Ý đồ tiến công Cửu Khúc của quân Thổ Phồn bị thất bại với một phương thức cực kỳ thảm thiết, đảo Tiên Khách bị thiêu rụi thành một vùng đất trắng, hơn chín nghìn tinh binh Thổ Phồn trên đảo ngoại trừ hơn hai nghìn người nấp mình trong nước ven bờ may mắn sống sót, còn lại gần bảy nghìn người hoặc bị thiêu chết, hoặc bị chết đuổi dưới nước, và trận chiến chặn đánh đẹp mắt này, quân Đường chỉ thọ thương ba mươi mấy người, không người nào trận vong, chiến tích huy hoàng như vậy làm cho Lý Thịnh giành được sự tín nhiệm và tôn trọng của quân An Tây, làm cho hắn có thể hoàn toàn chỉ huy toán quân đội hai vạn người này.
Sự đả kích trầm trọng của việc vượt sông cũng làm cho Mã Trọng Anh tạm thời từ bỏ đi ý đồ tiến công Cửu Khúc, hắn soái quân lùi về Ô Hải, một mặt triệu hồi hai vạn quân bắc tiến Đại Phi Xuyên, một mặt khác phái người về Lhasa thỉnh tội đồng thời cầu viện với tán phổ.
Đầu tháng chín, tiểu mạch của Cửu Khúc hoàn toàn thu hoạch hoàn tất, Lý Thịnh mệnh người đem một lượng lớn lương thực và mười mấy vạn nông mục dân sinh sống ở Cửu Khúc đưa về Hà Hoàng, làm cho khu vực Cửu Khúc chỉ có trú binh quân Đường; song song đó, Lý Quang Bật đích thân suất lĩnh ba vạn quân Đường tiến trú Đại Phi Xuyên, đã hình thành nên thế gọng kiềm giữa Đại Phi Xuyên và Cửu Khúc, cách xa đối mặt với quân Thổ Phồn của Ô Hải, hai bên đã bước vào trạng thái lăm le giằng co.
Đầu tháng chín, Lý Khánh An vẫn còn ở dọc đường đi vội về An Tây, nhưng Trường An của đầu tháng chín lại bởi vì sự tạm thời rời xa của Lý Khánh An mà đã xuất hiện một số biến hóa không tầm thường.
Bố cục Trường An lúc này vẫn là lấy đại lộ Chu Tước làm ranh giới, Kim Ngộ vệ khống chế Vạn Niên huyện, Thiêu Ngưu vệ khống chế Trường An huyện, ngoài ra còn có hai vạn quân An Tây trú đóng ở ngoại thành Trường An và huyện Hàm Dương, bố cục vẫn không thay đổi, nhưng đúng vào lúc này, An Lộc Sơn đã tiến kinh.
An Lộc Sơn tiến kinh không hề đột ngột, cho dù hắn ở Quan Nội đạo gặp phải sự thất bại thê thảm, đã để lại tiếng ác nghịch thần soán đảng, nhưng hắn dẫu sao không có tạo phản, cũng không mạnh tay chiếm Hà Bắc, ngoại trừ quân đội triều đình không thể tiến vào Hà Bắc, thể chế chính vụ của Hà Bắc vẫn nằm trong sự quản hạch của triều đình, những quan viên địa phương khác ngoại trừ U Châu ra vẫn là do triều đình nhậm mệnh bãi miễn, đây chính là sự khu biệt giữa tạo phản và không tạo phản. Ngoài ra, An Lộc Sơn chủ động lui ra khỏi Hà Đông, cũng để cho một số người lấy được lợi ích từ hắn ở triều đình bắt đầu nói lòi giúp hắn, nói An Lộc Sơn chỉ là bởi vì hắn là đau xót cái chết của con trai, nhất thời nóng giận mà đã tiến vào Quan Nội đạo, là muốn vì con trai đòi lại một sự công bằng, không hề có lòng tạo phản.
