Lý Khánh An về Trường An đã được ba ngày. Trong ba ngày này, hắn cơ hồ đã trở thành người phát ngôn của Lý Dự. Từng đợt từng đợt quan lại văn võ trong triều đến bái phỏng hắn. và hầu như ý mà họ muốn biểu đạt đều không khác gì nhau. Bọn họ nguyện ý tận trung cho hoàng trưởng tôn. hi vọng hoàng trưởng tôn có thể lên ngôi sớm. Thông qua thống kê của Lý Khánh An. cơ hồ có hơn tám phần mười triều thần ủng hộ Lý Dự lên ngôi, nhưng đó cũng không có nghĩa là Lý Dự có đủ căn cứ để được lên tiếp quản ngôi báu Đại Đường. Đây chẳng qua là hiện tượng ăn theo của lóp quan lại trung hạ cấp. Nếu Lý Long Cơ tỉnh lại. bọn họ thế nào cũng sẽ nói là do hoàng trưởng tôn Lý Dự tự ý lên ngôi, nên giờ quan trọng là phải thông qua biểu quyết cuối cùng của Chính Sự đường.
Lý Khánh An cũng chẳng vội vàng gì, mấy hôm nay hắn đã đi bái phỏng không ít đại thần, trong đó có cả Hộ bộ thượng thư Trương Quân, và thăm dò phong thanh trong miệng hắn. Trương Quân là một nhân vật quan trọng, nếu hắn biểu thị ủng hộ Lý Dự lên ngôi. vậy lực lượng ủng hộ của Chính Sự đường sẽ chiếm một số lượng lớn. Như thế Lý Dự chắc chắn sẽ xem như thuận theo đạo trời. chỉ tiếc rằng Trương Quân lại duy trì chú kiến của mình, hắn phải đợi sau khi Thánh Thượng hồi cung mới quyết định.
Đương nhiên. Lý Khánh An vẫn có thể dùng biện pháp mạnh để đưa Lý Dự lên ngôi. Dựa vào ba ngàn kỵ binh của hắn không ai có thể phản đối. nhưng vấn đề lại xảy ra trên người Lý Dự. Lý Dự kiên quyết phải đợi Thánh Thượng hồi cung, nhưng nếu Chính Sự đường mà cho thông qua thì hắn vẫn đồng ý tạm thời nhận hoàng vị nhiếp chính.
Vào lúc giữa trưa, Lý Khánh An đương chuẩn bị rời khỏi nhà đến Đông Cung, thì lại gặp đúng huyện lệnh huyện Vạn Niên Thôi Quang Viễn lại có việc khẩn cấp tìm gặp hắn. Theo sau Thôi Quang Viễn là một quan viên cấp thấp.
Thôi Quang Viễn là một trong số quan viên ít ôi đi theo tận trang của Lý Khánh An, hắn vốn là định sẽ bỏ đi chức quan huyện lệnh nho nhỏ kia để đến An Tây nhậm chức, nhưng lại bị Lý Khánh An khuyên can. Thôi Quang Viễn lưu lại Kinh thành làm quan sẽ còn có tác dụng hơn cả đến An Tây.
quả thật thế, dưới sự giúp đỡ của Thôi Quang Viễn, không ít hội viên nồng cốt của Hán Đường Hội bị tóm đã thuận lợi trốn khỏi Trường An. Tửu tứ Nhiệt Hải Cư của Thường Tiến cũng nhờ hắn mà không bị niêm phong điều tra. Nơi đó là nơi đã tàn trừ trăm vạn quan tiền của Hán Đường Hội. nó được may mắn thoát nạn toàn nhờ Thôi Quang Viễn. Nhưng hôm nay, Thôi Quang Viễn lại có việc đại sự quan trọng hơn đến tìm Lý Khánh An.
“Đại tướng quân, Ty chức có việc quan trọng cần bẩm báo.” Vừa vào khách đường. Thôi Quang Viễn đã không đợi được vội bầm.
