Không! Phong Thường Thanh hắn nên đi đường của mình, lợi ích của hắn đã đặt hết lên người Lý Khánh An. quân An Tây ai ai cũng đều tận trung Lý Khánh An. vậy vì sao hắn lại không làm thế? Lý Khánh An có tấm lòng rộng lượng, lại một lần nữa trọng dụng hắn. vậy sao hắn lại không quý cơ hội lần này?
Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Thường Thanh kích động vô cùng. Hắn rút trong lòng ra mật chỉ của Lý Long Cơ giao cho Lý Long Cơ, áy náy vạn phần nói: “Đại tướng quân, đây là mật chỉ mà tiên để đã đưa cho thuộc hạ, lệnh thuộc hạ phải hỗ trợ Khánh vương, đoạt lấy quân quyền của đại tướng quân. mật chỉ này thuộc hạ vẫn để bên mình suốt. Nó như hòn đá nặng đè lên lòng thuộc hạ mãi, khiến thuộc hạ mỗi ngày cứ dài đằng đẵng như một năm. Hôm nay thuộc hạ xin giao nó cho đại tướng quân, xin thỉnh tội cùng đại tướng quân.”
Nói xong, hắn giơ mật chỉ lên cao quá đầu, quỳ sụp trước mặt Lý Khánh An rơi lệ nói: “Năm xưa đại tướng quân không để bụng thù cũ, đích thân đến Quy Tư mời thuộc hạ về, trọng dụng thuộc hạ. thế mà thuộc hạ lại lấy oán trả ơn. lại còn muốn hãm hại đại tướng quân, vô tình vô nghĩa đến cùng cực, xin đại tướng quân hãy xử phạt thuộc hạ!”
Lý Khánh An nhận lấy mật chỉ. hắn xem cũng không xem mà trực tiếp đưa nó vào lửa đốt đi. Chẳng mấy chốc lửa bừng cháy nuốt chúng cả mật chỉ. một lát sau chỉ còn lại tro bụi. Hắn chỉ phẩy phẩy tay thì tất cả đều đã bay theo làn gió thoảng.
Hắn đi lên dìu Phong Thường Thanh dậy thành khẩn nói: “Dưới gối nam nhi là hoàng kim. đừng có dễ dàng quỳ ta như thế. Chuyện đã qua thì ta cũng chẳng muốn nhắc làm gì. điều ta quan tâm là sau này. Ta tin rồi sẽ có một ngày, Phong Thường Thanh ngươi sẽ là chủ soái của quân Đường An Tây,thay ta chinh phạt tứ phương.”
“Mạc tướng nhất định sẽ không để đại tướng quânphải thất vọng!”
(Chú thích: Sindh và Punjab chính là miền trung và miền nam Pakistan ngày nay.)
Cho dù là thời hiện đại hay là thời Trung Đường một nghìn ba trăm năm trước, tình báo đối với một trận chiến tranh mà nói mãi luôn là cực kỳ quan trọng, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng sự xa xôi của thời gian và không gian làm cho tình báo đạt được cũng đặc biệt khó khăn.
Hành động của quân Đường ở Thổ Hỏa La đối với Damascus rõ ràng chính là như vậy. Damascus hoàng cung trên dưới, vẫn còn chìm đắm trong sự thoải mái vừa mới bình ổn phản loạn Lão Ali, phương đông xa xôi sắp sửa xảy ra chiến sự. bọn họ hoàn toàn không hay biết gì.
Mạn Tô Nhĩ (*Mangur) sau khi đăng cơ, mâu thuẫn nội bộ của đế quốc A Bạch Tư (*Abbas) lập tức đã lộ ra ngoài, Abu Muslim ở Khurasan úng binh tự lập. Ben Ali thì ở phía bắc Syria triệu tập quân đội của hắn công khai đối kháng với Mangur, thanh thế lớn mạnh, bức bách Mangur không thể không tạm thời dời đô Khố Pháp (*Khufa).
