Bình Khanh phường là nơi tụ tập vui chơi giải trí của cả thành Trường An. nhạc quán, thanh lâu. tửu tử. khách điếm mọc đầy trong phường. Nơi đây là nơi tụ tập người ngoại lai. đi qua đầu đường cuối phố của phường Bình Khang, người ta có thể nghe thấy đủ các khẩu âm của người từ thiên nam địa bắc đến.
Tại tường đông của phường Bình Khang có một ngõ nhỏ tên là ngõ Vu Sơn. có hai mươi hộ người ở, điều kiện trung bình. phần lớn là các căn nhà ngói bốn năm gian, công thêm một cái sân nhỏ.
Sâu trong ngõ nhất là nhà của một gia đình họ Diêu, là người Lan Châu Lũng Hữu. bọn họ mới dọn đến Trường An từ năm ngoái, mua nhà tại đây. Nhà của họ rộng khoảng nửa mẫu. tổng cộng có bảy gian nhà cùng một sân nhỏ. Gia đình họ Diêu này có người con trai làm việc trong cung, kỳ thực nói trắng ra là hoạn quan. Gia đình họ có tổng cộng bốn người con trai, do nhà quá nghèo không nuôi nổi. nên vào năm cậu con trai út mười bốn tuổi bèn đưa cậu vào cậu. đến nay đã được sáu năm.
Gần hai năm nay, do Diêu Tử Lang cũng biết được vài mặt chữ mà được điều đến ngự thư phòng làm việc, cũng gọi là làm ăn khấm khá. còn gửi không ít tiền cho nhà. Cuộc sống Diêu gia cũng vì thế mà được cải thiện không ít. Cuối cùng là con trai lớn của Diêu gia Diêu Đại Lang do ngưỡng vọng phồn hoa của Trường An. nên bèn cả nhà dắt tay nhau vào Kinh mưu sinh. Hắn dùng tiền Diêu Tử Lang gửi về mua căn nhà này. Còn bản thân Diêu Đại Lang cũng tìm được một công việc khổ sai tại thanh lâu. kiếm chút tiền nuôi nương tử và hai con.
Hai năm nay vật giá Trường An leo thang, cuộc sống thật không dễ dàng gì. Diêu Đại Lang lai bắt đầu dòm ngó tử đệ của mình, nên bèn để đứa con nhỏ hai tuổi của mình cho Diêu Tứ Lang làm con nuôi, để làm hậu duệ cho tử đệ không không thể sinh con đẻ cái. để sau này Diêu Tứ Lang già còn tiễn đưa hắn đi đoạn đường cuối. Như thế này, Diêu Tử Lang phải thường xuyên đến nhà đại ca để thăm con. mỗi lần đều mang một ít tiền hoặc đồ ăn trong cung đến. lâu dần Diêu Đại Lang cũng kiếm được chút đỉnh. Chí nguyện lớn nhất bình sinh của Diêu Đại Lang là mở một thanh lâu. nhưng tiền trong tay hắn giờ ngay cả một căn phòng của thanh lâu cũng chưa mua nôi.
Có điều mấy hôm nay Diêu Đại Lang như đồi đời. hắn đã quen biết với một đại thương nhân họ Thi. là người gốc Trường An. nghe nói là đông chủ của một phường quỹ. Diêu Đại Lang làm việc ở thanh lâu lâu rồi nên cũng có chút ít hiểu biết. Tại Trường An nếu không có mười mấy vạn quan tiền vốn e rằng không mở nổi phường quỹ.
Đương nhiên, tên Thi đông chủ này thèm ngó ngàng đến tiểu nhân vật như hắn thì cũng có nguyên nhân. Thi đông chủ muốn thông qua Diêu Đại Lang để giao kết với tứ đệ của hắn. cho nên hắn đặc biệt rộng rãi với Diêu Đại Lang, vừa biếu tiền vừa tặng quả. chí ít cũng đã có năm trăm quan tiền, hơn nữa Thi đông chủ còn hứa. chỉ cần Diêu Tứ Lang giúp hắn làm một việc, hắn sẽ dâng một vạn quan tiền lên để trả công. Diêu Đại Lang nghe mà sướng trong lòng. nên cứ bức ép Tử đệ mình phải làm quen với người này. Một vạn quan tiền a! số tiền này đủ cho hắn mở bao nhiêu thanh lâu đây?
