“Hú...”
Một tràng tiếng còi hiệu thật dài truyền đến. xa xa chạy tới một đội kỵ sĩ hoàng kim, người cầm đầu, tuổi chừng hơn bốn mươi, có một chùm râu rậm rạp, chòm râu thật dài thẳng đến trước ngực, ánh mắt thâm thúy. Lý Khánh An liếc mắt một cái nhìn thấy vương miệng vàng trên đầu của hắn, liền biết là ai tới rồi.
Hắn giục ngựa đi lên nghênh đón, chắp tay chào nói:
“hoàng đế bệ hạ của đế quốc La Mã, tại hạ An Tây Lý Khánh An, chúng ta rốt cục cũng gặp mặt rồi.”
Constantine V không nghĩ rằng Lý Khánh An lại trẻ tuổi như thế. nếu không phải Lý Khánh An tự giới thiệu, hắn còn tưởng rằng đây là quan thị vệ của Lý Khánh An. Hắn mặc khôi giáp không khác gì với quân Đường bình thường, hắn ngấn người một chút, lại nhìn sang con gái, bỗng nhiên cười to nói: “Là ta thất lễ rồi, ta thật không ngờ Lý tướng quân lại trẻ tuổi như thế.”
Hắn cười nói tiến lên. thân thiết mà bắt tay Lý Khánh An: “Ta cũng rất muốn gặp ngươi đấy, lần này ta đặc biệt tới gặp ngươi, cảm tạ ngươi đã bán cung nỏ cho ta, để cho ta có thể chống lại được với người Ả Rập.”
Sự thẳng thắn của Constantine V làm cho Lý Khánh An rất thích hắn. hắn khẽ gật đầu cười nói: “Đối phó người A Rập là nguyện vọng chung của chúng ta. hy vọng chúng ta lần này gặp mặt, có thể đem nguyện vọng của nhau biến thành văn bản khế ước.”
“Hào! Đúng như ý nguyện của ta, xin Lý tướng quân theo ta đến doanh trướng.”
Hắn quay đầu ngựa lại làm ra một tư thế mời, Lý Khánh An vui vẻ gật đầu. đúng lúc này, Constantine V giất mạnh con chiến mã, chiến mã chạy như bay mà đi. chỉ nghe hắn cười to: “Lý tướng quân, ta đi trước một bước, ở gò cao phía trước chờ ngươi.”
Lý Khánh An không nghĩ rằng đường đường Constantine V lại vẫn có một tính trẻ con. nhưng hắn không biết, đây là màn dẫn trước mà các quý tộc Byzantium khi tiến hành đàm phán thương nghiệp thường xuyên dùng đến, đua ngựa, trước tiên dùng thuật cưỡi ngựa áp đảo đối phương; sau đó bàn tới ích lợi. cũng như Lý Quang Bật đã nói, lấy được ưu thế về tâm lý.
Tuy rằng không biết quy củ này, nhưng lòng thích tranh hơn thua của Lý Khánh An nảy ra, hắn cũng quất mạnh roi xuống con chiến mã, hướng đối phương mà truy đuổi theo. Con chiến mã của hắn là giống ngựa nổi tiếng của Ả rập, ở Ả rập cũng là ngàn con chọn một đấy, mã tốc lướt nhanh như gió, nháy mắt liền đuổi theo Constantine V.
Constantine V không nghĩ rằng Lý Khánh An lại có mã tốc như bay vậy, nhanh như thế bèn đã đuổi theo, trong lòng hắn quá khẩn trương, quật mạnh lên con chiến mã, lại tăng thêm mã tốc lên. Con chiến mã của hắn cũng là vua của loài ngựa. Hai con ngựa lao đi như gió, khi trước khi sau. lại một hơi đồng thời cùng xông lên gò cao.
Hai người quay nhìn nhau, cùng nhau cất tiếng cười to. mạnh mẽ mà một kích chưởng.