Lý Khánh An liếc sang vị quan viên đang đứng sau lưng Thôi Quang Viễn. Hắn trông chạc tứ tuần, tướng mạo bình bình, chỉ là một vị tiếu quan cấp thấp hoàn toàn không có gì đặc sắc, chắc việc đại sự mà Thôi Quang Viền nói có liên quan đến người này.
Lý Khánh An cũng không kinh ngạc, hắn chỉ cười cười nói: “Thôi sứ quân, người đứng sau lưng ngươi là?”
Vị quan viên đó vội khom mình thi lễ với Lý Khánh An: “Ty chức là Diêu Thăng Bình thự lệnh Điển cứu thự Thái Bộc tự, Ty chức và Thôi huyện lệnh là bạn thân chí cốt. chuyên đến thỉnh cầu Thôi huyện lệnh có thể dẫn Ty chức đến gặp đại tướng quân, Ty chức có việc trong đại cần phải bẩm báo.”
Điển cứu thự phụ trách nuôi bò ngựa, chăm sóc cho bọn chúng. thự lệnh là một tiểu quan thất phẩm; Lý Khánh An không khỏi thắc mắc, Điển Cứu thự lệnh tìm hắn để làm gì? Không lễ là những con ngựa mà kỵ binh của hắn dùng đã có vấn đề gì ư?
“Đã xảy ra việc gì thế này?”
Diêu Thăng Bình ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Sáng sớm hôm nay Ty chức vô tình biết được một tin. An Lộc Sơn đang đưa sáu ngàn con trâu và ngựa vào thành.”
“Hon nữa Thái Bộc tự khanh Đạt Hề Tuần cũng đã phe chuẩn thỉnh cầu của An Lộc Sơn.” Thôi Quang Viễn ở một bên bổ sung thêm.
“Vì sao An Lộc Sơn lại phải đưa ngựa và trâu vào Kinh?” Lý Khánh An có phần không hiểu ý của bọn họ.
Diêu Thăng Bình nói: “nghe nói là dân vùng thiên tai Hà Đông trong quá trình chạy nạn đến Quan Trung từng có không ít người trộm trâu bò trong vùng để giết thịt, An Lộc Sơn muốn bồi thường lại cho Quan Trung, cho nên hắn đã phái người đưa trâu và ngựa vào Kinh thành.”
“Thế không phải kỳ lạ sao, muốn đưa trâu ngựa vào hoàn trả Quan Trung, đây là việc của quan địa phương, liên quan gì đến An Lộc Sơn hắn?”
Lý Khánh An quả thật không thể lý giải được dụng ý của An Lộc Sơn. Hắn khoát tay sau lưng đi được hai bước thì bỗng quay phất lại hỏi: “Nếu chăm sóc cho đàn trâu ngựa kia vào Kinh thì nhiều nhất cần bao nhiêu tùy tùng?”
Diêu Thăng Bình rất có kinh nghiệm, hắn lập tức trả lời: “Xem độ cẩn thận trong lúc chăm sóc. Thông thường mà nói một người có thể chăm sóc năm con ngựa trâu trên đường đi, nhưng nếu cần cẩn thận hơn thì có thể một người chăm sóc một con. Với những loại chiến mà thượng đẳng thì phải chăm sóc như thế.”
“Một con một người, vậy sáu ngàn con ngựa trâu thì cần sáu ngàn người?!”
Lý Khánh An lẩm bẩm, hắn bỗng hiểu ra vấn đề nghiêm trọng trong đó. An Lộc Sơn đang dẫn binh vào Kinh thành!
Nghĩ đến điểm này hắn lập tức hạ lệnh: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa. ta phải vào Đông Cung ngay!”
Xong hắn lại quay sang tán thưởng Diêu Thăng Bình nói: “Ngươi đã báo cáo rất ư kịp thời, nếu âm mưu của An Lộc Sơn mà bị phá hoại, ngươi sẽ là người lập công đầu.
Diêu Thăng Bình có phần được ca ngợi quá mà kinh hoàng thối thoát không dám nhận: “Ty chức không dám. Ty chức chỉ là cảm thấy việc này có phần kỳ lạ.”