Vào lúc trưa. Thi đông chủ lại đến. trong một gian phòng của Diêu Đại Lang, hắn đã gặp Diêu Tử Lang lại đến thăm con. Diêu Tứ Lang hôm nay có việc xuất cung nên bèn lén lút lẻn về nhà. Hai người bắt đầu bàn bạc đến giao dịch cuối cùng. Dù cho không biết hắn định nhờ mình làm gì. nhưng Diêu Tử Lang vẫn vô cùng rung động trước lời hứa một vạn quan tiền của Thi đông chủ.
“Tử Lang, ngươi ngày mai phải đi huyện Vệ Nam chứ?” Thi Chính Hoa cười cười hỏi Diêu Tứ Lang.
Diêu Tử Lang đã tiếp xúc tên Thi đông chủ này được vài lần, biết tên của Thi đông chủ chính là Thi Chính Hoa. hắn không phải là thương nhân hay gì. mà là mộ liêu của
một quyền quý tông thất, cho nên việc hắn biết mình sẽ đi huyện Vệ Nam cũng không lấy gì làm kỳ lạ.
“Đúng. Ngày mai Thánh thượng phải đi huyện Vệ Nam. tất cả hoạn quan trong ngự thư phòng đều phải đi theo người đến huyện Vệ Nam. Thi tiên sinh, không biết cái việc đó ngươi định đế ta làm vào lúc nào?”
Thi Chính Hoa thấy hắn nôn nóng bèn mỉm cười, rút một bao bọc vải đỏ đầy nhẹ đến trước mặt Diêu Tử Lang nói: “Nội dung thư chính là việc mà chủ nhân nhà ta muốn ngươi phải làm. Ngươi bây giờ tạm thời đừng đọc, trước khi hồi cung rồi hẳn xem.”
Nói xong, hắn lại đặt một bọc vải đỏ lên bàn. đẳy nhẹ đến trước mặt Diêu Tử Lang nói: “Trong đây có vài thứ. ngươi hãy cất giữ cẩn thận, trong đó còn có thêm ngân phiếu năm ngàn quan tiền của phường quỹ Vương Bảo Ký, xem như là một nửa tiền sẽ trả cho ngươi, ngươi có thể kiểm tra lại.”
Diêu Tử Lang sướng đến mức mà mắt nổi đom đóm. Hắn run rẩy cầm lấy và nhanh tay dùng vải đỏ bọc kín nó lại. nhưng lại bị Thi Chính Hoa ghì tay hắn lại, lạnh toanh nói: “Trước khi ngươi lấy tiền, thì ta cũng xin nói trước.”
Hắn lại trầm mặt lại tiếp tục nói: “Nếu sự tình không làm nổi thì bọn ta cũng chẳng trách gì ngươi, bọn ta vẫn sẽ cho ngươi năm trăm quan trả công ngươi đã vất vả làm việc như giao ước. sau này có cơ hội bọn ta vẫn sẽ tiếp tục dùng ngươi. Nhưng nếu ngươi dám cả gan mà phản bội lại bọn ta. ta nói cho ngươi biết, không chỉ cái mạng hèn của ngươi không giữ lại được, mà cả nhà của ngươi, cả nhà đại ca ngươi tại Trường An này, và phụ mẫu huynh đệ ngươi tại Lan Châu, bọn ta cũng sẽ giết sạch. Hơn nữa ta cũng dám nói chắc rằng, sẽ để cho họ chết một cách thê thảm, cả xác thịt cũng sẽ vứt cho chó hoang ăn thịt, ngươi đã nghe rõ rồi chứ?”
Diêu Tứ Lang nghe mà lạnh cả xương sống. hắn run lẩy bẩy nói: “Ta...ta ..hiểu rồi!”
“Hiểu là tốt. tự bản thân ngươi liệu chừng lấy!”
Nói xong. Thi Chính Hoa bèn đứng dậy ra đi. đi đến ngoài cửa thì nghe thì nghe hắn nói với Diêu Đại Lang: “Đại Lang. cả nhà ngươi xem ra phải chuyển chỗ ở mới thôi, không cần phải dọn dẹp gì cả. ngoài cửa có xe ngựa. Huynh hãy dẫn theo con trai lên xe thôi! Ta sẽ không để ngươi phải khổ đâu!”