Hiệp ước liên minh quân sự giữa Đại Đường và Byzentium không có sự cố gì thì sẽ được ký kết thành công.Song phương đã đính ước trong vòng ba năm hai nước sẽ không đối phó với đế quốc Abbus (*A Bạch Tư), trong đó bao gồm cả hành động hỗ trợ quân sự. tức là một khi một phương khai chiến, nước còn lại cũng nhất định phải cùng hỗ trợ tác chiến. Trên hiệp ước này, Lý Khánh An đã ký tên mình thay mặt cho phía quân Đường, và đồng thời đóng ấn phủ của hắn.
Nhưng đây chỉ là sườn của hiệp ước, về nội dung chi tiết song phương cũng chỉ ký thêm vài hiệp ước bổ sung, bao gồm cả hiệp ước Đại Đường sẽ lần lược bán cho Byzentine một vạn bộ giáp minh quang khải cùng một vạn thanh hoành đao trong vòng ba năm sắp tới; ngoài ra còn tăng thêm hai ngàn bộ cung nỏ Đại Đường. Tất cả những vũ khí này sẽ mang đến hai trăm vạn tiền vàng cho Đại Đường.
Còn một hiệp ước bổ sung chính là thời gian tác chiến song phương cùng hỗ trợ tác chiến lần đầu. Song phương đều định sẽ vào thượng tuần tháng tám theo lịch Đại Đường. hai bên cùng phát động chiến tranh với Đại Thực. Byzentine đế quốc phải chiếm đảo Cyprus. còn quân Đường phải đoạt Sindh và Punjab.
Còn khoảng năm mươi ngày, thời aian đã vô cùng gấp rút, Lý Khánh An thậm chí còn không tham gia phần thương thảo tiếp sau đó, hắn đã trực tiếp dẫn quân quay trở lại Toái Hiệp, giao việc thương thảo đại sự cho Dương Phụng Xa hoàn thành.
Hắn một mặt phái người vào Kinh bẩm báo việc ký kết hiệp ước này với triều đình; mặt khắc, hắn cũng phát liền mười mấy lệnh trên đường đi, truyền lệnh quân An Tây chia làm ba đường đông, tây, trung chuẩn bị chiến đấu cùng Thổ Hỏa La và Sindh.
Tây tuyết là Cự Chiến đê. hắn lệnh cho đại tướng Lý Quang Bật làm chủ tướng quân tây lộ, thống lĩnh ba vạn quân liên minh Đường Hồ chuẩn bị tấn công Thổ Hỏa La.Trung tuyến là cửa núi ô Vân của Y Nhĩ Sa Đức (* Irghad). Từ miệng núi này có thể trực tiếp đi vào cốc địa Ngõa hẳn (* tên tiếng anh là Wakhan). nơi đây cũng là nơi con đường tơ lụa nam buộc phải đi qua. Đông tuyến sẽ từ Liên Vân Bào đi đến Tiểu Bột Luật, rồi từ Tiêu Bột Luật thông quan Đại Bột Luật đến Cái Thất mặt (* Phía đông Ismalabad. Kaghmir của Ấn Độ ngày nay). Từ nơi đây có thể trực tiếp đi vào Thiên Trúc. Lý Khánh An giao quân đội đông tuyến cho đại tướng Phong Thường Thanh, người mà đã bị hắn đoạt đi quân quyền. Hắn lệnh cho Phong Thường Thanh phải dẫn năm ngàn quân đến Liên Vân Bảo đi vào Tiểu Bột Luật.
Trung tuần tháng bảy, Lý Khánh An đã kịp đến sơn khẩu ô Vân sơn. nơi đây nằm cách trạm gác Thông Lĩnh hai trăm dặm về phía tây, đó là là cửa vào cốc địa Wakhan trứ danh. Người Thổ Phồn đã cho xay dựng một toàn thành bảo có thể dung nạp hơn vạn người tại đây - Ô Vân Bảo. Nắm giữ được tòa thành này cũng chính là con đường tất nhanh nhất có thể chặn quân An Tây nam hạ Thổ Hỏa La. Năm đầu Thiên Bảo miệng núi ô Vân bị người Thổ Phồn công hạ. Bọn chúng đã cho đóng một vạn quân tại đây. Sáu năm sau, Cao Tiên Chi chuẩn bị tấn công Tiểu Bột Luật, nhưng quân Đường vẫn không cách nào đoạt được cốc đia Wakhan. nên chỉ đành vòng đi đi qua Ngoại A Lãi sơn. rồi xuyên qua vùng giữa cốc địa Wakhan để đi vào Hộ mật đạo. Lần hành quân gian khổ ấy chính là con đường phất lên của Lý Khánh An.