Lúc bắt đầu chỉ có Binh bộ Thị lang Cát Ôn cực lực thay hắn giải vây, nhưng rất nhanh Môn hạ Thị lang Phòng Quán cũng thượng tấu với chính sự đường, không nên cô lập An Lộc Sơn như vậy, nên cho hắn một cơ hội hối cải chuộc lại lỗi lầm, nếu không An Lộc Sơn nếu câu kết với triều đình Nam Đường, đối với cục thế của Trường An sẽ cực kỳ bất lợi, tả tướng Vương Củng cũng đã đồng ý với ý kiến của Phòng Quán, đồng thời kiến nghị An Lộc Sơn làm Thượng thư Tả bộc xạ, nhưng do Trương Quân bỏ phiếu trắng, mà Hộ bộ Thị lang Thôi Hoán đã bỏ phiếu phản đối, làm cho chính sự đường với phiếu bầu bốn hai đã bác bỏ đề án phong An Lộc Sơn làm Thượng thư Tả bộc xạ.
Cho dù chính sự đường không thông qua, nhưng giám quốc Lý Hanh lại cuối cùng đã phát biểu thanh minh giám quốc, thừa nhận An Lộc Sơn vẫn là tiết độ sứ của triều đình, chuẩn hắn tiến kinh yết kiến tân hoàng. Chính là vì vậy mà, vận mệnh của An Lộc Sơn lại thời đến vận chuyên, hắn có được sự trợ lời nói hộ lượng thứ của Lý Hanh, mang theo sự hối hận và lòng thành kính mười hai vạn phần, đã chờ được cơ hội Lý Khánh An rời kinh, dưới sự dốc sức ủng hộ của giám quốc đảng, lại một lần nữa bắt đầu long trọng lên đài.
Mùng năm tháng chín, An Lộc Sơn dưới sự hộ tống của một nghìn viên thân binh, xe ngựa đang chờ hắn đã đi đến Trường An Minh Đức môn. Bên ngoài Minh Đức môn, được sự ủy thác của Lý Hanh, tả tướng Vương Củng, Môn hạ Thị lang Phòng Quán, Binh bộ Thượng thư Cát Ôn, Thái thường Tự khanh Trương Tự, Thái tử Tân khách Lệnh Hồ Phi cùng với năm mươi quan viên cấp trung và thấp của giám quốc đảng, đặc biệt ở ngoài thành nghênh tiếp sự đi đến của An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn vẫn là bộ dạng cũ, một khuôn mặt to như trái bí đỏ, một đôi mắt nhỏ tít thành khe hờ, chỉ là thái độ của hắn trở nên vô cùng cung khiêm, hắn tiến lên cung kính khom minh thi lễ dài với Vương Củng: “Ty chức An Lộc Sơn tham kiến tả tướng đại nhân.”
Từ “đại nhân” này ở triều Đường là sử dụng trên người phụ mẫu thân hoặc dùng cho trưởng bối, giữa quan viên với nhau thường thì xưng hô sứ quân, không dùng đại nhân, nhưng An Lộc Sơn lại xưng đại nhân với Vương Củng, đây rõ ràng chính là cố ý hạ thấp mình, đề cao Vương Củng rồi.
Vương Củng cười ha hả đáp lễ nói: “An soái không cần đa lễ nữa, mọi người đều là thần tử cùng một điện, mai này có cơ hội đi Hà Bắc, bọn ta còn phải đi nương gió thu của An soái ấy chứ! Mọi người nói có phải không?”
Mọi người đều cười lên: “Tả tướng nói không sai, mai này đi Hà Bắc, An soái nhất định phải tận tình địa chủ a!”
“Nhất định! Nhất định!”
An Lộc Sơn muôn vàn cảm động, hắn liên tục thi lễ với mọi người: “Hạ quan nhất định sẽ tận lòng một người địa chủ, dùng lễ của khách quý mà chiêu đãi chư vị.”
Lúc này, An Lộc Sơn lại liếc mắt chợt nhìn thấy Thái thường Tự khanh Trương Tự, trong lòng hắn không khỏi ngây người kinh ngạc, tại sao tên này cũng đến rồi?