Diêu Tử Lang chưng hửng nhìn vải bọc đỏ nằm lặng lẽ trên bàn. hai mắt hắn từ từ nheo lại. lóe lên một tia sáng của tham lam. Đấy là một vạn quan đây!
Huyện Vệ Nam nằm cách Trường An hai trăm dặm về phía đông, đấy là huyện có đất đai phì nhiêu nhất trên đồng bằng Quan Trung, đồng thời cũng là huyện chịu cơn sóng thâu tóm ruộng đất nghiêm trọng nhất trong Quan Trung. Tự canh nông hầu như hoàn toàn bị xóa bỏ tại nơi này, các trung tiểu địa chủ càng lúc càng ít đi. Cả một vùng đất đai thênh thang thẳng cánh cò bay đều là trang viên thuộc sở hữu của quyền quý nào đấy. Các nông dân tại thôn trang gần đó đều trở thành người phủ sống phụ thuộc vào điền trang, quanh năm suốt tháng bán lưng cho trời mà cũng chỉ có thể kiếm được chút lương thực ít ỏi để qua ngày. chỉ cần gặp phải chút ít thiên tai thì sẽ có một lượng lớn nông dân bị phát sản. hoặc phải bán thành làm nô lệ không thì phải bỏ giếng nước mái đình tha hương cầu thực.
Điền trang lớn nhất của huyện Vệ Nam chính là hoàng trang, cũng chính là trang viên của hoàng đế Đại Đường. Lý Long Cơ tại vị bốn mươi mấy năm nay cũng đã tập hợp được không ít điền trang trong tay, nằm rải rác khắp các nơi trên đất nước Đại Đường.Bản thân hắn cũng là một đại địa chủ của Đại Đường, hoàng trang của huyện Vệ Nam chẳng qua là một trong số đó. chiếm địa đã là một vạn khoảnh.
Chia hoàng trang ra cho các tự canh nông là việc chưa từng có trong lịch sử kiến quốc trăm năm nay của Đại Đường, vì thế nó có một ý nghĩa đặc biệt, về mặt nào đó mà nói, đây chính là một cột mốc để bày tỏ thái độ của hoàng đế đối với việc thâu tóm ruộng đất của quyền quý. có thể đem cả ruộng đất của mình ra chia, cũng chính là hành động bày tỏ thái độ kiên quyết nhất của hoàng đế Đại Đường trong việc thống trị đất đai.
Đây chính là lý do mà Lý Dự đích thân đến huyện Vệ Nam. hắn phải tỏ rõ thái độ của mình với người thiên hạ.
Trời vẫn chưa sáng thì ba ngàn quân Ngự lâm đã hộ tống long giá của Lý Dự xuất phát, và cả Thanh điền sứ Lý Nghiền và hai mươi mấy vị quan viên cùng cả một đoàn nhân mã hiên ngang xuất phát về phía huyện Vệ Nam.
Vốn dĩ Lý Dự còn định dẫn thái tử Lý Thích CÙng đi. nhưng Lý Thích bỗng nhiên đau bụng, không thể theo được, nên cuối cùng Lý Dự đành phải tự đến huyện Vệ Nam.
Lúc này trời đã vào hạ. khí trời dần trở nên oi bức, trời vẫn chưa sáng hẳn. trên đồng bằng Quan Trung đã phủ đầu một lớp sương mỏng. Tiểu mạch của vụ mùa mùa đông đã chín mùi, trên đồng bằng Quan Trung như đươc trải lên một tám thảm màu hoàng kim. trong ruộng lúa mạch đâu đâu đều là nông dân đang lom khom bận bịu với nông vụ.
Xe ngựa của Lý Dự được Ngự lâm quân hộ tống đã đi quan đạo phóng đi như bay. Lộ trình hai trăm dặm chí ít cần hai ngày. Xe ngựa của Lý Dự ngồi thể tích rất rộng, khoang xe rộng ba trượng, dài tám trượng, được ngăn làm ba gian phòng lớn. Trong đó một gian là phòng làm việc, một gian là phòng ngủ. một gian là phòng sinh hoạt. Cả chiếc xe phải dùng tám mươi mốt con ngựa kéo đi. những chiếc bánh xe khổng lồ lăn trên quan lộ bằng phẳng phóng đi đặc biệt nhanh.
