Khi bốn vạn quân của Tát Y Đức đến Phún Xích hà (*sông Panj), hắn nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vọng khác. Trên mặt sông khói lửa nghi ngút, chiếc cầu phao do từng tàu nhỏ ghép lại đã bị nhấn chìm trong biển lửa. ngọn lửa này không những cắt đứt con đường qua sông duy nhất của Tát Y Đức. mà còn thiêu cháy hi vọng cuối cùng của hắn.
“Tiêu rồi, Thổ Hỏa La phen này tiêu thật rồi!” Nhìn hòa diệm bùng cháy, Tát Y Đức thốt lên ta thán.
Lý Quang Bật cũng như một cao thù chơi cờ, hắn nắm bặt được cơ hội thoáng hiện trong nháy mắt. quả quyết thiêu hủy cầu nổi. chia mười vạn quân Thổ Hỏa La làm hai.
Lúc này, hai vạn năm ngàn đại quân Lý Quang Bật đang lặng lễ bố trận trên một thảo nguyên rộng lớn. Đội vận chuyển vũ khí của hắn vẫn ở cách đây hai dặm. do hai ngàn kỵ binh lạc đà hãn quốc Khazar bảo hộ.
Hai vạn năm ngàn quân Đường kết cấu không có gì phức tạp. ba ngàn cung binh, ba ngàn nỏ binh, tám ngàn bộ binh.chín ngàn khinh kỵ binh, ngoài ra còn có hai ngàn quân xích hầu.trong đó nỏ binh đứng đầu tiên, cung binh đứng sau. tiếp đó là bộ binh, cuối cùng là kỵ binh, còn hai ngàn xích hầu thuộc kỳ binh, chuyên dùng để công kích điểm yếu nhất của địch. Thông thường mà nói. thì sẽ còn một đội quân trú doanh để bảo vệ chủ soái, đám bảo trận doạnh không bị đánh loạn, nhưng Lý Quang Bật lần này không có quân trú doanh, vì bản thân hắn đích thân dẫn kỵ binh cùng các tướng sĩ xông trận.
Một cơn gió to thổi qua thổi bay cát đá. lá cờ to của quân Đường phấp phới tung bay. ngựa của Lý Quang Bật phóng đầu tiên, ánh mắt hắn dưới sắc trời chiều tà dần nheo lại, hắn đã nhìn thấy bóng dáng đại quân Thổ Hỏa La. trận chiến hắn chờ đợi bấy lâu cuối cùng đã đến. Hắn từ từ rút chiến đao ra. ánh đao ánh phản quang lóe sáng như nhuốm màu máu.
Thời gian dần đến lúc hoàng hôn. nhưng khát vọng giết người vẫn không hề lụi tàn vì màn đêm sắp buông xuống. Ngược lại. ngọn lửa phục thù trong lòng quốc vương Khuất Chiêu Mộc của nước Nguyệt Thị lại càng bùng cháy mãnh liệt.
Hai người họ gào thét, phẫn nộ chỉ huy đại quân tức tốc tiến lên phía trước: “Quân đội của chúng ta nhiều gấp đôi quân Đường, có gì đâu phải sợ?”
Đại quân hiên ngang thẳng tiến như làn sóng đen ngòm nhấp nhô quét ngang qua thảo nguyên. Trường mâu như những rừng cây rậm rập di động toát lên mùi chết chóc giữa ánh hoàng hôn đò vàng.
Hai đội quân càng lúc càng tiến lại gần. chỉ còn cách nhau ba dặm. Lúc này. đại quân Thổ Hỏa La bỗng dừng chân lại. trên thảo nguyên phía trước họ có cắm đầy vài trăm cây trường mâu. và trên mỗi cây đều có treo một đầu người. Dưới ánh tà dương trong rất ư đáng sợ.
Khi Khuất Chiêu Mộc cùng A Lan nhìn thấy vài trăm cái đầu người. bỗng chốc ngâng cao đầu lên nhìn trời gào rú. vừa vỗ ngực vừa khóc rú lên. Vài trăm cái đầu người này chính là của thê thiếp con cái họ, là phụ mẫu huynh đệ họ. Tất cả đều bị quân Đường chặt đầu đưa đến chiến trường cho họ.
Trong nỗi đau vạn phần, thù hận đã che mở lý trí họ, hắn lúc này chỉ có một ước nguyện: Giết! Giết sạch đội quân Đường đến xâm lược Thổ Hỏa La để rửa hận báo thù cho người thân mình.
