Lý Khánh An từ Hà Trung trở về Toái Hiệp đã được gần một tháng, trong một tháng này, hắn luôn ở suốt tại nhà yên tình mà dưỡng thương, thương thế ở vai trái lúc trên đường hắn quay về Toái Hiệp lại tái phát, sinh mủ chảy máu. thương thế có chút chuyển biến xấu, sau khi trở về đến Toái Hiệp mới phát hiện, hắn bị mũi tên đó làm thương đến gân cốt, cũng may thân thể hắn cường tráng mới miễn cưỡng chống cự được, nếu đôi thành một người khác, vai trái nhất định là đã bị tàn phế rồi.
Dưới mệnh lệnh cưỡng chế của vị quân y hàng đầu trong quân An Tây, Lý Khánh An bị ép buộc ở nhà nghỉ ngơi một tháng, nhưng trong một tháng đó cũng khiến cho hắn nếm được sự ấm áp gia đình và niềm vui sướng của một vị phụ thân.
Trời vừa sáng. Lý Khánh An bèn thức dậy rồi, rón rén đi thăm hai đứa con của hắn. đứa con gái năm tháng tuổi và đứa con trai ba tháng tuòi. Hai đứa con nhỏ đang ngủ rất ngon lành, Lý Khánh An khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của chúng, rồi rón ra rón rén rời khỏi đó, e sợ lỡ làm cho bọn nhóc giật mình thức tỉnh.
Lý Khánh An lập tức đi vào thư phòng, Như Thi đã mở cửa sổ để cho thông thoáng, bình hoa trên bàn được cắm một bó hoa mai đang nở rộ, dưới ánh nắng của ngày xuân càng có vẽ xinh tươi hơn hẳn.
Hắn ngồi xuống trước bàn. lật xem những tạp báo của An Tây mà lúc nửa đêm đưa tới, đây là thói quen hằng ngày của hắn. Tạp báo luôn được in vao nữa đêm. sau đó lập tức đưa tới. đàm bào cho hắn mỗi ngày đều có thể xem được.
Tạp báo An Tây được làm dưới sự chỉ thị của Lý Khánh An, phỏng theo tạp báo Khai Nguyên của triều đình, làm báo chí cho quan lại triều đình, chủ yếu là đăng một số quân chính đại sự, cũng có rất nhiều tin tức của Trung Nguyên. Những tin tức này đều là tình báo của phú nội vụ, từ trong đó chọn lựa ra một số sự kiện không dính líu đến việc cơ mật mà đãng ra. gia tăng giá trị đọc của báo.
Cho dù rất nhiều tin tức cũng không là quân quốc đại sự gì. nhưng Lý Khánh An vẫn thích xem những tin tức vụn vặt đó, chỉ cần là những việc xảy ra ở Trung Nguyên, hắn cũng rất có hứng thú.
Nhưng hôm nay lại khiến cho Lý Khánh An có chút bất ngờ, tạp báo đêm qua cũng không có đưa tới, cái đặt trên bàn vẫn là tạp báo cũ của hôm trước, hắn lại lật tìm từ bàn trà bên cạnh, ngoại trừ mấy bản báo cáo ra. không có tạp báo mà đáng ra tối hôm qua sẽ đưa tới.
“Đại ca, đang tìm cái gì thế?”
Như Thi bưng một chén yến sào bước nhanh đến, hói: “Đang tìm tạp báo sao?”
“Đúng vậy! Tại sao lại không có nhỉ?”
Như Thi đem yến sào đặt ở trước mặt Lý Khánh An, vừa cười vừa lấc đầu nói: “Tối hôm qua không có đưa tới.”
“Sao lại thế này?” Lý Khánh An có chút hồ đồ, cho dù hắn không ở Toái Hiệp, tạp báo cũng sẽ mỗi ngày đưa tới, trước giờ vốn không có ngất qua lần nào cả. hôm nay sao lại không có.
“Thiếp đã để cho Hải Đường đi hỏi rồi, hẳn là lập tức sẽ có tin tức ngay.”
Nàng nói xong, trước cửa liền vang lên tiếng bẩm báo của một a hoàn: “Tam phu nhân!”
Là a hoàn Hải Đường của Như Thi đã trở về, Như Thi vội vàng mở cửa. chỉ thấy trước cửa đứng một viên a hoàn, trong tay cầm một phần báo vừa mới được in ấn xong. Lý Khánh An liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, chắc hẳn chính là báo chí của tối hôm qua.