Trong xe ngựa. Lý Dự đã có phần chán ngán cảnh sắc ngoài cửa sổ, từng làn khí nóng trong do thời tiết ập đến khiến hắn khó chịu. Hắn kéo quách rèm cửa xuống, tiện tay mở một cuốn tấu chương ra phê. Đây là tấu chương của thái thú Hồ Châu thượng tấu. Kho quan Hồ Châu đã đầy, có hai trăm vạn thạch lương thức và một trăm năm mươi vạn quan tiền hi vọng có thể vận chuyển đến Trường An càng sớm càng tốt.
Cuốn tấu chương này khiến Lý Dự khẽ thở dài, vừa vui nhưng đồng thời cũng vừa lo. Vui vì các châu huyện Giang nam đã không còn hoàn toàn không khống chế được. Trong cuốn tấu chương này đã có nhắc đến Việt Châu. Hàng Châu, Minh Châu đều có tình hình tương đương, thái thú tứ châu chuẩn bị mùa thu sẽ cùng vào Kinh đế báo cáo công tác. ngô vương Lý Lân tuy đã khống chế được vùng từ Dương Châu đến Tô Châu, nhưng hắn vẫn chưa thể một tay che trời, nói rõ quan phủ địa phương vẫn chưa hoàn toàn trung thành tận trung cho hắn. tin này khiến Lý Dự cảm thấy hân hoan trong lòng.
Nhưng điều hắn lo lại là tám vạn đại quân của Lý Lân đã hoàn toàn nắm hoàn toàn cất đứt đường sông, các châu tại Triết Đông dù có bao nhiêu lương thực đi chăng nữa nhưng vẫn không thể vận chuyển về Trường An. cuối cùng đành phải cho tên Lý Lân kia hưởng. Lý Dự nhắm tịt mắt lại, hắn đang trầm tư suy ngẫm đối sách. Nếu để Lý Khánh An vào triều làm tướng quốc, vậy biết đâu có thể lợi dụng hắn để diệt Lý Lân, nhưng thế nhất định có thể đàm bảo lại được nguồn tiền và lương thực dồi dào của vùng Giang nam sẽ được liên tục vận chuyển về Quan Trung.
Hắn lại trầm tư một hồi. xong mới dặn dò tiểu hoạn quan ở một bên rằng: “Tứ Lang, ngươi đi mời Lý tiên sinh đến đây cho ta!”
“Tuân lệnh! Nô tài đi liền!”
Tiểu hoạn quan tên Tử Lang kia nghe lệnh lập tức chạy đi. Một hồi sau. Lý Bí đã đến. Hắn đi lên xe ngươi khom người thi một lễ với Lý Dự nói: “Thần tham kiến điện hạ!”
“Sư phụ mời ngồi. ngồi xuống hẳn nói!”
Lý Bí vừa ngồi xuống thì Lý Dự đích thân rót một ly trà mát mời hắn. cười nói: “Sư phụ. trời nóng thế này, uống ly trà mát cho đỡ khát.”
“Đa tạ điện hạ!”
Lý Bí vừa hớp một ngụm trà vừa hỏi: “Điện hạ tìm thần không biết có việc gì?”
Lý Dự gật gật đầu nói: “Trẫm muốn thương lượng với tiên sinh về việc của Lý Khánh An!”
Hắn thở dài một hơi, nói: “Trẫm vừa mới nhận được tin. Lý Khánh An đã phái binh chiếm lĩnh vùng Linh Châu, hơn nữa hắn cho Diên Châu. Khánh Châu mỗi nơi cắm ba ngàn binh sĩ. Trẫm lo là hắn cả Quan Nội Đạo cũng sẽ không chịu bỏ qua.” Việc này cũng khiến Lý Bí đau đầu không kém. vốn dĩ mức giới hạn thấp nhất có thể cho phép là Lý Khánh An chiếm lĩnh vùng Hà Tây, không ngờ bụng dạ Lý Khánh An lại to thế. lại thừa cơ Linh Châu. Quan Nội Đạo đang trống vắng, nhất cử chiếm lĩnh cả những vùng này. Đấy thật sự đã vượt quá giới hạn của họ, và cũng khiến Lý Bí không nghĩ ra đối sách gì.
