây Hàm Dương thâu đêm tìm đến Vi huyện lệnh, nói một đội kỵ binh của Lũng Hữu quân mượn cớ lục soát thám tử quân địch, đã cướp đi sáu mươi phụ nhân trẻ tuổi:.."
“Chờ một chút!”
Trần Hi Liệt xen ngang sự tự thuật của Tống Ngũ Lang. Lý Khánh An bất mãn nhìn một cái. nói: “Trần thượng thư có điều gì nghi vấn ư?”
“Ty chức ở trên chi tiết có chút nghi vấn, nửa đêm thường sẽ đóng kín cửa thành, những người trong thôn này làm sao vào thành tìm huyện lệnh?”
Ngự sử Trung thừa Lý Tranh bên cạnh nói: “Vê điểm này để ta giải thích, thông thường thì phải đóng kín cửa thành, nhưng nếu như có sự việc trọng đại, huyện lệnh có thể thâu đêm ra thành, ta đã xác nhận rồi. những hương nhân này không vào thành, mà là Vi huyện lệnh dẫn theo nha dịch đã xuất thành.”
Tống Ngũ Lang vội vàng nói: “Chính là như vậy, là Vi huyện lệnh dẫn bọn tiểu nhân ra khỏi thành.”
Lý Khánh An gật đầu nói: “Ngươi cứ nói tiếp đi. trong thời gian người này tự thuật, ta hi vọng không có ai xen ngang lời của hắn nữa. đợi hắn nói xong rồi mới nhất thể thảo luận luôn.”
Tống Ngũ Lang lại tiếp tục nói: “Vi huyện lệnh rất cẩn thận, ngài không trực tiếp đi quân doanh, mà là đi vào trong thôn trang tìm hiểu tình hình, sau khi đã nắm bắt được chứng cứ xác thật, ngài mới đi quân doanh, bởi vì Vi huyện lệnh nghe nói quy cũ của quân doanh Ca Thư Hàn là không cho cỡi ngựa tiến gần doanh môn. bèn để tiểu dân chờ ở dưới một góc câu ngoài xa ba trăm bước, tiểu dân tận mắt chứng kiến đám nữ nhân kia sau khi bị thả ra khóc lóc thảm thiết, còn có ba thi thể bị khiêng ra. sau đó các dân thôn phẫn nộ cực kỳ, bọn họ hình như đã nhận ra một viên quan quân, bèn đánh nhau tới tấp, sau đó bèn là Ca Thư Hàn đã đi ra. hắn cởi trên lưng ngựa, một tay cầm một cây đại thiết thương, tiểu dân đã tận tai nghe thấy tiếng kêu to của các binh sĩ. ‘Ca Thư Hàn đại soái giá đáo!'...”
Tống Ngũ Lang cuối cùng nhịn không được khóc lóc đứng lên. “Vi huyện lệnh và Ca Thư Hàn đã xảy ra cãi cọ, bị Ca Thư Hàn dùng thiết thương từ phía sau một mũi thương đám chết.”
Chính sự đường trở nên yên tĩnh, tình hình phía sau không cần nói mọi người đều đã đoán được, Ca Thư Hàn vì giết người diệt khấu, bèn đem tất cả mọi người đều giết chết hết. nhưng đã bỏ sót viên nha dịch trông ngựa này.
Thôi Quang Viễn dẫn Tống Ngũ Lang lui xuống. Ngự sử Trung thừa Lý Tranh CŨng đã báo cáo với Chính sự đường kết quả điều tra sơ bộ: “ở trước quân doanh Ca Thư Hàn thuộc hạ đã phát hiện một vết máu lớn và mấy món trang sức và giày rơi vãi trên mặt đất, trên đó còn có vết tích, theo xác nhận của người nhà kẻ mất tích, quả thật là đồ đạc của người mất tích, chứng cứ rành rành, thuộc hạ thống kê được tổng cộng mất tích bốn trăm ba mươi lăm người. bao gồm huyện lệnh và sáu mươi bốn phụ nhân bị cướp đi, có lẽ là toàn bộ bị Ca Thư Hàn giết chết, thuộc hạ từng có ý định tiến vào quân doanh kiểm tra. nhưng bị Ca Thư Hàn cự tuyệt, cũng không cho phép bất kỳ binh sĩ tiếp xúc với bọn thuộc hạ. tình hình chắc là có thật.”
Một vị Trung thư xá nhân bưng lên một cái khay, bên trong khay có giày và mấy món trang sức mang vết máu. tiếp theo chính là danh sách của người mất tích và lời khai của người nhà.