Nguy cơ thống trị làm cho Mangur đã từ bỏ tiến công Tây Ban Nha. đã ký hiệp nghị đình chiến với Arhaman lục y, hắn cần tập trung tinh lực giải quyết kẻ địch nội bội.
ở Khurasan. hắn thông qua việc mua chuộc đại tướng Tề Nhã Đức (*Ziyad) mà đoạt đi quân quyền của Abu Muslim. kế đó là giết chết Abu Muslim, hắn năm xưa đã hứa hẹn. tuyệt đối sẽ không giết chết Abu Muslim, hắn bèn dùng một phương thức thiên tai, để cho Abu Muslim chết trong sự đổ nát của căn phòng.
Tiếp theo đó chiến đao của Mangur lại nhắm chuẩn vào thúc phụ lão Ali của hắn. hắn không chút nương tình, không có đàm phán, không khuyên bảo, mà là lập tức điều động đại quân phát động đợt tắn công mạnh mẽ vào quân đội của Ali. hắn đồng thời kêu gọi dân chúng và các sĩ binh Syria: “Ban đầu là ta giải cứu các ngươi từ trong núi quặng của quân Đường, các ngươi làm sao có thể vong ân phụ nghĩa?”
Sự kêu gọi của Mangur đã nhận được hiệu quả to lớn. quân đội của Ben Ali trong một đêm đã nối tiếp nhau sụp đổ, binh sĩ của Syria không chịu bán mạng cho hắn. lũ lượt tháo chạy, hơn bốn vạn quân đội chỉ còn lại chưa đến một vạn đám quân chí cốt trung thành với hắn. Mangur tận tay chém chết người thúc phụ làm hắn hận đến thấu xương này, lại mang những kẻ thân thiết trung thành với Ali toàn bộ đưa lên giá treo cổ, dùng thủ đoạn tàn khốc nhất đồ sát hơn một vạn loạn đảng ủng hộ Lão Ali.
Mangur lại quay đầu đi đến Ai Cập, nơi đó vẫn còn quân đội ủng hộ Lão Ali đang tạo phản, trải qua sự trấn áp máu tanh mấy tháng trời. Mangur cuối cùng đã hoàn toàn bình ổn phản loạn của Ben Ali. trở về Damascus.
Hắn có chút đắc ý vênh váo, liên tiếp hơn mười ngày đều không xử Lý công vụ. mang bản thân nhốt ở trong cung mặc sức thường thức rượu ngon mỹ nhân, hưởng thụ sự thơm ngọt của chiến thắng.
Lúc này, Ha Lập Đức (*Khalid) đã ở ngoài cung chờ đợi một buổi trưa, nắng sắt lạnh lùng thiêu đốt hắn. làm cho hắn lòng nóng như đốt. nội bộ đế quốc tuy bình ổn. nhưng đảo mắt bốn bề, lại là ngoại địch trùng trùng, bắc có kẻ địch muôn thuở người La Mã và ngựời Cát Tát (*Khazars), tây có nghiệp dư của ủy Mã Á (*Ưmayyad), thù hận không thể hòa giải, đông có Đại Đường lăm le chờ chực. Mangur nhanh như vậy đã bắt đầu hưởng thụ rồi sao?
“Đi xem một cái. Khalifah bệ hạ đã dùng xong cơm trưa chưa?”
Hắn cao giọng thét lên. lửa giận làm cho Khalid trở nên đặc biệt nóng nảy, hắn có chút mất đi lý trí rồi, hai viên hoạn quan da đen sợ đến chạy vội mà đi.
Trong cung điện. Mangur đang nằm trong lòng mấy mỹ nhân trăm vẻ yêu kiều, trước mặt đầy ắp các loại sơn hào hài vị và nước bồ đào thơm ngon, một đội vũ cơ ở trước mặt hắn lượn lờ nhảy múa. thân hình mỹ miều đang thủ thỉ lời tình yêu động lòng người, Mangur đăng cơ đã gần nửa năm. chỉ có nửa tháng này, hắn cuối cùng mới hưởng thụ được cuộc sống xa xi trác táng của đế vương, hắn cảm thấy mình đã mệt rồi. cần phải điều dường mấy tháng cho thật tốt.