Hắn nghĩ nghĩ một lúc bèn nói: “Nếu như thần đoán không lầm. Lý Khánh An chắc chắn còn muốn cho đóng quân thêm trong Quan Trung, như thế với bản thân hắn cũng là một sánh nặng lớn. Hắn không có nhiều quân đội đến thế, cách duy nhất là phải chia nhỏ ra. mỗi nơi cho cắm một ít quân.như thế không những không thể thực sự chiếm lĩnh, mà còn khiến dân chúng Đại Đường phản cảm. hoài nghi động cơ của hắn. Lý Khánh An chắc cũng sẽ hiểu được điểm này. Ý kiến của thần là điện hạ không cần phải nói gì cả. cũng không cần thừa nhận hắn đã chiếm lĩnh, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. đợi khi hắn phí công phí sức rồi. thì hắn sẽ phát hiện thật sự hắn không thể nuốt được một vùng rộng lớn như thế. Lúc ấy hắn ắt sẽ đến trả treo giá cả với điện hạ. để đồi lấy lợi ích khác.”
Lý Dự nghĩ kỹ, quả thật chỉ có thể làm thế. cứ để tự nhiên vậy. Xong. hắn lại đưa tấu chương trong tay mình cho Lý Bí nói: “Đây là tấu chương mà Hàn Bân thái thú Hồ Châu đã đưa đến. Từ trên tấu chương có nhắc thế lực của Lý Lân vẫn chưa bành trướng đến vùng Triết Đông. đây đúng là tin khiến người khác phải vui mừng. Trẫm ngẫm nghĩ, xem có thể mượn sức của Lý Khánh An để diệt trừ tên Lý Lân này giúp trẫm không, để tiền và lương thực vùng Giang nam có thể thuận lợi chuyển về Kinh.”
Lý Bí cười nói: “Điện hạ xin hãy yên tâm. dù cho điện hạ không nhắc việc này thì Lý Khánh An cũng sẽ nghĩ đến. Hắn nếu đã làm hữu thừa tướng, thì tình hình này hắn cũng phải biết rõ, đến lúc ấy e rằng hắn còn nôn hơn cả điện hạ. Kỳ thực trong nhiều lúc, quan điểm và lợi ích của điện hạ và hắn đều giống nhau, điện hạ không phát hiện ư?
“Trẫm cũng thấy thế. nên trẫm mới quyết định nhậm mệnh cho hắn là hữu thừa tướng.”
Lý Dự nhẹ nhàng ưỡn ưỡn người, cười nói: “Chí ít trong vòng hai ba năm nay, trẫm sẽ không phải mệt mỏi như thế.”
Trong lúc Lý Dự xuất phát về huyện Vệ Nam. một đội ngữ đặc biệt cùng từ Trịnh Huyện Hoa Châu. Trịnh Huyện chỉ cách huyện Vệ nan một trăm mấy dặm. chỉ cần một ngày là có thể đến nơi. Đội ngũ này sáng thì ngủ nghỉ, đến đêm mới bắt đầu hành động, nên trông lại càng thần bí hơn. Đội ngữ này tổng cộng có năm trăm người, mọi người trong đội đều tráng kiện vạm vỡ, động tác nhanh nhẹn, không khó gì nhận ra đây đều là những người từng học võ.
Đội quân ngũ này là võ sĩ của mười ba nhà tông thất hoàng tộc tổ thành, bọn họ đều là những kẻ lang bạt giang hồ, nhiệm vụ của họ chính là lèn vào hoàng trang huyện Vệ Nam ám sát Lý Dự thiên tử Đại Đường đến thị sát hoàng trang. thủ lĩnh của nhóm người này chính là em trai của Lý Thừa Ninh Quáng Võ vương Lý Thừa Hoành. Trong vụ ám sát lần này Lý Thừa Hoành đóng vai trò là người khởi xướng và vạch kế hoạch. Vốn dĩ một mình Lý Thừa Ninh đã nuôi năm trăm võ sĩ. đã hoàn toàn đủ độc lập hành sự. nhưng Lý Thừa Hoành vì muốn trói buộc can hệ các tông thất khác với mình hơn trong vụ này nên đã để mười hai nhà tông thất khác cũng góp người góp của chung, để tổ hợp thành đội ngũ năm trăm người này.
Bọn võ sĩ này toàn bộ đều mặc hắc bào, bên trong là áo giáp nhẹ. Năm trăm người họ được chia là ba nhóm, một trăm người cầm giáo, hai trăm người cầm đao, và còn hai trăm người còn lại là nỏ tiễn thủ. về mặt số lượng thì họ thua xa Vũ lâm quân của Lý Dự. nhưng lại được cái họ võ nghệ cao cường, không ít người có thể một chọi mười, tổng thể thực lực mà nói hoàn toàn không thua. Chính vì thế, Lý Thừa Hoành đã đặc biệt gửi gấm nhiều kỳ vọng vào hành động kỳ này, quyết chí thành công.