Lúc này, Trương Quân thở dài nói: ‘‘Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Ca Thư Hàn trước hết là dung túng binh sĩ cướp bắt phụ nhân, sau đó lại giết người diệt khẩu, còn tán tận lương tâm giết chết đi huyện lệnh Hàm Dương. ta cho rằng thân là quân Đường, hành vi này tội không thể tha. thân là Tây Bình quận vương, lại càng phải gánh vác tội trách hàng đầu. vì vậy, ta kiến nghị, hủy bỏ sự viện trợ lương hưởng đối với quân Lũng Hữu, bãi miễn chức Tây Bình quận vương và Lũng Hữu tiết độ sứ của Ca Thư Hàn. Lũng Hữu tiết độ sứ tạm thời do Lý hữu tướng đảm nhiệm. Lũng Hữu binh lực trống rỗng có thể tạm thời do quân An Tây hiệp trợ phòng vệ, mau chóng ở Lũng Hữu chiêu mộ tân quân, đây là phương án của ta. không biết chư quân cho rằng thế nào?”
Trong phòng trở nên lặng thinh, đối với phương án chế tài do Trương Quân đề xuất, không ai phản đối. trên thực tế cũng không cách nào phản đối, ở trước mặt ý dân lớn mạnh và làn ranh giới hạn của công bằng chính nghĩa, không ai đem mình đẩy tới cùng chung một chiến tuyến với Ca Thư Hàn.
Lý Khánh An đặt sớ tấu xuống chậm rãi nói: “Điều ta phải nhắc nhở với mọi người là. chúng ta không thể nào tước đoạt quân quyền thực tế của Ca Thư Hàn. chế tài của chúng ta rất có thể sẽ đẩy hắn sang Kiếm Nam. ta hi vọng mọi người phải có sự nhận thức đủ tỉnh táo cho hậu quả này.”
Ánh mắt Lý Khánh An quét quanh mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Vương Củng. Ca Thư Hàn là người của Lý Hanh, cuối cùng cũng nên do Lý Hanh đi tỏ thái độ, Vương Củng vừa rồi hẳn là từng có bàn bạc qua với Lý Hanh về việc này.
Vương Củng không nhanh không chậm nói: “ Tuy rằng Ca Thư Hàn rất có thể nương nhờ Kiếm Nam. nhưng chúng ta không thể bởi vì điểm này mà bỏ qua hắn, nếu không, chúng ta làm sao giao phó với lê dân Quan Trung, đây chính là hai việc khác nhau, ta kiên quyết ủng hộ chế tài đối với Ca Thư Hàn và quân Lũng Hữu, nhưng do Lý tướng quốc kiêm nhiệm Lũng Hữu tiết độ sứ, ta cảm thấy vẫn cần phải thương thảo thêm.”
Nói đến đây, Vương Củng cười xòa nói với Lý Khánh An: “Ta thật sự không phải nói Lý tướng quốc không có năng lực này, mà là ta cảm thấy Lý tướng quốc quá mệt mỏi. thân kiêm hai đại quân chức An Tây Hà Tây, lại thân là hữu tướng, đồng thời còn là Quan Nội đạo an phủ sứ, tinh lực của con người là có giới hạn. ta thật sự không hy vọng Lý tướng quốc tương lai mệt đến sinh bệnh, Lý tướng quốc, ta là có ý tốt, mong tướng quốc chớ trách.”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Vương tướng quốc có thể còn chưa biết, ta buổi sáng hôm nay đã chính thức từ đi chức Quan Nội đạo An phủ sứ, đề nghị thiết lập Quan Nội tiết độ sứ, đồng thời xác nhập Quan Nội tiết độ và Sóc Phương tiết độ lại, gọi chung là Quan Nội tiết độ, ta đề cử Quách Tử Nghi tướng quân đám nhiệm Quan Nội tiết độ sứ, như vậy, ta bèn có tinh lực kiêm nhiệm chức Lũng Hữu tiết độ sứ. Vương tướng quốc nghĩ sao?”
Vương Củng một lúc lâu cũng không nói nên lời, Lý Khánh An dùng Quan Nội đạo đổi Lũng Hữu. đem Quan Nội đạo đưa cho Quách Tử Nghi. nếu như vậy, Lý Khánh An bèn đã sở hữu được toàn bộ mánh đất phía tây Hoàng Hà.
Lý Khánh An không đếm xỉa tới hắn nữa. liền nói với mọi người: “Tốt lắm. hiện tại chúng ta bắt đầu tiến hành biêu quyết đơn ai án với phương án chế tài của Trương thượng thư, người đồng ý có thể giơ tay.”
Nói xong, hắn giơ tay lên. Trương Quân cũng giơ tay lên.