Lý Khánh An gật gật đầu, hắn lại quay sang nói với Thôi Quang Viễn: “Quang Viễn, ngươi hãy giúp ta làm một việc, ngươi đi điều tra thử xem An Lộc Sơn có tất cả bao nhiêu sản nghiệp. bao nhiêu người làm và nô lệ tại Trường An hay trong Quan Trung, có thông tin gì lập tức báo cho ta biết.”
“Ty chức đã hiểu, Ty chức sẽ đi điều tra ngay.”
Thôi Quang Viễn nhận lệnh xong vội vàng dẫn theo Diêu Thăng Bình lui xuống. Còn Lý Khánh An chỉ đơn giản chỉnh chu lại chút ít liền ngồi xe ngựa tức tốc đến Đông Cung. Lý Khánh An đã ý thức được, nguy cơ đầu tiên đã đến.
Trong Đông Cung, Lý Dự đang khoát tay sau lưng đứng ngay bên cửa sổ. Ánh mặt trời sau giờ trưa quả thật quá chói mắt.
Chúng cứ chiếu rọi lên mặt Lý Dự. khiến mắt hắn ti hí lại không tài nào mở lên nổi. Có điều xuyên qua từng tia sáng chói rọi đó vẫn không khó gì nhìn rõ sự lo lắng không giấu được ai trong mắt hắn. Tuy hắn đã công khai bày tỏ thái độ, phải đợi Thánh Thượng trở lại thì mới bàn đến việc lên ngôi của mình, nhưng đây tuyệt không phải xuất phát từ bổn ý hắn. Trong lòng Lý Dự thổn thức bất an. Hắn biết rõ hơn ai hết, Quan Trung đang trống vắng, nếu hôm không mau định hoàng vị của mình lại, thì một khi cường binh vào Quan, địa vị của hắn e rằng sẽ khó mà giữ lại được.
Những tên quân phiệt địa phương Đại Đường bây giờ phần lớn có quan hệ liên can đến các thân vương. người có thể tỏ rõ ý ủng hộ hắn chỉ có mình Lý Khánh An. Ca Thư Hàn tuy từng biểu thị sẽ ủng hộ, nhưng sau biến cố lần này, phía Ca Thư Hàn đã hoàn toàn bặt âm vô tín. kỳ thực thái độ của hắn như thế đã quá rõ ràng.
Lý Dự lo lắng rằng quân Kiếm Nam sẽ bắc thượng. Hắn đã biết được tin Dĩnh vương câu kết với Cao Tiên Chi.
Dĩnh vương dã tâm đầy mình nay còn có được quân đội hậu thuẫn đằng sau thì làm sao lại có thể không chút tơ tưởng với ngai vàng?
Và còn An Lộc Sơn nữa. hắn giờ đã xuất binh chiếm lĩnh Hà Đông, liệu có còn chỉ kiếm về Quan Trung nữa không? Trong lòng Lý Dự đầy ưu lo. Cục diện mà hắn sắp phải đối diện sẽ rất ư phức tạp hỗn loạn. Nếu muốn trùng kiến lại thịnh thế thì há phải chuyện dễ. Đừng nói là Khai Nguyên thịnh thế, mà dù chỉ là thống nhất lại Đại Đường, diệt trữ quân phiệt địa phương cũng khó tựa lên trời.
Tài chính không đủ. binh lực yếu ớt, đất đai đã bị xâu xé nghiêm trọng dẫn đến tình trạng đào hộ ngày càng gay gắt. Dân chúng lầm than, tình hình quan dân mâu thuẫn đã còn trong tình trạng chờ giọt nước tràn ly. Như thế này, thì hắn lấy gì mà đi bình định tứ phương đây?
Lý Dự thở dài. “Sư phụ. loạn cục ở giữa này, đồ đệ nên hạ thủ thế nào đây?”