Vào thời khắc canh tư. một đội ngũ đã lẻn vào huyện Vệ Nam. cách hoàng trang đã không đến mười dặm. Lý Thừa Ninh đảo nhìn một vòng môi trường xung quanh, quan đạo tử phía đều là ruộng lúa mạch, khoảng ba dặm ngoài từ hướng tây bắc hắn tìm được một khu rừng khoảng mười mấy dặm. Khu rừng này là nơi ẩn mình hắn đã chọn trước, vị trí không tồi chút nào, cách xá quán hoàng trang chỉ có sáu dặm. đứng trên đỉnh cây bèn có thể nhìn rõ tình hình trong hình tra. Hơn nữa xung quanh khu rừng còn có một con sông nhỏ uốn lượn, không dễ gì qua sông, người thường cũng ít khi đến đây. nên đây là nơi ẩn mình lý tưởng nhất hắn có thể tìm thấy.
“Đến khu rừng phía tây bắc!” Lý Thừa Ninh hạ thấp giọng ra lệnh.
Năm trăm người áo đen trên quan đạo lũ lượt nhảy xuống ngựa. Sau khi lấy binh khí. bình nước và túi lương khô rồi cùng phóng về phía rừng, còn ngựa thì được người đặc biệt đến dắt đi. Một mặt vì người ngựa cùng ở chung một chỗ sẽ dễ dàng bị bại lộ mục tiêu, một mặt vì nơi đây cách hoàng trang đã không còn xa. không còn cần đến ngựa nữa.
Một lát sau. mọi người đều đi vào trong rừng, làm chim rừng sợ hãi cùng tung cánh bay đi. Giờ vẫn chưa có gì để lo lắng. Lý Dự chí ít phải đến tối mai mới kịp đến. trong hoàng trang chỉ có hơn mười tên hoạn quan đến trước để phụ trách sắp xếp chỗ ăn chỗ ở. Trong những hoạn quan này đã có người bị Lý Thừa Ninh mua chuộc, giúp hắn rất hiểu về tình hình trong hoàng trang. ngoài hoạn quan ra. trong hoàn trang còn có năm mươi mấy người thị vệ. những tên thị vệ này cũng đã có người của Lý Thừa Ninh. Bọn chúng phụ trách đến trước để làm tốt nhiệm vụ bảo vệ an toàn, nhưng phạm vi tuần tra của chúng chi ở vòng bán kính ba dặm xung quanh khu vực xá quán, sẽ không kéo dài đến vùng rừng này, nên Lý Thừa Ninh cũng chẳng cần phải lo lắng về phần thị vệ.
“Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, không được phát ra tiếng động, ngày mai trước khi trời tối không ai được phép rời khỏi rừng một bước.”
Năm trăm người bôn ba đi đường đã gần năm canh giờ, ai ai cũng có mệt rã rời. giờ nghe lệnh nên bèn vội tìm một chỗ khô ráo ngả lưng, có người ăn lương khô uống nước, có người ngả xuống là ngủ thiếp đi. chỉ một chốc sau cả khu rừng chỉ còn lại tiếng gáy khò, phần lớn mọi người đều đã đi vào giấc ngủ say.
Lý Thừa Ninh có phần hồi hộp, hắn cũng từ từ trèo lên một cây đại thụ. Lúc này trời đã gần sáng, phía trời đông đã dần ửng trắng. và trên đại thụ còn có một lính gác đứng canh nãy giờ.
“Sao? Đã nhìn thấy hoàng trang chưa?”
“Bẩm. có thể nhìn thấy rồi!”
Lính gác chỉ vào cụm kiến trúc đen đen ở xa xa nói: “nơi đó chính là quán xá của hoàng trang. có thể nhìn thấy rất rõ.”
Lý Thừa Ninh thuận theo tay chi của tên lính gác ấy chỉ thấy trong trời ban mai tờ mờ thấp thoáng góc cạnh của một cụm kiến trúc rộng lớn. Hoàn toàn khác với nông xá của nông thôn, nơi đấy là quán xá của hoàng trang. Vào tối ngày mai. Lý Dự sẽ ở lại nơi đây!