“Tam phu nhân, lão gia. báo vừa mới mới đưa tới. người đưa báo nói. báo đã in xong tối hôm qua toàn bộ đều bị bỏ cả rồi. đây là báo mà canh bốn hôm nay mới in xong, cho nên mới chậm trễ.”
“Thế hắn có nói là vì sao mà bỏ đi không?”
A hoàn lắc đầu: “Con đã hỏi rồi, hắn nói không biết.”
Lý Khánh An đón lấy tờ báo, quả nhiên là vừa mới in xong. còn thoang thoảng mùi thơm của mực in. hắn suy nghĩ một lúc. bèn viết một tờ giấy, để cho Như Thi giao cho a hoàn, nói: “Ngươi đem cái này giao cho Trương hiệu úy, để cho hắn đi hỏi nguyên nhân xem sao.”
A hoàn đi rồi. Như Thi lại rót một ly trà. cũng không quấy rầy hắn. liền lặng lẽ rời khỏi. Lý Khánh An thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn. vừa uống trà. vừa xem báo của hôm nay, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên phía sau lưng hắn. khiến cho vai trái của hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Xem xong trang thứ nhất về chính vụ An Tây. Lý Khánh An bèn theo thói quen mà lật sang trang thứ ba. trong đó có một số tin tức của Trường An và các nơi của Đại Đường.
Tin tức đầu tiên trong số đó đã thu hút sự chú ý của hắn, thái tử tả xuân phường lục sự Trương Dực vào ban đêm ở chợ Tây khiêng hàng hóa cho lái thương Hồ để kiếm tiền, làm mất thể thống, bị cách chức quan, ở bên dưới còn có một cái tin. một thê tử của quan viên bán xuân bị đồng liêu của trượng phu nhận ra. xấu hổ tự sát. tính danh và chức vụ của quan viên không được ghi rõ.
Nhìn thấy hai tin tức này, Lý Khánh An cảm giác còn khó chịu hơn là ăn phải ruồi bọ, đôi mày của hắn nhăn lại thành một đống, hắn cũng nghe nói quan viên triều đình đã ba năm chưa lĩnh bổng lộc rồi. nhưng làm thế nào mà đến mức độ này, không ngờ lại đến nông nỗi mà thê tử phải đi bán xuân, nói vậy chắn là quan viên này cũng không hay biết, nhưng kế sinh nhai túng quẫn đến nỗi mà ép buộc đến nỗi người phụ nữ trong nhà không còn cách để chọn lựa.
Lý Khánh An có chút ngồi không yên. hắn đi ra ngoài sân của thư phòng, lúc này, thân binh của hắn là hiệu úy Trương Kiệt tiến lên bẩm báo: “Đại tướng quân, thuộc hạ đã tra được rồi. là do Nghiêm tiên sinh tối hôm qua ngăn cản cho in tạp báo, hắn nói hắn sẽ đến giải thích với Đại tướng quân.”
“Không cần hắn đến giải thích, ta cũng phải tìm hắn.”
Lý Khánh An lập tức dặn dò nói: “Hãy chuẩn bị xe ngựa cho ta. ta muốn đi chính sự đường một chuyến.”
Rất nhanh xe ngựa đã đến, Lý Khánh An lên xe ngựa, xe ngựa dưới sự hộ vệ nghiêm ngặt của mấy trăm danh thân binh, hướng chính sự đường chạy đi.
Trong xe ngựa, Lý Khánh An tựa vào thành xe đang xem một phần báo cáo, đó là hôm trước chính sự đường đưa tới, triều đình muốn hỏi mượn An Tây một trăm vạn đồng bạc. cũng chính là một trăm vạn quan tiền. Trên công văn của triều đình viết, vay tiền chủ yếu dùng cho việc chi trả bổng liêu đã nợ của các quan viên, nhưng Lý Khánh An lo lắng Lý Dự sẽ dùng món tiền này cho quân phí. bèn không có lập tức đáp ứng. cần phải suy xét lại.
Trên thực tế. Lý Khánh An đã từ trong tình báo của phủ nội vụ biết được tình hình cặn kẽ của việc thu chi tài chính tại triều đình. Tình trạng tài chính của triều đình gặp phải khốn cảnh của ngày hôm nay, cũng nằm trong dự đoán của hắn từ trước rồi. không thể mở ra những nguồn thu mới. cũng không tiết kiệm việc chi tiêu, nghe nói chỉ nội việc chi tiêu trong cung đình một năm đã phải tốn năm sáu mười vạn quan tiền, còn phải duy trì chi phí hằng ngày trong triều đình, căn bản là không đủ chi. Lý Dự thậm chí còn phải nuôi những mười vạn đại quân. Năm trước nếu không phải dựa vào tiền của trong nội phủ của Lý Long Cơ để mà duy trì. thì mười vạn đại quân của hắn đã sớm trốn hết rồi. mà hiện nay tiền của trong nội phủ hết rồi. như vậy tất cả những nguy cơ liền lập tức lộ cả ra.