Sau lưng không xa chính là sư phụ Lý Bí của hắn. Từ sau khi rời khỏi Lý Khánh An. Lý Bí đã chuyên tâm phò tá Lý Dự. Lý Bí khuyên can hắn tích cực tham dự vào việc triều chính, dần dần nắm lại quyền trong triều, nhất là phải tin tưởng Lý Khánh An để sau này có kẻ chi viện từ sau.
Lý Bí hiểu được nỗi phiền não của Lý Dự. hắn từ từ đi lên trước nói: “Điện hạ cũng không còn phải sốt ruột như thế, phàm việc gì cũng đều có quy luật vận hành của nó, có sinh ắt sẽ có diệt, tuy thời cuộc bây giờ không phải tốt lắm. nhưng cũng không đến nỗi quá xấu. Dầu sao điện hạ của là chính thống. ai cũng không dám dễ dàng đứng ra. ngay cả An Lộc Sơn cũng chỉ dám nói là tiếp quản Tiết độ sứ Hà Đông mà thôi. Điều quan trọng bây giờ là phải ổn định lại cục diện, đừng để nó bị lâm vào tình trạng không còn khống chế nổi. Sau đó sẽ từ từ giải quyết từng việc một. tuyệt không thể bứt dây động rừng, đợi cơ hội xuất hiện thì mới quả quyết ra tay.”
“Sư phụ, phàm sự đều có nặng nhẹ nhanh chậm. Việc trước mắt này thì nên như thế nào? Việc này gấp, việc nào còn có thể hoàn? Xin sư phụ hãy chỉ dạy cho ta.”
“Điện hạ. việc gấp trước mắt là phải lên ngôi trước, phải có được sự ủng hộ của dân chúng thiên hạ. Việc này không thể nào chậm trễ được nữa. nếu kéo dài hơn nữa ắt sẽ có biến cố. Điện hạ. có một câu nói này, tại hạ không biết có nên nói hay không.”
“với ta. tiên sinh còn có gì để ngại ngùng? Xin sư phụ cứ nói thẳng.”
Lý Bí thở dài một hơi, nói: “Kỳ thực ta lo lắng nhất không phải là chư vương hay Tiết độ sứ. người ta lo lắng nhất chính là Ưng vương.”
“Phụ vương ta?!” Lý Dự ngỡ ngàng, hắn vội xác minh lại: “Tiên sinh nói thế này là vì sao?”
“Điện hạ không cảm thấy thời gian Ưng vương ở lại Sóc Phương quá dài rồi ư?”
Trong mắt Lý Bí đầy lo âu. Lũng Hữu rõ ràng đã sở hữu binh lực có ưu thế tuyệt đối. hoàn toàn có thể dẹp gọn Vinh vương trong chốc lát. nhưng hắn lại cứ để mình rơi vào tình thế bế tắc với bọn chúng, mãi không rút ra được; để mặc cho Trường An trống vắng. Qua đó khiến người ta không thể không hoài nghi về động cơ của hắn.
Lý Dự mãi không thốt lên từ nào được, mãi một hồi hắn mới khàn giọng hỏi: “Hay phụ thân có nỗi khổ tâm gì khác, người vì ta bôn ba khắp chốn, chúng ta không nên hoài nghi người. Hơn nữa. hoàng vị này vốn dĩ là của người, nếu người muốn thì ta có thể nhường lại cho người. Đây mới là bốn phận của bậc làm con cái.”
Lý Bí lặng lẽ gật đầu. hắn lại cố nở nụ cười nói: “Dù thế nào đi chăng nữa. điện hạ cũng phải lên ngôi càng sớm càng tốt. không thể nào để kéo dài thêm nữa. Việc này ta sẽ đi thương lượng cùng Lý Khánh An.”
Hắn vừa nói xong thì ngoài cửa đã có thị vệ đến bẩm báo: “Điện hạ. An Tây quận vương cầu kiến, nói là có việc khẩn cấp.”
Lý Dự thừ người ra một lúc, là Lý Khánh An đến! Hắn vội nói: “Mau mau mời vào!”