“Giết!”
Khuất Chiêu Mộc bi phẫn thét lên: “Giết sạch quân Đường! Một người cũng không được tha!”
Quân đội Thổ Hỏa La đã phát động tiến công mãnh liệt, bọn họ gào thét, kèm theo khí thế dời non lấp bể, giống như sóng thần bùng phát, chiến mã như bay, binh sĩ lao xả. khua mạnh trường mâu và chiến đao, càn quét đánh vào quân Đường như vũ bão.
So với sự tiến công kích liệt của đại quân Thổ Hỏa La. quân Đường thì lại bình tĩnh như một trái núi to, chẳng chút động đậy, trong mắt của mỗi người binh sĩ đều lộ ra một màu mắt tàn khốc, nhấp nháy sự sắc lạnh như một con dã thú ăn thịt người.
Khuôn mặt của Lý Quang Bật cương nghị như đá hoa cương điêu khắc nên. không nhìn ra bất kỳ biểu lộ nào, khi quân đội Thổ Hỏa La xông đến còn có một dặm. hắn đã lạnh lùng hạ lệnh.
“Cung nỏ thủ chuẩn bị!”
Ba nghìn nỏ xạ thủ và ba nghìn cung thủ bước lên trước hai mươi bước, liệt thành sáu hàng, mỗi hàng có một nghìn người, xếp cách nhau hai bước.
nỏ xạ thủ hàng thứ nhất nửa quỳ xuống. dùng đầu gối và bả vai giương cung cài tên. điều chỉnh đầu nhắm, hơi chếch lên trên, ngón trỏ quặp lấy huyền đao, từ từ nín thở lại, mắt nheo lại thành một đường, một trăm năm mươi bước, đây là cự ly đợt đánh trả đầu tiên của bọn họ.
Cho dù là người Đột Quyết hay là Thổ Phồn, hoặc là Khiết Đan. Hồi Hột cho đến người Đột Kỵ Thi và người Đại Thực, tất cả mọi quân địch tác chiến với quân Đường khi nhắc đến quân Đường; điều khiếp sợ nhất chính là cung nỏ của quân Đường. loại vũ khí đánh tầm xa này có thể vô tình mà xuyên thũng giáp da và khiêng gỗ của bọn họ, làm cho bọn họ trước khi chưa giao chiến đã tử thương thảm hại. nghiêm trọng đả kích nhuệ khí tiến công của bọn họ5 cung nỏ của quân Đường, từ trước đến nay vẫn luôn là ác mộng của bọn họ.
Vì vậy, kẻ địch của quân Đường đều sẽ trăm phương nghìn kế né tránh cung tên của quân Đường. bọn họ hoặc là dùng trọng giáp xung phong ở phía trước, hoặc dùng kỵ binh tinh thông kỵ thuật.
Lý Quang Bật cũng đã nghĩ đến khả năng này, vì vậy, mấy trăm cái đầu người quý tộc đã trở thành mồi lửa đốt cháy lửa giận ngút trời của người Thổ Hỏa La. hắn đã thành công. khi hắn nhìn thấy đại quân Thổ Hỏa La giết đến như cuốn trời lấp đất, khóe miệng của hắn cuối cùng đã lộ ra một nụ cười đắc ý.
Khí thế hùng tráng của đại quân Thổ Hỏa La khi từ từ tiến sát quân Đường đã bắt đầu từ từ tiêu tan dần. đầu mũi tên lạnh như băng của cung nỏ quân quân Đường bao trùm một mùi chết chóc, làm cho họ cảm thấy không ngớt rợn người, bọn họ rất nhiều người đều nghĩ đến. màn đêm sắp đến. nên thu binh hồi doanh rồi.
Trong lòng phân tâm. làm cho bước chân xung phong của họ bắt đầu ngập ngừng, nhưng quán tính to lớn khiến bọn họ không thể quay đầu. bọn họ đã thân bất do kỷ mà bị bao kẹp lấy, lao về phía rừng mũi tên chết chóc đó, càng lúc càng sần. bộ binhxông ở phía trước khiếp sợ đến thảm kêu lên.
Hai trăm bước, trong trận địa quân Đường đã vang lên tiếng trống trầm thấp mà dày đặc. đây là đang nhắc nhở quân Đường, kiểm tra lần cuối thật tốt.