Nhưng trên thực tế. cuộc sống nửa tháng tửu sắc vô độ, làm cho thân người của Mangur đã gầy đi một vòng rõ rệt. mí mắt sung lên. ánh mắt đục ngầu, đã không còn sự ngời sáng tinh anh như hồi xưa. hắn không những không điều dường tốt thân thê. trái lại đã hủy hoại đi một thân thể cường tráng.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng quát rất khẽ, vừa quay đầu lại. chỉ thấy tổng quản nội cung ở ngoài cửa la mắng một viên hoạn quan.
“Chuyện gì?” Hắn có chút không vui hỏi.
Tổng quản nội cung vội vã đi lên nói: “Khalifah bệ hạ. Vizier (*tể tướng) đại nhân lại đến nữa rồi, ở ngoài cung cầu kiến, thuộc hạ bảo hoạn quan không đến quấy rầy bệ hạ nữa.”
Mangur suy nghĩ một chút, liền khoát tay nói: “Không! Hãy để khanh ấy vào, dẫn khanh ấy đến Địa Đồ cung của ta.”
“Vâng ạ! Thuộc hạ đi ngay.”
Nội cung tổng quản lui xuống. Mangur ngồi dậy, chỉ cảm thấy một trận choáng váng mặt mày, hắn vội vã ổn định thân người, nói với thị thiếp phía sau: “Các ngươi đều lui xuống đi!”
Trong lòng hắn rất đỗi bực tức, hắn mới vừa tròn bốn mươi, thân thể tại sao lại tệ đến dường này...
Khalid đi theo tổng quản nội cung đi qua hết cánh cửa này lại đến cánh cửa khác, lúc này tâm trạng của hắn nóng lòng như đốt đã bình lặng trở lại, hắn vừa đi, vừa suy nghĩ làm thế nào mới có thể khuyên phục Khalifah bệ hạ vực dậy lại.
Đi đến trước một cánh cửa lớn to dày, nội cung tổng quản thấp giọng nói: “Bệ hạ đang ở trong đó, đại nhân xin mời vào!”
Khalid vừa lúc đẩy cửa bước vào, nội cung tổng quản đột nhiên nhiên ở phía sau hắn nhỏ giọng nói: “Để Khalifah bệ hạ cảm nhận được nguy cơ, có lẽ là một biện pháp không tồi.”
Khalid ngẩn ra. vừa quay đầu. chỉ thấy nội cung tổng quản nét mặt không chút biểu cảm đứng ở đó, hắn gật đầu. bèn đấy cửa bước vào.
Trong đại điện ánh sáng hơi tối, bốn mặt tường treo đầy các loại bản đồ khác nhau. Mangur chắp tay mà đứng, quay lưng với cửa lớn.
Khalid bước vào đại điện, tay để trước ngực, gập người thi lễ: “Khalifah bệ hạ!’ “Baghdad đã xây dựng đến đâu rồi?” Tiếng Mangur thấp trầm hỏi.
“Dang trong giai đoạn xây dựng, cần phải gia tăng tiền vốn.”
“Thuế phủ các nơi vào sổ bao nhiêu tiền?”
Mangur hỏi ra những lời này, nhất thời làm cho trong lòng Khalid trở nên vui sướng, điều này nói rõ Khalifah điện hạ vẫn còn quan tâm đế quốc, không hề chúi đầu chỉ theo đuôi hưởng lạc. nhưng thuế khóa quả thật rất không lạc quan, hắn có chút ảm đạm nói: “Thu nhập thuế phủ năm nay không tốt lắm. nữa năm đầu chỉ vào sổ ba nghìn vạn Dinar, so với năm ngoái ít hơn đến năm trăm vạn, chủ yếu là thương thuế giám mạnh.”
“Vì sao?” Mangur thình lĩnh xoay người hỏi.