Lý Bí từ từ đi lên phía trước, sắc mặt nghiêm túc nói: “Hắn nói có sự tình khẩn cấp, đây chắc chắn là đã xảy ra đại sự rồi!”
Một lát sau. Lý Khánh An bước nước đại đi vào, hắn khom người thi một lễ với Lý Dự: “Tham kiến điện hạ!”
“Đại tướng quân không phải khách sáo, tướng quân đến gấp thế có phải là xảy ra việc gì không?”
“Thần vừa nhận được một tin. An Lộc Sơn muốn vào Kinh dâng trâu, ngựa trâu mỗi loại ba ngàn con. không biết điện hạ có biết việc này không?”
Lý Dự kinh ngạc nói: “Việc này ta hoàn toàn không biết, đại tướng quân nghe tin từ đâu?”
“Ta cũng vừa mới biết được tin này, An Lộc Sơn mượn cớ bồi thường cho hành vi cướp trâu của dân tỵ nạn tại Quan Trung, nên giờ dâng trâu ngựa trả triều đình, hơn nữa đã được Thái Bộc tự phê chuẩn.”
Lông mày Lý Dự chau lại một đống. Kinh Triệu quả thực không ít huyện từng phản nàn về hành vị trộm cướp của dân tỵ nạn Hà Đông. việc này hắn từng nghe qua. nhưng cũng không đến nỗi để An Lộc Sơn phải đích thân mang trâu đến trả. Đây là điều cực không hợp lý, và thường đằng sau việc không hợp Lý sẽ toát lên một số manh mối kỳ quái. Rốt cuộc An Lộc Sơn có ý gì đây?
Lúc này, Lý Bí bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng đã lên tiếng: “Ý của đại tướng quân ta hiểu, An Lộc Sơn muốn tiến quân vào Quan Trung.”
“Tiên sinh nói thế là ý gì?”
Lý Khánh An cũng thở dài nói: “Tiên sinh nói quả thật không sai. sáu ngàn con súc vật đi vào Quan Trung, mỗi con có một người đi kèm chăm sóc. vậy sẽ là quân đội sáu ngàn người. hơn nữa còn là kỵ binh, đây là kế dấu trời vượt biền để che mắt thiên hạ (*kế thứ nhất trong tam thập lúc kế.)
Lý Dự có phần ngỡ ngàng, điều hắn lo lắng nhất chính là An Lộc Sơn sẽ ra tay. vội hỏi: “Nếu thật sự như thế thì chúng ta nên ứng phó thế nào đây?”
Lý Bí không nói gì. việc này còn nghĩ thế nào nữa? Nếu An Lộc Sơn đã chủ động đến. vậy đối sách ứng phó đương nhiên rơi vào người Lý Khánh An thôi.
Lý Dự cũng kịp phản ứng. hắn nhìn sang Lý Khánh An thi một lễ, khẩn cầu nói: “Quan Trung đang trống vắng, việc này còn mong đại tướng quân có thể giúp ta phân ưu!”
Lý Khánh An gật gật đầu nói: “An Lộc Sơn vào Kinh chẳng khác chỉ Đổng Trác vào kinh. Quan Trung binh lực trống vắng, ta tuy binh lực bạc nhược, nhưng vẫn không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Ta nghe nói nguyên soái Đồng Quan Vương Tư lễ đã đến nương nhờ điện hạ. ta hi vọng điện hạ có thể lập tức viết lá thư cho hắn. nhờ hắn nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của ta. để ta còn tập trung quân lực, may ra như thế có thể hóa giải âm mưu của An Lộc Sơn.”
Lý Bí cũng nói: “Điện hạ. đại tướng quân nói chí phải. Đồng Quan cũng có ba ngàn quân phòng thủ. Vương Tư Lễ nếu tuân thủ mệnh lệnh của đại tướng quân, vậy trong tay chúng ta sẽ có sáu ngàn quân, đủ để ứng phó với tấn công của An Lộc Sơn, xin điện hạ hãy lập tức thảo thư.”