Vương Củng khoát tay một cái, lập tức có nô bộc bưng lên một chiếc bàn án, trên bàn án có đặt ba chén rượu, hắn cười nói với An Lộc Sơn: “Đây là rượu đón gió tẩy trần, An soái uống xong là có thể vào thành rồi, An soái xin mời!”
Nói xong, hắn đích thân bưng lên một chén rượu, đưa cho An Lộc Sơn, An Lộc Sơn tiếp lấy chén rượu, hắn nào dám uống thứ rượu không rõ lai lịch này, nhưng hắn lại không dám không uống. Ánh mắt hắn liền nhìn sang hướng Cát Ôn, chỉ thấy Cát Ôn âm thầm khẽ gật đầu với hắn, ý là nói rượu này có thể uống. Cho dù như thế, An Lộc Sơn vẫn là dùng tay áo che lấy chén rượu, đem rượu đổ vào bộ râu của hắn, rượu liền chạy vào trong nội giáp hắn.
“Hảo tửu! Rượu của Trường An cũng như nữ nhân vậy, tuyệt và ngọt ngào.”
Từ miệng một kẻ thô kệch như An Lộc Sơn mà lại thốt ra từ ‘tuyệt’ này, tất cả mọi người đều cười ồ lên. Còn có hai chén rượu, lúc này, mưu sĩ Cao Thượng đứng sau lưng An Lộc Sơn đi lên trước cười nói: “Tả tướng, An Soái nhà ta có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, y sư luôn mãi dặn dò ngài ấy không thế uống rượu được, hai chén rượu sau này, hãy để ty chức thay ngài ấy uống vậy!”
An Lộc Sơn khoát tay chặn lại, không vui nói: “Không cần tiên sinh thay ta, cho dù dạ dày ta có đau đi chăng nữa, thì ta vẫn nể mặt của tả tướng, hãy mang rượu đến đây, ta tiếp tục uống!”
Vương Củng vội vàng áy náy nói: “Không biết sức khỏe An Soái không tốt, đã đắc tội rồi, vậy thì hai chén rượu sau này miễn đi, dù sao cũng chỉ là một cái nghi thức mà thôi.”
Hắn lại khoát tay chặn lại cười nói: “Mời An Soái lên xe vào thành!”
Nghi thức ngênh đón đơn giản ở bên ngoài Minh Đức môn đã kết thúc, An Lộc Sơn bước lên xe ngựa. Xe ngựa ở dưới sự hộ tống nghiêm ngặt của ba trăm thân vệ thân cận, chậm rãi chạy vào Minh Đức môn.
Bên trong xe ngựa, một ả thị thiếp thay An Soái lau đi vết rượu trong nội giáp, An Lộc Sơn gật gật đầu, cảm kích mà nói với Cao Thượng: “May nhờ có tiên sinh giải vây kịp lúc, nếu không hai chén rượu lúc sau ta thật không biết nên làm sao nữa rồi.”
Cao Thượng cười nói: “Kỳ thật ty chức cảm thấy ba chén rượu này nhất định không có vấn đề, dù sao phe giám quốc phải nể trọng đại soái, sẽ không xuống tay lúc này đâu, ty chức chỉ là thấy đại soái không muốn uống, mới đi ra giải thích.”
An Lộc Sơn khoát tay, để cho thị thiếp tránh ra, hắn lại nói với Cao Thượng: “Lần này may nhờ mưu lược của tiên sinh, nắm được sự mâu thuẫn của phe giám quốc và Triệu vương, lợi dụng cơ hội phe giám quốc muốn lôi kéo ta, mới khiến ta vào triều trở lại. Nhưng mà vừa rồi ta phát hiện ra Trương Tự, ta có một chút không rõ, chẳng lẽ Trương Quân và Lý Hanh cũng âm thầm cấu kết với nhau rồi sao? Bằng không Trương Tự tại sao lại đến?”