Sau trận chiến Tiểu Bột Luật, một vạn quân Thổ Phồn trấn thủ tại sơn khẩu núi ô Vân cũng vì do hậu viện bị cắt đứt mà buộc phải rút quân nam hạ. Ô Vân Bảo cũng từ đó bị quân Đường chiếm lĩnh. Quân Đường đã đóng quân ba ngàn người tại đây, khống chế vùng cốc địa Wakhan. Đồng thời, họ cũng cho khôi phục lại nam tuyến của con đường tơ lụa.
Kỳ thực từ nửa năm trước, Lý Khánh An đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị cho chiến dịch Thổ Hỏa La. Hắn từ từ tăng thêm binh lính trấn thủ tại Ô Vân Bảo lên tám ngàn người. vận chuyển gần mười vạn thạch lương thực,và lượng vật tư khổng lồ như lều trại, túi ngủ hành quân, cung tiễn, thịt khô, túi lương khô, muối, bánh trà. rượu, thuốc trị thương... tất cả đều được tập trung trong Ô Vân Bảo.
Quân Đường lập tức cho nhổ trại dời doanh trại đến nơi có địa hình cao nhất đề phòng khi nước lũ trên núi bùng phát. Trại còn đang đóng dở thì nước mưa như trút nước đổ ập đến. Quân Đường hét lên cùng lũ lượt trốn vào những trại đã đóng xong trú tạm. Thế mưa càng lúc càng to, phảng phất như muốn nhấn chìm cả cốc địa Wakhan này.
Lý Khánh An dẫn hai vạn quân Toái Hiệp đến Ô Vân Bảo. Nơi đây còn có năm ngàn quân Đông Tuyến đi trực tiếp từ cốc địa Wakhan đến thẳng Ô Vân Bảo.
Sáng ngày hôm đó cuồng phong dậy khắp nơi, cửa núi ô Vân cát đá mịt mù. mây đen từ phía tây nam ùn ùn kéo đến. báo hiệu một trận mưa to sắp đến.
“Mưa bão thế này thì dù ở vào điểm giữa hè cũng không mấy khi gặp. Trong kí ức của ta chỉ vào lúc Trung Nguyên của năm Thiên Bảo thứ tám mới từng có cơn mưa bão khiến người ta khó quên như vậy. Trận mưa năm ấy kéo dài suốt ngày năm đêm. nước lũ trên núi tràn về khiến một đoàn thương nhân từ Thổ Hỏa La về đã chẳng may gặp nạn. chỉ tiếc là mạng vạn lượng bạc mà họ mang theo cũng chẳng may biến mất tông mất tích.”
Người nói là binh mã sứ ô Vân Bảo Triệu Sùng tiết. Hắn là nhị đệ của tiền binh mã sứ Sơ Lặc Triện Sùng Bân. Triệu Sùng Bân đi theo Cao Tiên Chi đến Kiếm Nam. nhưng hai người em trai của hắn vẫn lưu lại An Tây làm tướng. đó là Triệu Sùng Tiết và Triệu Sùng Kỷ. Triệu Sùng Tiết từng tham gia vào chiến dịch Tiêu Bột Luật năm Thiên Bảo thứ bày. Lúc ấy hắn chỉ là một lữ soái, chỉ thấp hơn Lý Khánh An một cấp, hắn được phân đi theo Tịch Nguyên Khánh, không thuộc đội xích hầu của Lý Khánh An. vì thế con đường thăng tiến của hắn rõ ràng là chậm hơn nhiều. Trong vòng sáu năm hắn chỉ được thăng mỗi hai cấp, thăng làm Ô Vân Bảo binh mã sứ. phong làm lang tướng.