Hiện tại Lý Dự chỉ có thể kiếm chác được một phần từ trên người các hoàng thân quốc thích, nếu không hắn sẽ chịu đựng không nổi đến tháng tư.
Xe ngựa vòng qua một khúc quanh, từ cửa hông của chính sự đường tiến vào triều phòng (*phòng làm việc) của Lý Khánh An. Từ một mặt nào đó mà nói. Lý Khánh An ở nhà nghỉ ngơi một tháng. cũng là muốn tận mắt nhìn xem. khi mình không có mặt ở An Tây thì tình trạng vận hành của chính vụ An Tây sẽ như thế nào, kết quả khiến hắn rất hài lòng, chính vụ An Tây vận hành rất ổn định. Kỳ thật chính vụ An Tây cũng dựa theo chế độ ba tinh sáu bộ mà thiết lập, chế ngự lẫn nhau, tập thề quyết sách, nhất là sau khi hai mươi mấy quan viên quan trọng của Hà Tây và Lũng Hữu đến An Tây như hành quân tư mã Hà Tây Bùi Miện, phán quan Đỗ Hồng Tiệm cùng với thị ngự sử Thôi Y vân vân..., đã tăng cường một cách mạnh mẽ năng lực của chính vụ An Tây. Trên lịch sử, bọn người Bùi Miện. Đỗ Hồng Tiệm. Lưu Yến. vân vân..., cũng đều là trụ cột triều đình sau thời kỳ loạn An Sử. rất nổi danh, đánh giặc bọn họ có lẽ không được, nhưng xử lý chính vụ, thì bọn hắn đều có kinh nghiệm khá phong phú.
Lý Khánh An đi vào triều phòng của chính mình, tuy rằng hắn không có ở đó, nhưng vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ. không nhiễm một hạt bụi, hắn mới vừa ngồi xuống. Nghiêm Trang liền cầm một phần tạp báo đi đến.
“Đại tướng quân cần lấy phần báo này không? Tối hôm qua in được một nửa, bị thuộc hạ ngăn lại.”
“Lấy đến ta xem xem!”
Lý Khánh An đón lấy tờ báo hỏi: “Vì sao phải ngăn lại vậy?”
“bởi vì trong này có một tin tức có liên quan đến Đại tướng quân, thuộc hạ cảm thấy in ra sẽ không ổn, liền ngăn lại, ở trên trang thứ ba.”
Trang thứ ba chính là tin tức các nơi của Đại Đường, Lý Khánh An mở ra trang thứ ba, Nghiêm Trang chỉ vào đầu đề tin tức nói: “Chính là chuyện này!”
chỉ thấy đầu đề tin tức viết: ‘Ba mươi danh địa chủ và mấy trăm hộ tá điền ở VỊ nam huyện trạng cáo gia nô của công chúa Hoắc Quốc với giá thấp hơn thị trường đến sáu phần mà chiếm đoạt ba trăm khoảnh ruộng tốt.’
‘VỊ nam huyện?’
Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ tới trang viên của mình cũng ở VỊ nam huyện, có liên quan đến mình, chẳng lẽ là chỉ trang viên của mình sao? Hắn tiếp tục xem xuống phía dưới, ở phần giữa tin tức, quả nhiên thấy tên của hắn. ‘Trong ba trăm khoảnh đất đai bị chiếm đoạt đó bao gồm bốn mươi khoảnh vĩnh nghiệp điền của An Tây tiết độ sứ, Triệu vương điện hạ.’
“Cái gì? Công chúa Hoắc Quốc này không ngờ lại dám chiếm đoạt điền sản của ta!” Lý Khánh An cả giận nói, công chúa Hoắc Quốc này dám cả gan không xem hắn ra gì.
“Đại tướng quân, ta đoán chừng công chúa Hoắc Quốc này cũng không biết trong đó có điền sản của ngài, nếu không cho bà ta một trăm lá gan cũng không dám, cái mà thuộc hạ nói không phải vấn đề này.”
“Thế là cái vấn đề gì?”
Lý Khánh An cảm thấy rất kỳ quái, tin tức này cũng đâu có gì; đơn giản là có một đối tượng để cho Lý Dự xuống tay mà thôi, cái đó có quan hệ gì đến mình?