Cao Thượng trầm tư một chút bèn nói: “Nói thật, ta cũng có chút kỳ quái, cho dù Trương Quân và Lý Hanh có cấu kết, Trương Tự cũng sẽ không công khai lộ diện, ty chức đoán chừng đây có thể là Trương Tự tự mình qua đây, không liên quan gì đến phe giám quốc cả, Tên lão hồ ly Trương Quán đó, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
Lúc này An Lộc Sơn đã nghĩ thông suốt rồi, hắn khinh thường mà hừ một tiếng, nói: “Cái gì lão hồ ly, chẳng qua là thứ cỏ thích nghiêng theo chiều gió thôi, Lý Khánh An chân trước mới vừa rời khỏi, hắn liền bỏ phiếu rút lui, hắn phái huynh đệ đến ra mặt, làm một cái tư thái, nếu bên Lý Khánh An truy cứu ra, hắn nhất định lại sẽ nói, đó là hành vi tự ý của huynh đệ hắn mà thôi, hắn đã quở trách qua, Trương Quân chẳng phải là một người như thế sao?”
“Nói hay lắm!” Cao Thượng giơ ngón tay cái lên khen: “Đại soái xem người đã rất có tiến bộ a!”
An Lộc Sơn vuốt râu cười xòa nói: “Con người Trương Quân này ta hiểu biết hắn quá rõ mà. Hắn và Lý Lâm Phủ âm thầm đấu đá nhau nhiều như vậy năm, dựa theo tư cách mà nói thì cũng đủ già rồi, vì sao lại vẫn bị Dương Quốc Trung cướp đi chức vị hữu tướng, kỳ thật Lý Long Cơ cũng là vì nhìn thấu bản tính nghiêng theo chiếu gió của hắn mà thôi, cho nên mới không dùng hắn.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lại nói: “Nhưng thật ra vẫn là tên Thôi Hoán đó đi ra ngoài dự đoán mọi người, hắn là người của phe giám quốc, lại phủ quyết đề nghị của Vương Củng, điều này thực làm cho người ta kỳ quái a! Chẳng lẽ hắn đã âm thầm đầu quân sang phía Lý Khánh An rồi?”
Cao Thượng gật gật đầu, cười nói: “Ta nghĩ hẳn là như vậy, nếu không Lý Khánh An làm sao lại có thể khi không đem tướng vị nhường cho Lý Hanh, đây là một phục binh mà hắn đã cài vào, lại không nghĩ rằng bởi vì việc của đại soái mà bại lộ ra, hắc hắc! Xem ra có trò hay để xem rồi.”
An Lộc Sơn híp mắt suy nghĩ đến nửa ngày rồi nói: “Ta thì không chỉ muốn xem trò không thôi, ta đang suy nghĩ, nếu Lý Hanh có lòng muốn lôi kéo ta, ta có nên tặng cho hắn một hậu lễ hay không?”
“Ý Đại soái là...”
“Đúng vậy, khi chúng ta đi qua huyện Vị Nam, khu vực hoàng trang không phải đang đo đạc sao? Ta nghĩ Lý Hanh hẳn là sẽ không hào phóng đến nỗi mà đem đất đai của mình tặng cho những bần nông đó chứ!”
Hắn trầm ngâm giây lát, lại nói: “Chuyện này hãy giao cho Sử Tư Minh đi làm, còn lăng mộ của con trai ta cũng phải nhanh nhanh chóng mà dựng lên.”
Lúc này, bên ngoài xe ngựa truyền tới một loạt tiếng yến oanh thánh thót, An Lộc Sơn nhìn đám nữ tử xinh đẹp quần áo diễm lệ từ cách đó không xa đi qua, lại gợi lên tâm tư của hắn, hắn bèn nói: “Ta biết nàng nhất định không có chết, nhất định là tránh ở một nơi nào đó của Trường An, lần này đây ta nhất định phải tìm nàng cho bằng được, không tìm cách có được nàng tới tay, ta thề không họ An!”