Một trăm năm mươi bước, tiếng trống của quân Đường bỗng biến mất. ‘Khắc!' Tiếng va chạm của dây cung máy nỏ vang lên một hồi. một nghìn cây nỏ tiễn xé toạt bầu trời mà bay lên. trong không trung hình thành một mảng đốm đen dày đặc. nhanh như chóp bắn vọt về phía binh sĩ Thổ Hỏa La.
Đội ngũ của binh sĩ Thổ Hỏa La tập trung quá dày đặc. gần như không cần nhắm chuẩn, một nghìn mũi tên thoáng chốc bắn vào đám đông dày đặc, tung tóe lên một vùng máu đỏ, giáp da bọn họ không tài nào phòng ngự được nỏ tiễn cực mạnh của quân Đường, tên bắn xuyên qua thân thể của bọn họ, trong đội ngũ đã truyền đến tiếng thảm kêu liên hồi, chiến mã hí lên đau đớn. ngã nhào xuống đất. kỵ binh trên ngựa lăn xuống ngựa, không đợi bọn họ đứng dậy, bèn bị người ngựa phía sau xông lên đổ nhào, trên mặt đất lăn lốc la hét. cuối cùng bị vô tình dẫm đạp mà chết.
Một ngàn người trận vong trong năm sáu vạn người cũng như một hoa nước nhỏ trong biển cả. chẳng mấy chốc sẽ không thấy đâu.
Tiếp liền sau đó là đợt tiễn thứ hai, ba vèo vèo phóng đến. Thương vong hơn bốn ngàn người, số người chết càng lúc càng tăng khiến quân đội Thổ Hỏa La thả chậm lại tốc độ thẳng tiến. Thông tin về số người chết đã được truyền ra đến phía sau. Bước chán xông pha của chúng bắt đầu do dự. đã không còn dũng khí và hào khí của lúc đầu. Từ khí thế hừng hực, giờ bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, cơn ác mộng này mới chỉ bắt đầu. bọn họ đã đi vào phạm vị tấn công của binh cung. Một trăm bước, ba ngàn cung binh cùng phóng tiễn, cung tiễn bay vút trên không được gia tăng gấp bội. che phủ cả ánh mặt trời, như thế màn đêm đã buông xuống. lại phảng phất như tử thần được cười nhạo những con người trần gian ngu muội trên đấy.Sức sát thương lớn mạnh của quân cung nỏ Đại Đường đã hoàn toàn bộc lộ trong thời khắc này, chỉ thấy từng đám từng đám quân Thổ Hỏa La ngã gục. Chiến giáp của chúng có cũng như không, căn bản không cách gì ngăn lại sức xuyên thấu mạnh mẽ của cung tiễn, cả khiên của chúng cũng bị xuyên thủng. Kết cục duy nhất mà họ có chỉ là cái chết!
Sinh mạng của người Thổ Hỏa La trong thời khắc này thật rẻ mạt. nhưng cỏ dại bị diệt trong ruộng. không cách nào chống trở nôi nhưng mũi tên lạnh lùng.
Cung tiễn vẫn trút xuống như mưa. xuyên thấu tâm can, xuyên thấu đầu họ, xác chết la liệt, máu chảy thành sông, nhưng con chiến mã thọ thương phát cuồng phóng chạy giữa tàn dương cuối chiều, như ma quỷ đến từ địa ngục.
Quân Đường vẫn án binh bất động, đứng sững như từng ngọn núi uy nga. Từ đầu chí cuối họ vẫn không có biến hóa gì. Lý Quang Bật lạnh lùng dùng quân Thổ Hỏa La hỗn loạn, hắn biết mình đã đánh giá quá cao đội quân này, kỳ thực mười vạn đại quân của họ, hắn chỉ thế thôi đã có thể đánh bại.
“Tiếp tục phóng tiễn! Kỵ binh chuẩn bị!”
Quân đội Thổ Hỏa La cách trận doanh của quân Đường còn năm mươi bước, nhưng đã chết hơn vạn người, chúng không tránh kịp trong những trận mưa tiễn dày đặc, lũ lượt rơi xuống thân ngựa. Dù là quý tộc hay nô lệ đi chăng nữa. trước mặt của tử thần, mọi người đều bình đãng. Quốc vương A Lan bị một tiền xuyên qua đầu.thét lên thảm thiết rồi rơi xuống ngựa.
Cái chết của A Lan trở thành giọt nước làm tràn ly, dưới đả kích kịch liệt của tiễn trận quân Đường, quân Thổ Hỏa La cuối cùng cũng tan rã. Bọn chúng quay đầu bỏ chạy như sóng biển rút về. Lúc này, Lý Quang Bật thấy cơ hội đã đến. hắn bèn giơ cao chiến đao hô hào: “Hời các kỵ binh đế quốc Đại Đường, cơ hội lập công của chúng ta đã đến. giết!”