Binh mã sứ An Tây có hai loại, một là đô đốc kiêm binh mã sứ. như binh mã sứ Hàn Hải quân kiêm đô đốc Đình Châu Thôi Càn Hữu. Đấy là đại binh mã sứ. có thể thống soái trên năm ngàn quân, quan bái trung lang tướng hoặc tướng quân, chức quan nhàn cũng được tam phẩm. nhưng còn một loại binh mã sứ là binh mã sứ thành bảo, thống lĩnh dưới năm ngàn quân, như Triệu Sùng Tiết chính là binh mã sứ Ô Vân Bảo,là lang tướng hoặc trung lang tướng. Triệu Sùng Tiết vì không tham gia trận chiến Đát La Tư nên quan chức của hắn cũng hơi thấp, chỉ được làm lang tướng.
Lần này đúng là lúc này lúc nọ, Lý Khánh An muốn đánh Thổ Hỏa La và Sindh. cơ hội cuối cùng cũng đến tai hắn. Triệu Sùng Tiết chờ đợi cơ hội này đã lâu. Năm Thiên Bảo thứ tám hắn từng theo Cao Tiên Chi đi tấn công Thổ Hỏa La nhưng sau đó bị thảm bại. Trận chiến năm ấy là mối nhục lớn nhất của đời hắn,lần này hắn nhất phải làm ra trò trống gì để rửa mối nhục năm xưa.
Triện Sùng Tiết là Đường tướng quen thuộc vùng cốc địa Wakhan này nhất. Trận mưa to chợt đến này cũng là do hắn phát hiện đầu tiên mà kịp thời dời doanh trại quân Đường lên nơi có địa thế cao.
Lý Khánh An không quen với Triệu Sùng Tiết lắm. nhưng hắn lại cực thân với huynh trưởng của Triệu Sùng Tiết - Triệu Sùng Bân, nên với hai huynh đệ của Triệu Sùng Bân, Lý Khánh An cũng chiếu cố hơn phần. Lần tấn công Thổ Hỏa La này Triệu Sùng Tiết bèn trở thành quan tham mưu tùy quân.
Trong đại trướng được trải một tấm bản đồ Thổ Hỏa La khổng lồ. Đây là bản đồ hành quân mà năm xưa Cao Tiên Chi đã để lại. Trong đó được ghi chú tỉ mỉ. Lý Khánh An đứng trước bản đồ, cặp mày kiếm chau lại. Tình báo của Thổ Hỏa La và Sindh không đủ khiến hắn có phần không mấy nắm được phần thắng trong trận chiến này.
Lý Khánh An lại đi đến cửa trướng nhìn chằm chằm cơn mưa đang ào ào trút xuống này. Bất chợt, hắn bỗng nhiên quan đầu hỏi: “Triệu tướng quân, căn cứ theo kinh nghiệm của ngươi, trận mưa to này sẽ ảnh hưởng đến hành quân trong cốc địa Wakhan chứ?”
“Hồi bẩm đại tướng quân, xem tình hình trận mưa to này; nếu trong thời gian ngắn. thì sẽ không ảnh hưởng đến hành quân; nhưng nếu mưa trên ba ngày thì rất có khả năng sẽ dẫn đến nước lũ trên núi bùng phát, thậm chí là sạt lở núi. Lúc ấy e rằng đường đi sẽ bị hư hại mà ảnh hưởng đến hành quân. Có điều phải nằm ở nơi hẹp nhất của cốc địa Wakhan thì mới như thế, chứ thông thường cốc địa Wakhan đều rộng đến gần mười dặm. nơi rộng nhất thậm chí trên trăm dặm. sẽ không có ảnh hưởng gì cả.”
Lý Khánh An gật gật đầu. Hắn lại liếc sang Phong Thường Thanh vẫn đang nhìn chằm chăm bản đồ không hó hé một lời, bèn cười nói: “Lão Phong, sao ngươi không nói gì cả?”
Phong Thường Thanh hôm qua mới từ Ngân Thành đến ô Vân Bảo. So với lúc năm ngoái,hắn điển hình đã gầy đi nhiều. Hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết mình đã bị Lý Khánh An đoạt đi quân quyền, nhưng hắn cũng chẳng oán hận gì Lý Khánh An. mật chỉ và bức thư thân bút của Lý Long Cơ vẫn nằm trên người hắn! Vì thế trong lòng hắn thiu não vô cùng.