Với những lời đề nghị của Lý Bí. Lý Dự luôn lắng nghe răm rắp. Không một chút do dự, Lý Dự bèn lập tức viết hai lá thư và cho đóng dấu ấn của Đông Cung, một lá thư giao Lý Khánh An, một khác giao cho thị vệ tam phúc hỏa tốc đưa đến Đồng Quan, lệnh cho Vương Tư Lễ không được tự tiện để cho đội trâu, ngựa của An Lộc Sơn vào quan, mà tất cả phải nghe theo lệnh của Lý Khánh An.
Lúc này, Lý Khánh An lại nói: “Nếu ta mà đi Đồng Quan, chỉ duy lo lắng cho phòng ngự tại Trường An. Trong thành chỉ có hai ngàn quân, vừa phải bảo vệ cho hoàng cung, lại vừa phải trấn thủ thành môn, binh lực như thế quá ít. Ta đề nghị là lập tức cho chiêu mộ hương dũng từ các huyện của Trường An. để gia tăng sức phòng ngự của thành. Ta biết có nhiều dân lưu vong tại Trường An kỳ thực trước đây đều là phủ binh, điện hạ chỉ cần xá miễn cho tội đào tẩu của họ, chiêu mộ quân đội hơn vạn người là hoàn toàn không có vấn đề. Nếu được như vậy, thì việc phòng thủ của thành Trường An sẽ có thể gia tăng, xin điện hạ hãy áp dụng chính sách này. ”
“nhưng ta lo rằng Trương Quân sẽ ngăn cản việc này, e rằng Chính Sự đường khó mà thông qua được.”
“Không sao cả, ta có thể đảm bảo Trương Quân sẽ không cách gì ngăn chặn việc này, điện hạ có thể khẩn cấp cho triệu tập hội nghị Chính Sự đường.”
Vừa rời khỏi Đông Cung, Lý Khánh An đã lập tức cho mệnh người tìm Nam Tế Vân đến nói với hắn: “Ngươi có thể giữ năm trăm ngươi lưu lại trấn giữ Trường An. phụ trách chỉ huy hương dũng mà chư quân sẽ chiêu mộ.”
Nam Tế Vân phát hoàng, vội hỏi: “Vậy đại tướng quân sẽ đi đâu?”
“An Lộc Sơn đến xâm phạm biên cảnh, ta phải hỏa tốc đến Đồng Quan phòng ngự, nhưng ta lo ngại An Lộc Sơn có lưu lại một nước phòng hở, hay Dĩnh vương sẽ dẫn binh vào Kinh, nên người tuyệt đối phải bảo đảm được an toàn của Trường An. Nếu không có mệnh lệnh của ta, tất cả quân đội tuyệt đối không được vào thành.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Nam Tế Vân đương định đi thì bị Lý Khánh An gọi lại, hắn khẽ giọng nói với Nam Tế Vân: “Chiều hôm nay chư quân sẽ cho triệu tập hội nghị Chính Sự đường khẩn cấp, bây giờ Trương Quân đang ở trong phủ. ngươi có thể dẫn lính đến chắn ngay trước cửa nhà hắn. không cho hắn ra khỏi phủ một bước. Ngươi hiểu ý ta rồi chứ?”
Nam Tế Vân ngỡ ngàng. hắn mếu máo nói: “Thuộc hạ chỉ lo là như thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng đại tướng quân mà thôi!”
Lý Khánh An mỉm mỉm cười, hắn vỗ vỗ vai Nam Tế Vân nói: “Sự tình trên thế gian này không có trắng hoặc đen tuyệt đối, chỉ là xem ngươi giải thích thế nào về hành động của mình thôi. Ai nói ngươi chắn trước cửa nhà hắn. ngươi chỉ là phụng mệnh của ta đi đến bảo vệ Trương thượng thư. Gần nhà hắn phát hiện có thích khách, ngươi chỉ là lo cho an nguy của hắn. hiểu ý ta rồi chứ?”