“Đại tướng quân, trên tạp báo nói. bốn mươi mẫu điền sản là vĩnh nghiệp điền của Đại tướng quân, nhưng một trăm khoảnh vĩnh nghiệp điền của Đại tướng quân cũng đều ở An Tây cả. đây đã được chính sự đường công khai rồi, nếu tạp báo truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng Đại tướng quân ở An Tây đã chiếm thêm bốn mươi khoảnh vĩnh nghiệp điền, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Đại tướng quân.”
“Cái này...” Điểm này Lý Khánh An quả thật không có nghĩ đến. trên thực tế bốn ngàn mẫu đất đai đó là do Lý Long Cơ thường cho hắn. cũng không có nói rõ là vĩnh nghiệp điền, hắn cũng không có đem số đất đai đó để ở trong lòng. Vừa rồi tuy rằng vì chuyện công chúa Hoắc Quốc chiếm đoạt đất đai của mình mà tức giận. đó chẳng qua là vấn đề mặt mũi mà thôi, đó không có liên quan gì đến đất đai cả. Nhưng thật ra nhờ có Nghiêm Trang thận trọng như vậy, nếu không sẽ nghiêm trọng tổn hại đến thanh danh của hắn. vì hắn ở An Tây kiên quyết hạn chế việc sát nhập, chiếm đoạt đất đai.
nghĩ vậy, Lý Khánh An cảm kích mà cười nói với Nghiêm Trang: “Cũng nhờ có ngươi cả, ta quả thật là không nghĩ tới, nhưng mà điền sản đó không là vĩnh nghiệp điền của ta. Lại bộ đăng ký là chức phận điền, thực tế ngay cả chức phận điền cũng không phải, đó là tài sản mà Lý Long Cơ thưởng cho ta. vĩnh nghiệp điền trước nhất của ta là ở Bạt Hoán Thành, một trăm mẫu, cũng không biết hiện tại thế nào rồi.”
Thấy Lý Khánh An đã tỏ ra không can hệ gì đến việc này, Nghiêm Trang bèn an tâm. liền nói: “Thế Đại tướng quân thấy thế nào về việc công chúa Hoắc Quốc bị người ta tố cáo?”
“Điều này còn phải nói sao? Lý Dự đã mau bị tiền bức điên rồi, vừa lúc việc của công chúa Hoắc Quốc xảy ra. Lý Dự tất nhiên sẽ lấy việc này mà moi móc, lấy bà công chúa này mà khai đao, từ chỗ bà ta bóc một chút tiền lương ra. Nhưng mà sự tình không phải đơn giản như hắn nghĩ vậy, hắn cho rằng công chúa Hoắc Quốc không quyền không thể, có thể tùy hắn muốn làm sao thì làm. nhưng trên thực tế, sẽ có rất nhiều người đến bảo hộ bà ta. bao gồm cả Lý Long Cơ, thậm chí còn có mấy vị phiên vương địa phương nữa. bọn họ cũng sẽ gây áp lực đối với Lý Dự.”
“Nếu Lý Dự dùng danh nghĩa là bảo hộ điền sản của Đại tướng quân thì sao? Dùng tội danh xâm phạm thân vương. đó sẽ đem nỗi tức giận của mọi người chuyển sang người của Đại tướng quân, để cho mọi người tưởng rằng An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An ở phía sau gây áp lực.”
Lý Khánh An gật gật đầu cười nói: “Hắn có lẽ sẽ làm như vậy, lấy ta đến làm kiêng đỡ, nhưng mà người khác cũng không phải kẻ ngốc, phải xem hắn muốn đem vụ án làm tới mức độ nào đây. Nếu lấy việc mà luận việc, đem ba trăm khoảnh đất đai đó trả lại. rồi đem giết tên cho rằng là gia nô đó đi. như vậy có lẽ người khác sẽ cho rằng là ta đã gây sức ép, cũng không có ai sẽ đi tra xét đầu đuôi vấn đề làm gì. nhưng nếu hắn muốn đoạt lương thực của công chúa Hoắc Quốc, tịch biên gia sản của công chúa Hoắc Quốc, ngài hãy chờ mà xem! Hậu quả chỉ sợ ngay cả Lý Dự chính mình cũng không thể tưởng tượng được đâu.”
Lúc này, thị vệ báo lại: “Đại tướng quân, Thường phủ lệnh tới rồi.”
“Mời hắn vào đi!”
Lát sau. Thường Tiến vội vàng đi vào, hướng Lý Khánh An khom người thi lễ nói: ‘Tham kiến Đại tướng quân.”