Lý Long Cơ nghĩ quá đơn giản mà lệnh hắn phải hợp tác cùng Khánh vương đoạt quyền. Điều đó dễ dàng thế ư? Hiện nay bóng hình của Khánh vương ở đâu hắn còn chưa nhìn thấy, nghe nói đã bị Lý Khánh An giam lỏng tại Thạch Quốc, còn Phong Thường Thanh hắn thì cũng bị giam lỏng tại Ngân Thành đấy thôi!Hẳn không thể tự ý bỏ đi. hắn thậm chí không điều động nòi năm mươi binh sĩ. Hóa ra phó soái An Tây lại có thể đến nông nỗi này! Phong Thường Thanh không cần nghĩ cũng đoán ra được rất có khả năng Lý Khánh An đã biết được việc Lý Long Cơ bí mật gửi mật chỉ cho hắn.
Lần này hắn đột nhiên được dùng đến, nguyên nhân cũng rất rõ ràng. Đại Đường đã đổi thiên tử mới. bức mật chỉ kia của Lý Long Cơ đã không còn ý nghĩa gì.
Nghe Lý Khánh An hỏi hắn, Phong Thường Thanh miễn cưỡng cười nói: “Thuộc hạ cảm thấy đại tướng quân nghĩ quá xa. giờ cách lúc ký kết xong hiệp ước với Byzentium còn những hai mươi hôm. không nhẽ đại tướng quân bây giờ đã muốn xuất binh?”
Lý Khánh An lắc lắc đầu nói: “Lão Phong, ngươi vẫn chưa làm rõ điều ước hay sao. Đồng thời tấn cong Đại Thực là chỉ đồng thời đi tấn công Đại Thực, chứ không phải là cùng lúc xuất phát từ đây, vậy cũng có nghĩa là hai mươi ngày sau quân Đường phải xuất hiện trên lãnh thổ mà người Đại Thực thống trị, phát động chiến tranh với quân Đại Thực, một là Thổ Hỏa La. khongthì cũng là Sindh.”
“nhưng không phải vẫn còn quân Tây Lộ của Lý Quang Bật tướng quân sao? Chỗ hắn gần Thổ Hỏa La nhất, nên chắc sẽ đến kịp chứ!”
Lý Khánh An nhìn Phong Thường Thanh cười phá lên. “Lão Phong. không nhẽ ngươi mới làm một năm quan văn xong giờ cả đánh trận cũng không còn biết cách đánh nữa sao?”
Mặt già của Phong Thường Thanh để ngây, hắn khom mình chậm rãi nói: “Xin đại tướng quân chỉ giáo!”
Lý Khánh An đi đến trước bản đồ dùng gậy gỗ chỉ thẳng vào vị trí Thổ Hỏa La nói: “Ta lần này sẽ chia quân ra làm ba lộ, mục tiêu chiến lược rất rõ ràng. Nhiệm vụ của Lý Quang Bật là đoạt lấy Thổ Hỏa La, đuổi thế lực của quân Đại Thực ra khỏi khu vực sông Amul. Như thế trận chiến này của hắn nhất định phải đánh trước. Một khi giao chiến cùng Thổ Hỏa La, theo lý thường chắc chắn phía Đại Thực sẽ phái quân Khurasan đến chi viện. nhưng lúc ấy để Byzentium gây áp lực với Đại Thực phía bắc, Mangur (*Man Tô Nhĩ) sẽ không đặt trọng tâm ở phương Đông nữa. Hắn chắc chắn sẽ tập trung binh lực đề phòng chống đại quân của Byzentium nam hạ. Và cứ như thế này, Mangur rất có khả năng sẽ điều động đội phía Sindh và Panjub để cứu viện cho phía Thổ Hỏa La.”
Gậy gỗ trên tay Lý Khánh An chỉ tiếp qua Sindh và Punjab tiếp tục nói: “Nếu như vậy thì Sindh và Panjub nhất định sẽ bị trống vắng quân đội. lúc ấy thì đúng là ngàn năm có một cho ta.”
Phong Thường Thanh thở dài một hơi tán thưởng: “Chiến lược của đại tướng quân ngày càng cao minh, thuộc thạ đúng là có mơ cũng không theo kịp nổi tướng quân.”