Nam Tế Vân cuối cùng cũng hiểu ý của Lý Khánh An. trên khuôn mặt nghiêm túc lạnh như tờ mọi khi của hắn cũng không kiềm nổi nở nụ cười đểu giả: “Vậy thuộc hạ sẽ đi làm một phen thích khách vậy!”
Lý Khánh An cười ha hả nói, “Thật không ngờ là Nam Bát cũng có thể dùng âm mưu quỷ kế. Được! Được!”
Hắn khen liền hai tiếng, xong lại dặn dò thêm vài câu mới dẫn hai ngàn năm trăm kỵ binh phóng về hướng cửa thành.
(Trong lịch sử. An Lộc Sơn đã lấy cớ là đưa ngựa vào Kinh thành, nhưng mỗi con ngựa lại có hai mã phu, đúng là lòng da lang sói; chỉ tiếc là âm mưu của hắn đã bị quan viên địa phương phát hiện, khẩn cấp thượng thư lên trên để lột trần mưu mô của An Lộc Sơn.)
Lý Khánh An dẫn đội kỵ binh phi nước đại trên đường Chu Tước, tiếng vó ngựa như sấm. đã sớm có kỵ binh ở phía trước mở đường, lớn tiếng quát to nói: “những người ở phía trước kia mau tránh ra. đại quân có nhiệm vụ khẩn cấp phải ra khỏi thành!”
Người đi đường trên đại lộ Chu Tước đồng loạt tránh sang hai bên. bọn họ nhìn theo quân An Tây như một cơn gió lốc bay vút qua trước mắt. khí thế kinh thiên động địa đó, khiến cho người đi đường sợ tới mức che mặt không dám nhìn thẳng trực tiếp, đợi đại quân đi xa rồi, thì bọn họ lúc này mới dám bàn tán xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Đội kỵ binh vọt thẳng ra tới cửa thành mới dần dần giảm tốc độ xuống, theo thứ tự xuyên qua cửa thành. Lúc Lý Khánh An xuất hiện. Thôi Quang Viễn sớm đã chờ sẵn ở bên cửa thành lập tức hô lớn: “Đại tướng quân, xin dừng bước!”
Lý Khánh An thả chậm dây cương. tiến lên cười nói: “Quang Viễn huynh, đã tra ra được tình hình gì rồi chưa?”
Thôi Quang Viễn tiến lên chắp tay nói: “Thời gian cấp bách, ta cũng chỉ là hiểu được tình hình một cách đại khái mà thôi. An Lộc Sơn ở Quan Trung có khoảng bảy tám trang viên, mỗi một chỗ chiếm đất với quy mô cũng không nhỏ, có thuê công nhân và nô lệ từ trên dưới mấy trăm người tới mấy ngàn người. Hiện tại chỉ biết được số tình báo như vậy thôi. Ty chức sẽ tiếp tục thu thập, đến ngày mai có thể sẽ tường tận hơn một chút.”
“Tốt lắm! Nếu ngươi đã thu thập được những tình báo tường tận hơn. có thể liên hệ với tướng quân Nam Tề Vân. hắn sẽ bằng tốc độ nhanh nhất đem tình báo truyền đến cho ta.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Lý Khánh An thấy hắn muốn nói lại thôi, liền cười nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Thôi Quang Viễn lắc đầu: “Đã không còn nữa rồi, chúc Đại tướng quân thuận buồm xuôi gió.”
“Tốt lắm. ta cũng hy vọng nghe thấy tin ngươi thăng chức.”
Lý Khánh An liền ôm quyền, quay đầu ngựa lại. hướng cửa thành ngoại chạy nhanh mà đi, Thôi Quang Viền nhìn bóng dáng của các kỵ binh An Tây kỵ đi xa dần. không khỏi lẩm bẩm: “Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp, bất phá lâu lan chung bất hoàn" (*Bắc phạt, bụi vàng xuyên áo giáp, Chưa diệt Lâu Lan. chẳng về làng._Người dịch Phụng Hà). Không biết Thôi Quang Viễn ta khi nào mới có thể khoát lên người chiếc hoàng kim giáp nhỉ?”