“Ta đã nhận được tin tức, triều Đường và La Mã đã đạt thành điều ước trực tiếp mậu dịch, một lượng hàng hóa lớn trực tiếp từ Toái Hiệp vận chuyển đến Congtantinopolis, không còn qua tay chúng ta mậu dịch nữa.”
“Đây là chuyện từ khi nào, tại sao lại không sớm báo cáo với ta?” Giọng nói của Mangur trở nên nghiêm khắc, hắn rất rõ hậu quả của việc này, một khi Đại Đường trực tiếp mậu dịch với Congtantinopolis. điều đó có nghĩa là Á Rập sẽ mất đi vị trí trung tâm của mậu dịch phương đông tây, bị cách li ra ngoài.
“Thần là mười ngày trước biết được tin tức này, đến tìm bệ hạ ba lần. nhưng đều không có cách nào gặp được bệ hạ.”
“Ta biết rồi, còn gì nữa?”
“Còn có... đảo Síp.”
Ngữ khí của Khalid có chút ấp a ấp úng, thật ra đây mới là nội dung hôm nay hắn gấp gáp phải báo cáo.
“đảo Síp lại làm sao nữa? Bị người La Mã cướp đi rồi sao?”
“Không có. vẫn còn nằm trong tay chúng ta. nhưng là...”
“nhưng là cái gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!” Khẩu khí của Mangur có vẻ có chút bực tức.
“Vâng! Hôm trước người La Mã nhân phát động một cuộc tiến công quy mô nhỏ với đảo Síp, có thể kết luận đây là một lần tiến công mang tính dò thám, tuy rằng thủ quân của ta dấy lên phản kháng, nhưng kết quả có chút không ổn, thủ quân của ta lại trận vong hơn bảy trăm người, bị nỏ tiễn của đối phương bắn chết.”
“Khanh nói cái gì?”
Mangur chợt trừng mắt to ra: “nỏ tiễn? Ngươi nói là đối phương cũng có nỏ tiễn rồi sao?”
“Là như vậy, hơn nữa tầm bắn xa hơn. vượt qua thập tự cung của chúng ta, nỏ tiễn của bọn họ và quân Đường giống nhau như đúc, thuộc hạ dám chắc, bọn họ từ trong tay quân Đường đã mua được nỏ tiễn.”
“Thánh Allah a! Tại sao có thể như vậy?”
Mangur có chút chưng hửng không biết phải làm sao, bọn họ mô phỏng nỏ cung của quân Đường làm ra cung nỏ của mình, thập tự cung, trong trận chiến tranh đoạt đảo Síp lần trước, bọn họ dựa vào thứ vũ khí lợi hại này, đem hai vạn người La Mã công đảo đánh đến tan tác thám hại, còn giết chết một hoàng tử của bọn họ, không ngờ, người La Mã nhanh như vậy mà đã sở hữu được nỏ tiễn của quân Đường, điều này làm cho Mangur cảm thấy có một sự khiếp sợ, bọn họ không thể hoàn toàn mô phỏng chế tạo nỏ tiễn của quân Đường, uy lực của thập tự cung rõ ràng vẫn là kém hơn Đường nỏ, bây giờ người La Mã đã có được nỏ tiễn giống như bọn họ, có lẽ còn sở hữu vũ khí trang bị vượt qua bọn họ, như vậy bọn họ còn có thể chống đối với người La Mã nữa không?
“Bệ hạ. hiện tại nguy cơ của chúng ta vô cùng nghiêm trọng rồi, về mặt mậu dịch và quân sự cũng đều bất lợi, bệ hạ, chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy.”
Mangur suy sụp ngồi xuống, một lúc sau. hắn thở dài một tiếng nói: “Vậy khanh nói thử xem. chúng ta nên ứng phó như thế nào?”
“Bệ hạ. điều thần lo lắng nhất chính là triều Đường có phải đã kết thành đồng minh quân sự với người La Mã hay không, cùng nhau đối phó với chúng ta.”
“Bọn họ sẽ vậy sao?” Trong mắt Mangur tràn ngập cảnh giác, đây là kết cục mà hắn không hi vọng nhìn thấy nhất.