Sau khi Vương Củng chủ trì xong nghi thức rồi, liền cùng Lệnh Hồ Phi vội vàng tiến đến Tử Thần điện, Lý Hanh còn đang ở đó chờ hồi âm của bọn hắn. Trong triều phong của Tử Thần điện, Lý Hanh đang tỉ mỉ nhấm nháp một chén cháo tổ yến, từ sau khi Lý Khánh An rời kinh rồi, hắn quả thực đã qua mấy ngày thảnh thơi trong lòng. Đám người Bùi Mân, Lý Nghiên vân vân.., bởi vì Lý Khánh An không có mặt mà trở nên an phận hơn rất nhiều, cho dù một số việc trên nguyên tắc bọn họ vẫn không chịu nhượng bộ, nhưng một số việc khác thì bọn họ cũng không phản đối nữa. Tỷ như giữ lại phủ đệ của tôn thất, những chế độ như khôi phục giờ hợi đóng cửa phường chẳng hạn ..., những việc mà thoạt nhìn tựa hồ không quan trọng đó, chính sự đường cũng đều có thể thuận lợi thông qua, nhưng những chuyện nhỏ đó đối với Lý Hanh lại rất quan trọng.
Hiện tại Lý Hanh đang lo lắng ba việc đại sự, phải thừa dịp Lý Khánh An không ở Trường An mà làm xong chúng. Một việc thứ nhất chính là phải cấm quan viên cấp trung và hạ cấp nhận tiền trợ cấp từ An Tây, cho dù tiền trợ cấp này được phát cùng với bổng lộc bình thường, rất nhiều quan viên cũng đều đã cự tuyệt rồi, nhưng Lý Hanh biết, vẫn còn không ít quan viên không nỡ từ bỏ món tiền trợ cấp không nhỏ kia của An Tây, bởi vì đã nhận tiền của người ta, cho nên bọn họ thay An Tây làm việc liền đặc biệt ra sức, từ lần chuẩn bị chiến tranh Lũng Hữu này liền nhìn ra ngay, vật tư vận chuyển cực nhanh chóng, hiệu suất triệu tập dân phu cao như thế nào, sự tích cực ra sức của những quan viên đó là chưa từng có.
Ra sức chuẩn bị chiến tranh Lũng Hữu, thật ra thì Lý Hanh cũng không phản đối, hắn cũng hy vọng quân Đường có thể chiến thắng quân Thổ Phồn, nhưng những quan viên đó không thể trở thành tay sai của An Tây được, đó là một việc đại sự.
Tiếp theo chính là An Lộc Sơn, tuy rằng Cát Ôn là người chạy vạy thay An Lộc Sơn sớm nhất, nhưng người phát hiện ra giá trị của An Lộc Sơn lại là Phòng Quán, dưới tay hắn Lý Hanh chẳng phải là thiếu một kẻ ngoại phiên có thể đối kháng cùng Lý Khánh An sao? An Lộc Sơn chính là kè được chọn xứng đáng nhất, Hắn đương nhiên cũng biết An Lộc Sơn có dã tâm, nhưng Lý Khánh An không phải cũng có dã tâm sao? Còn có Ca Thư Hàn, cũng có dã tâm, Quách Tử Nghi tuổi đã cao, nếu hắn trẻ hơn hai mươi tuổi nữa, hắn cũng sẽ dã tâm bừng bừng.
Cho nên Lý Hanh cũng không thèm để ý đến dã tâm của An Lộc Sơn, hắn tin tưởng chính mình có thể khống chế được người này, chỉ cần hắn thay mình khử đi Lý Khánh An, tương lai ở Khiết Đan hoặc là Đột Quyết phong hắn làm một quốc vương của vương quốc người Hồ, cũng không phải là không thể được.
Đây là việc đại sự thứ hai của hắn, hắn nhất định phải lôi kéo cho được An Lộc Sơn tới dưới trướng của mình.