Cuộc họp chính sự đường đã kết thúc, sắc trời đã tối, mọi người mạnh ai nấy hồi phủ của mình, sau khi quyết nghị hình thành từ cuộc hợp chính sự đường do Trung thư xá nhân chỉnh lý xong, thượng báo giám quốc Lý Hanh, sau đó do hắn phê duyệt rồi chính thức ban bố.
Chiếc xe ngựa do mấy trăm kỵ binh hộ tống Lý Khánh An ở trên đại lộ Chu Tước từ từ mà đi. Bùi Mân cũng có trong xe ngựa, ngồi đối diện với Lý Khánh An. bàn luận về nội dung cuộc hợp hôm nay.
Bùi Mân có chút nghi hoặc nói: “Khánh An. ta đến giờ vẫn nghĩ không ra. tại sao Trương Quân lại nhiệt tâm với việc này như thế, theo lý mà nói, hắn và Ca Thư Hàn trước giờ không hề lai vãng, lại không chủ quản Binh bộ, với sự hiểu biết của ta đối với Trương Quân, hắn là hạng người không có lợi không dậy sớm. ta nhìn không ra hắn được lợi ở chỗ nào? Không lẽ Khánh An với hắn lại có giao dịch riêng tư gì đó nữa ư?”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Cậu không cần nghĩ tới Trương Quân, cậu chỉ cần nghĩ đến Lý Long Cơ được lợi, mọi thứ bèn theo đó mà tháo bỏ thắt nút dễ dàng.”
Bùi Mân vỗ gáy mình, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, Trương Quân là đang ép Ca Thư Hàn đi về phía Lý Long Cơ, vì Lý Long Cơ lập trước một công lớn. như vậy thì có thể giải thích. Trương Quân tại sao lại kiến nghị đoạt đi một chức Lũng Hữu tiết độ sứ của Ca Thư Hàn rồi, điều này thật ra là chật đứt đường lui của Ca Thư Hàn. Trương Quân không biểu lộ ra mặt. thủ đoạn quả thật cao minh a!
Lý Khánh An thấy Bùi Mân đã hiểu ra, bèn lại giải thích với hắn nói: “Lý Khánh An có được năm vạn quân lữ mạnh của Ca Thư Hàn. lại có mười vạn đại quân của Cao Tiên Chi. trong tay thì đã có mười lăm vạn quân đội rồi, hắn rất có thể sẽ phản công Trường An. mười lăm vạn đại quân này chỉ dựa vào quân An Tây của ta e là không phải là đối thủ. ta tất phải liên thủ với quân Sóc Phương của Quách Tử Nghi, có lẽ còn có một tia hi vọng chiến thắng, đây chính là nguyên nhân mà ta đem Quan Nội đạo nhường cho Quách Tử Nghi, để hắn và ta có lợi ích chung, như vậy hắn mới toàn tâm xuất binh trợ giúp ta.”
Bùi Mân nghe Lý Khánh An lại mưu tính sâu xa như vậy, hắn không khỏi cảm thán nói: “Khánh An. nếu so với ngươi, ta mới cảm thấy mình thật sự quá tính khí thư sinh rồi, cũng cảm thấy mình già rồi.”
Lý Khánh An nhẹ nhàng vỗ lấy mu bàn tay đặt trên bàn của hắn. giống như đang an ùi hắn. hắn dịu giọng nói: “Cậu. cậu là một người thực tế, là một người làm việc thật sự. cậu nên đi triều phòng của ta phê duyệt tấu chương, xử Lý Chính vụ. những việc đấu đá mưu tính với người ta như vậy, thì hãy để ta đi làm. cậu. cậu hiên ý của ta chứ?”
Mười ngày nay, Lý Khánh An đã chịu đủ công vụ vất vả nặng nề dưới lớp hào quang chói lòa của hữu tướng quốc, hắn cảm thấy mình sắp trở thành một nô lệ tấu chương rồi. đây không phải là điều mà hắn muốn, người cậu của thê tử hắn. Lại bộ Thượng thư Bùi Mân rõ ràng chính là thế thân tốt nhất.
Hắn thấy Bùi Mân vẫn còn khônghiểu rõ lời nói của mình, hắn bèn quyết định đêm nay phải bàn bạc một phen với hắn.
Ngay vào đêm chính sự đường đưa ra quyết định chế tài đó, Ca Thư Hàn đã nhận được tin tức bèn suất lĩnh đại quân rời khỏi Hàm Dương, hiên ngang rầm rộ kéo đến Hán Trung.
Tháng sáu nguyên niên Trinh Trị. Ca Thư Hàn chính thức nương nhờ tiền nhiệm hoàng đế Lý Long Cơ.