“Giết!”
Tiếng trống như sấm. kỵ binh quân Đường bắt đầu thúc người, hơn một vạn kỵ binh bỗng chốc ùa về phía bại quân Thổ Hỏa La. Chúng xông pha thẳng tiến, quân Thổ Hỏa La đang gào rú sợ hãi trước sự tiến đến của họ, đua nhau bỏ chạy, té nhào, cùng những con chiến mã phẫn nộ phóng qua người họ.
“Kháng chiến! Kháng chiến!”
Khuất Chiêu Mộc thét lớn. nhưng dù hắn có hô hào gào thét kiểu gì cũng không hiệu quả. sĩ khí của đội quân của hắn đã mất hết. đã không còn ý chí chiến đấu. bọn họ đều chỉ muốn bỏ chạy, nỗi sợ hãi tự nhiên với quân Đường khiến đội quân này tan rã.
Mà ngay lúc này, từ góc tây bắc bông xuật hiện một đội kỵ binh quân Đường. Đó chính là sáu ngày kỵ binh của Hạ Lậu Dư Nhuận, bọn họ phát động tấn công quyết liệt với quân Thổ Hỏa La rút lui bỏ chạy từ bên hông. Dưới sự truy kích của kỵ quân đường hai bên. quân đội Thổ Hỏa La cuối cùng cũng không còn thoát được. Trên thảo nguyên rộng lớn đâu đâu toàn quân Thổ Hỏa La chạy tứ tán. nhưng dù chạy thế nào vẫn không thoát khỏi tay kỵ binh quân Đường. kẻ bị giết, người quỳ lạy van nài. Cho đến lúc trời tối hẳn. quân Đường đuổi ra đến tận ba mươi dặm. sát vạn quân Thổ Hỏa La toàn bộ bị diệt sạch. Khuất Chiêu Mộc cũng chết giữa loạn quân.
Trận chiến sông Panj cũng trở thành trận chiến thành danh của Lý Quang Bật. hắn dùng ba vạn quân Đường đánh bại sáu vạn quân Thổ Hỏa La. trảm thù hơn hai vạn người, bắt sống gần bốn vạn người; còn bản thân quân Đường chỉ mới hi sinh chừng ba trăm ngời. Chiến công huy hoàng, uy lực của cung nỏ quân Đường trong trận chiến này được phát huy hoàn toàn.
Trận chiến sông Panj khiến lòng chống đối của chư quốc Thổ Hỏa La bỗng chốc tiêu tan. nước Cô Mặc đầu hàng Đại Đường đầu tiên, tiếp đó là nước Cao Phụ. Vương Đình và Nguyệt Thi là nước cuối cùng đầu hàng Lý Quang Bật.Còn Tát Y Đức dẫn bốn vạn nhân mã sau khi nghe tiếng thảm bại của trận chiến Panj, quân đội đã rạn nứt nghiêm trọng. Đại tướng Nguyệt Thi La Tiên dẫn hai vạn đại quân trở về nước đầu hàng quân Đường bị Lý Quang Bật mệnh làm tân quốc vương của nước Nguyệt Thi. Quốc vương Đại hãn quốc Đa cốt cũng dẫn một vạn quân bồn quốc về trấn thủ thành Hoạt Lộ, không muốn theo Tát Y Đức rút về Khurasan. Sau khi Đại hãn quốc rút lui khiến liên quân triệt để tan rã. chỉ trong một đêm. có vô vàn đào binh, cuối cùng Tát Y Đức đành dẫn ba ngàn quân đội vượt sông Amul trở về Khurasan.
Ngày hai mươi tháng tám. Lý Quang Bật dẫn quân đến Côn Khư quốc bên dòng Amul Quốc vương Côn Khư quốc mở cửa thành đầu hàng quân Đường. Từ đó, ngoài nước Ba Tư phía nam nhất chưa đầu hàng, toàn cảnh Thổ Hỏa La đều đầu hàng quân Đường, chiến dịch Thổ Hỏa La tạm kết thúc.
Còn lúc này, trận chiến tắn công Sindh của Lý Khánh An cũng vừa mở màn. Hạ tuần tháng tám. Lý Khánh An dẫn hai vạn đại quân đến Gandhara. cũng chính là Islamabad ngày nay.