Việc đại sự thứ ba chính là đất đai, trong đáy lòng hắn thì phản đối việc đứa con trai đoạt lấy đất đai của tôn thất, như vậy sẽ nghiêm trọng làm suy yếu đi thế lực của tôn thất họ Lý, sẽ dao động căn cơ thống trị Đại Đường của họ Lý. Tuy rằng vấn đề chiếm đoạt đất đai cũng là một vấn đề lớn, nhưng Lý Hanh cho rằng, giữ gìn sự thống trị của dòng họ Lý với Đại Đường càng quan trọng hơn, quan trọng hơn rất nhiều việc chiếm đoạt đất đai. Trong vòng mấy tháng Lý Dự đã tiến hành thu đất xét nhà đối với mấy trăm hộ tôn thất, đã làm suy yếu đi một thế lực rất lớn của tôn thất. Hắn nhất định phải khôi phục địa vị và tài sản của tôn thất, cho dù chuyện này rất khó khăn, nhưng hắn nhất định phải đi làm, không tiếc bất kỳ giá nào, nếu không tương lai này sau khi hắn đăng cơ sẽ không chiếm sự ủng hộ của tôn thất.
Trong lòng Lý Hanh nghĩ đến ba việc đại sự đó, lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ: “Điện hạ, tả tướng quốc và thái tử tân khách tới rồi.”
“Hãy để cho bọn họ vào đi!”
Lý Hanh một ngụm uống sạch hết tổ yến, đem bát đặt ở một bên, chỉ thấy Vương Củng và Lệnh Hồ Phi một trước một sau đi đến.
‘Tham kiến điện hạ!”
“Đã đón được An Lộc Sơn rồi chứ?”
“Đón được rồi, hiện tại hắn đã quay về trong phủ của hắn rồi, hắn nói sáng sớm ngày mai sẽ đến bái kiến điện hạ trước, buổi chiều mới yết kiến Thánh Thượng.”
Lý Hanh gật gật đầu, An Lộc Sơn ưu tiên cho hắn trước, thái độ này hắn rất vừa lòng, hắn lại hỏi: “Thế thái độ của An Lộc Sơn như thế nào? Có đắc ý vênh váo hay không?”
Vương Củng lắc đầu nói: “Lần này An Lộc Sơn vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không có thái độ ngạo mạn ngang ngược của trước đây, từ trong lời nói của hắn bèn có thể nhìn ra được, hắn đối với điện hạ rất kính ngưỡng, Việc thất bại ở Quan Nội đạo này đã đánh đến hắn trở nên ngoan hơn rồi.”
Lý Hanh thấy vẻ mặt của Lệnh Hồ Phi tựa hồ không quá tán đồng với ý kiến của Vương Củng, liền hỏi hắn: “Lệnh hồ tiên sinh nghĩ sao?”
Lệnh Hồ Phi cười xòa nói: “Ty chức cho rằng An Lộc Sơn đã trở nên gian xảo hơn rồi, bản mặt bề tôi của hắn chẳng qua là giả vờ thôi, từ việc uống rượu của hắn liền có thể thấy được, hắn thật ra không có uống rượu, mà là đem rượu đổ vào bên trong bộ râu, ty chức ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng, tả tướng có thể không có chủ ý tới.”
Vương Củng mặt đỏ lên, kỳ thật hắn không phải không biết An Lộc Sơn đang làm bộ, hắn là ai, Đại Đường tả tướng, từng trải trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, hắn sẽ không thể ngay cả điểm này cũng nhìn không ra được. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, chẳng qua là hắn từng được một lợi ích rất lớn từ An Lộc Sơn, về sau vẫn còn có thể có nữa, cho nên hắn cố ý thay An Lộc Sơn nói ngọt, lại không ngờ rằng bị tên không hiểu biết tình lý Lệnh Hồ Phi này vạch trần.
Vương Củng thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, liền vội ho một tiếng, vội vàng chuyển sang một cái đề tài khác nói: “Còn có một việc rất kỳ quái, Trương Tự đột nhiên cũng tới, chúng ta đâu có cho mời hắn.”
“Đúng là rất kỳ quái!”
Lý Hanh bất mãn mà liếc mắt nhìn Vương Củng một cái, hắn đứng lên chắp tay sau lưng đi lại mấy bước nói: “Không chỉ có Trương Tự rất kỳ quái, hơn nữa việc của Thôi Hoán càng lạ lùng hơn, hai việc này cũng đều phải đi điều tra, nhất định phải tra cho ra manh mối!”