Trong lòng Khalid lại thở dài, Khalifah bệ hạ quả thật là bị tửu sắc làm mê hoặc ý nghĩ. việc rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra được sao?
“Bệ hạ. triều Đường nếu đã chịu bán vũ khí cho bọn hắn, khả năng này cũng rất lớn.”
Trong cung điện vô cùng tĩnh lặng, hai người bọn họ ai cũng không nói năng, kết luận này khiến người ta khiếp hãi này nặng trịch đè lên trong lòng bọn họ, làm cho bọn họ khó mà đối mặt.
“Chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Phòng ngừa chu đáo, đẩy nhanh bị chiến, thuộc hạ đoán là người La Mã rất nhanh sẽ tiến công quy mô lớn với đảo Síp, nhưng bất luận thế nào, bệ hạ không thể chìm đắm tửu sắc thêm nữa. phải chấn chỉnh tinh thần ứng phó với nguy cơ mậu dịch và quân sự sắp sửa kéo đến.”
“Điều này không cần khanh nhiều lời, ta tự có chừng mực.”
Câu Chiến đê, cũng chính là Leningbad của Tajikistan ngày nay.
Đây chính là tuyến đầu mối giao thông đường thủy then chốt lớn của An Tây, nó nằm ở chỗ giao nhau giữ Trân Châu hà và Dược Sát thúy, giao thông vô cùng tiện lợi, thông qua Trân Châu hà vận chuyển đường thủy về phía tây có thể đến Hà Trung, về phía đông có thể đến Toái Hiệp, còn phía bắc là Thạch Quốc đô thành Thác chỉ thành, về phía nam là trung tâm mỏ bạc của An Tây, ngân thành của Ba Tất sơn, nó đồng thời cũng là một tòa thành trì An Tây kết nối với Thổ Hỏa La gần nhất, từ nơi đây về phía nam ba trăm dặm. vượt qua Ba Tất sơn, bèn có thể đi tới Giải Tô Quốc của Thổ Hóa La. thương nhân bốn bể ở nơi đây tụ họp lại.
Tuy nhiên ý nghĩa chiến lược của Câu Chiến đê còn ở chỗ việc vận chuyển hàng hóa trung chuyển và tồn trữ vật tư của nó, trên các càng khổng lồ có thể chứa đến mấy trăm chiếc thuyền lớn đồng thời cập bến chất dỡ hàng hóa, một lượng lớn vật tư ở nơi đây tập hợp và phân tán, trên bến tàu. mấy trăm nhà kho khổng lồ thể hiện địa vị của tòa thành trì này.
Sau liên minh thành A Đế Nhĩ (*Arthur), đã hơn một tháng trôi qua. chiến bị của quân Đường đã đến thời khắc mấu chốt nhất, hơn một vạn Hán quân từ Thạch Quốc và Ninh Viễn Quốc xuôi dòng đến đã cập bến Câu Chiến đê. còn có hơn hai vạn quân Đường của bản thân Câu Chiến đê cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Quân Đường của Câu Chiến đê không phải là Hán quân, mà là người Túc Đặc Hà Trung tín ngưỡng Áo giáo, bọn họ vốn dĩ là nô lệ của ngân Thành, sau khi được quân Đường giải phóng, những nô lệ này đại bộ phận đều gia nhập vào quân Đường, theo thời gian trôi qua, đã có một nửa quân nhân đều thoái ngũ về nhà, những người ở lại đều là chiến sĩ trẻ tuổi, bọn họ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cũng từ từ trở thành quân Túc Đặc chiến đấu dũng mãnh.
Hiện nay đại tướng quân Đường trấn thủ Câu Chiến Thành chính là Lý Quang Bật. hắn theo Lý Khánh An bắc tiến thành Arthur, tiếp nhận trọng trách Lý Khánh An giao cho hắn. đảm nhiệm chủ soái tuyến tây của chiến dịch Thổ Hỏa La. lĩnh ba vạn quân chiếm đoạt Thổ Hỏa La. đồng thời tuyến tây của Lý Quang Bật cũng là tổng đội hậu cần của toàn cuộc nam chinh, sau khi bọn họ tiến vào Thổ Hỏa La. sẽ trực tiếp cung cấp hậu cần chi viện cho quân Lý Khánh An ở tuyến trung.