Dừng lại một lúc. hắn bỗng chau mày nói: “Nhưng nếu như thế thì một chỉ quân đội của đại tướng quân đủ công hạ Sindh và Punjab, vậy vì sao thuộc hạ lại phải đi phía Tiểu Bột Luật?
“Câu này của ngươi hỏi hay lắm!”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Vì ta muốn để ngươi đi đánh Thiên Trúc.”
“Thiên Trúc?” Phong Thường Thanh thừ cả người ra.
“Đúng vậy! Chính là đi tấn công Thiên Trúc! chỉ tiếc là ta không có bản đồ Thiên Trúc tại đây, khó màn nói rõ với ngươi quá. nhưng ta biết được địa hình Thiên Trúc bằng phảng,dân cư đông đúc, lương thực cực kỳ trù phú. Hơn nữa, quân đội của họ lại chẳng thiện chiến. Năm xưa sứ thần Đại Đường của chúng ta chỉ dựa vào sức bản thân mà càn quét Thiên Trúc.Còn ngươi đặt dẫn năm ngàn quân đi vào đánh Thiên Trung, chắc chắn sẽ hơn hẳn kẻ tiền bối của chúng ta.”
“nhưng mà...Chúng ta tấn công Thiên Trúc như thế hình như Sư xuất vô danh?” Phong Thường Thanh vẫn còn hơi do dự.
“Chả có gì là sư xua vô danh danh bất thuận cả. Ta không cần thổ địa cua chúng, cũng chẳng phải đồ sát nhân dận của chúng, không cần thiết! Ta cả phải là kẻ cuồng sát đâu. nhưng ta muốn có vàng và lương thực của chúng. Lần này ngươi tấn công Thiên Trúc chí ít phải mang về số lương thực hơn hai trăm vạn thạch cho ta. Còn vàng và bạc ta sẽ không đưa con số cho ngươi, càng nhiều càng tốt.”
Lý Khánh An thấy Phong Thường Thanh vẫn còn đang do dự bèn vỗ vỗ vai hắn nói: “Lão Phong, ta cần lương thực và vàng cũng chẳng phải vì muốn thỏa tư dục của bản thân. mắt thấy Trung Nguyên đại loạn sắp dậy, dã tâm của An Lộc Sơn cũng như lòng Tư Mã Chiêu, ai ai cũng nhìn thấy. chỉ sợ một khi hắn tạo phản, quân Trung Nguyên chắc chắn tất bại. chỉ thương cho dân chúng lầm than. Ta cần lương thực để cứu tế họ. Ta cần vàng để cứu vãn tài chính tô thuế Đại Đường sớm muộn cũng suy sụp. Ngươi hiểu rồi chứ? Ta chẳng qua là đang nghĩ về tương lai cho Đại Đường.”
Có một số lời Lý Khánh An không cần phải nói quá rõ, Phong Thường Thanh cũng hiểu, Lý Khánh An hiện là Triệu vương Đại Đường,là hậu duệ của thái tử Kiến Thành, chỉ của hắn là tại thiên hạ.
Phong Thường Thanh vốn cho rằng bản thân mình đã không còn cơ hội, có lẽ sẽ phải ru rú trong Ngân Thành hết cuộc đời còn lại, nhưng hắn không ngờ Lý Khánh An lại có thể trọng dụng lại hắn. Có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng. Nếu hắn không biết nắm bắt. vậy có lẽ của cuộc đòi của hắn sẽ không còn gì nữa, có lẽ phải u uất đến già. Đạo lý này hắn hiểu thấu.
Dù cho Lý Long Cơ có đích thân đến An Tây đi chăng nữa. e rằng hắn cũng không cách nào đoạt nổi quân quyền của Lý Khánh An. Mà xem ra chính sách đoạt quyền của Lý Long Cơ đã hoàn toàn thất bại, không những xé lé một Đại Đường đang yên đang lành, còn giúp cho An Lộc Sơn lớn mạnh hơn. ngay cả bản thân Lý Long Cơ cũng ngã gục ngay tại Sóc Phương, sống dở chết dở. Như thế này, hắn làm sao còn cần thiết phải tận tụ một lòng cho lão hoàng đế hại nước hại dân này sao?