Thường Tiến vẫn là xuất nhậm nội vụ phủ lệnh, chưởng quản hệ thống tình báo của An Tây, trực tiếp phụ trách với Lý Khánh An, nội vụ phủ không chỉ có nhân số đông đảo, hơn nữa lại thành lập mạng lưới tình báo hoàn thiện, dùng bồ câu đưa thư là chính, cho dù là tình báo xa tận Quảng Châu cũng có thể thông bồ câu đưa thư truyền tới Toái Hiệp.
“Ta muốn biết, tai mắt trong cung tiến triển như thế nào rồi?”
Thường Tiến vội vàng đáp: “Hồi bẩm Đại tướng quân, chúng ta hao tồn hai vạn đồng bạc, trước sau ở Đại Minh cung và Hưng Khánh cung mua chuộc được sáu mươi danh cung nữ và hoạn quan có địa vị nhất định, đã có được tình báo rồi.”
Nói xong. Thường Tiến lấy ra một quyển cáp tín đưa cho Lý Khánh An, nói: “Đây là tin được đưa tới từ buổi sáng hôm nay, Thánh Thượng thăm Lý Long Cơ đã xảy ra mâu thuẫn, chủ yếu là vì chuyện của công chúa Hoắc Quốc. Mặt khác, Lý Long Cơ yêu cầu Thánh Thượng dùng An Khánh Tông đi trao đổi Tây Lương vương với An Lộc Sơn. nhưng Thánh Thượng tựa hồ không có phản ứng, An Khánh Tông vẫn bị giam lỏng ở trong phú trạch của An Lộc Sơn.”
Lý Khánh An xem xong cáp tín. cười nói với Nghiêm Trang: “Xem ra Lý Long Cơ cũng không cam nỗi sự cô đơn.”
Nghiêm Trang gật đầu nói: “Đó kỳ thật có thể lý giải, hắn đã làm hoàng đế bốn mười mấy năm. đã quen với cuộc sống chí cao vô thượng của đế vương, hiện tại đột nhiên tất cả đều mất đi, hơn nữa Lý Dự còn là tự ý mà đăng cơ, thì hắn làm thế nào có thể cam tâm. làm thế nào có thể cam nỗi sự cô đơn, nếu ta đoán không sai, Lý Long Cơ nhất định có mưu tính khôi phục lại.”
“Xem ra Trường An lại sẽ náo nhiệt rồi, ta thật sự rất muốn đi xem một cái.”
Nói đến này, Lý Khánh An nói với Thường Tiến: “phải tăng cường sự theo dõi đối với Trường An. ta sẽ cho ngươi một bàn danh sách, phải giám sát nhất cử nhất động đối với những người trên danh sách đó.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Thường Tiến thi lễ rồi vừa muốn rời đi, Lý Khánh An lại gọi hắn lại, cười nói: “Thường phủ lệnh khi nào trở nên nóng vội như vậy thế, hôm nay ta gọi ngươi tới việc chính sự còn chưa nói mà!”
“Thuộc hạ hổ thẹn!”
Thường Tiến ngượng ngùng mà gãi đầu. lại đi trở về: “Xin Đại tướng quân dặn dò.”
Lý Khánh An trẫm tư giây lát. rồi nói: “Có ba việc, thứ nhất tăng cường nhân lực ở Trường An, đem lực lượng ở các noi của Quan Trung và Lạc Dương đều tập trung đến Trường An; thứ hai tăng cường sự bảo vệ an toàn cho Hoa Thanh cung, ta đoán chừng Lý Dự sẽ cắt giảm chi tiêu của Hoa Thanh cung, nhưng chúng ta phải đảm bảo cho chi tiêu hằng ngày của quý phi, mặt khác, Độc Cô gia cũng cần phải phái người chuyên đến bảo hộ; việc thứ ba, chính là mệnh lệnh quỹ phường An Tây tiếp tế cho gia đình những quan viên nghèo khó, phải xem xét chu toàn một chút, đừng có quan tâm họ thuộc phe phái nào, cho dù là thuộc hạ của Dương Quốc Trung cũng phải tiếp tế, phải nói cho họ biết. Lý Khánh An ta luôn luôn quan tâm bọn họ.”
Nói đến này, Lý Khánh An lại nói với Nghiêm Trang: “Ngươi đi nói với Vương trưởng sứ, để cho hắn gửi công văn cho triều đình, triều đình nếu muốn mượn một trăm vạn đồng bạc, được, dùng đầu người của Mạnh Vân và La Chính Nghĩa đến đổi.”
Nghiêm Trang muốn đi, Lý Khánh An vừa chuyển tâm niệm, bèn nói: “Ngươi hãy mời Vương trưởng sứ đến đây, hãy để ta đích thân nói với hắn.”