Hai ngày này, đại đội một vạn con lạc đà từ nước Khazars đi lại. bắt đầu lũ lượt đi tới Câu Chiến Thể, Lý Quang Bật vô cùng bận rộn. việc đi đến của đoàn lạc đà này, cũng mang ý nghĩa chiến tranh sắp vén màn bắt đầu.
Trên bến cảng, mấy nghìn con lạc đà tụ tập một chỗ, bất an mà chen chúc nhau, trong không khí trên bến cảng tràn ngập mùi hỏi gay mũi. hơn một trăm người Khazars đi cùng với lạc đà đang bận rộn chăm nom lạc đà. nghe theo sự sắp xếp của nhân viên quản lý bến cảng. đem lạc đà có trật tự mang đi.
Khi quốc vương Khazars nhận lời Lý Khánh An là phái hai nghìn quân lạc đà đến hiệp trợ quân Đường, sự thật là một loại phái binh tham chiến, binh khống chế lạc đà không cần phải nhiều người như vậy. hai trăm người thuần lạc đà chuyên nghiệp bèn đủ để chăm lo cho một vạn con lạc đà.
Bố Lan Khả hãn là một người thông minh, để lấy lòng triều Đường - người hàng xóm lớn mạnh này, hắn đã dùng một biện pháp trực tiếp hơn để biểu đạt thành ý của hắn. hắn đã phái đến một toán quân lạc đà hai nghìn người, và một vạn con lạc đà cùng kéo đến Câu Chiến đê. không làm lỡ chiến tranh, điều này đủ để chứng minh Bố Lan biết mục đích thực sự của một vạn con lạc đà. không phải là mậu dịch gì. mà là dùng vào chiến tranh.
Lý Quang Bật dưới sự hộ tống của mấy chục viên thân binh, cưỡi ngựa kéo đến bến cảng, một chiếc đỏ chờ đầy lạc đà lúc này đang kêo kẹt cập bến. vừa mới sát bờ, chủ thuyền bịt mũi bèn vội đến không chờ được thôi thúc lạc đà nhanh chóng lên bờ.
“Các ngươi thì không thể khống chế lạc đà không ở trên thuyền ta bài tiết sao?”
chủ thuyền lửa giận vạn trượng, dẫm chân mắng to mấy người Khazars nghe không hiểu tiếng của hắn và mấy trăm con lạc đà cũng nghe không hiểu tiếng của hắn.
Lý Quang Bật cưỡi ngựa xông tới. cao giọng hỏi chủ thuyền: “Szilard. bờ đối diện có quân đội đến không? Ta không phải nói quân Đường, mà là những người Khazars đội mũ cao, bận giáp da. bọn họ có lẽ là quân nhân.”
“Hình như có đó! Ta nhìn thấy mấy nghìn binh sĩ cổ quái cưỡi lạc đà. ở phía bờ đối diện ấy! Bọn họ hình như rất sợ ngồi thuyền, trông rất nhút nhát. Lý tướng quân, nhóm quân đội này không lấy còn hơn. sẽ kéo chân ngài lại mà xem.”
“Đừng nói nhiều lời. nhanh đi đem bọn họ vận chuyển qua đây.”
“Một chiếc thuyền không đủ. tiểu nhân kêu thêm mấy chiếc thuyền, cùng vận chuyển bọn họ qua đây.”
Lý Quang Bật gật gật đầu. nói với một viên thân binh: “Ngươi chờ ở đây, sau khi đã đủ số người, dẫn bọn họ đi chỗ kho hàng gặp ta.”
Lý Quang Bật căn dặn xong; quay phắt ngựa lại chạy gấp về phía kho hàng Câu Chiến đê.