Thiên Hạ

Chương 354: Sơ triển tài năng





Lý Uyển từ từ đi đến cửa trướng đứng lại lắng nghe một lúc. chỉ nghe trong trướng chốc chốc lại có tiếng ho khụ khụ của phụ hoàng vọng ra. Lòng Lý Uyển nặng trĩu, hắn biết rõ phụ hoàng mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa. ước muốn để phụ hoàng đổi chư vương e rằng sẽ không còn thực hiện được nữa. Mắt thấy trưởng tôn Lý Dự sắp lên ngôi, khiến lòng Lý Uyển hụt hẫng vô cùng.

Lý Uyển là người con thứ sáu của Lý Long Cơ, vốn nổi tiếng tài tình phong nhã. rất có tiếng tăm trong mắt bọn vọng tộc. Hắn vốn rất xem nhạt vấn đề quyền thế. Trước khi xuất nhiệm Tiết độ sứ Hà Đông. Lý Uyển ít khi nghĩ đến việc đoạt vị. Hắn vốn cho rằng hoàng vị không có duyên với mình, nhưng lòng người luôn thay đổi theo biến đổi của hoàn cảnh. Khi làm Tiết độ sứ Hà Đông, trong tay nắm quân quyền thực tại. hắn lần đầu tiên nếm được vị ngọt của quyền lực. Thế giới nội tâm của hắn cũng thay đổi một trời một vực. Hắn bắt đầu khát khao ngôi vị hoàng đế, liệu hắn có hi vọng không? vốn dĩ hắn vẫn còn một tia hi vọng. Hắn đã mang theo hi vọng đó đến Khánh Châu này. nhưng giờ đây, chính mắt hắn nhìn thấy sức khỏe phụ vương ngày một yếu đi, hắn liền biết, khả năng này không còn cao nữa. Phụ hoàng dù thế nào cũng không thể lấy việc làm lung lay xã tắc ra mạo hiểm mà lập thái tử nữa.

Lý Uyển thầm thở dài một tiếng rồi quay lưng định rời đại trướng. không ngờ ngay lúc này, trong đại trướng lại vọng ra giọng yếu ớt của Lý Long Cơ.

“Là Uyển Nhi ư?”

“Vâng! Phụ hoàng, là con đây.”

“Con..vào đây đi.”

Lý Uyển đi vào đại trướng. Lý Long Cơ đang nằm trên giường, bên cạnh hắn không còn là hai ả nữ tử Khánh Châu vừa có được, mà là Vũ Hiền Nghi cùng rời Kinh với hắn. Vào giờ phút này, người hắn cần nhất chính là người phụ nữ quen thuộc.hiểu hắn và có thể chăm sóc cho sức khỏe hắn.

“Phụ hoàng!” Lý Uyển quỳ xuống thi lễ.

Lý Long Cơ gắng sức gượng dậy nói: “Trẫm đương có muốn việc muốn tìm con.”

“Phụ hoàng cứ nói!”

“Trẫm suy ngẫm rất lâu. quân Sóc Phương cũng là quân đội của trẫm. trẫm không muốn có bất kỳ chết chóc khi giao chiến với quân Sóc Phương, nên trẫm quyết định cho An Tư Thuận một cơ hội nữa. Nếu hắn chịu đến đầu hàng trẫm. trẫm sẽ phong hắn làm Hà Nam Độ quan sát sứ. và không giết hắn. Con thấy thế nào?”

“Phụ hoàng nhân từ, đây là cơ hội cuối cùng cho An Tư Thuận, hắn nếu còn không chịu sửa lại lỗi lầm. trời xanh cũng không thể dung tha cho hắn.”

“ừm!” Lý Long Cơ khẽ gật đầu nhìn hắn cười nói: “Cho nên trẫm đang nghĩ, rốt cuộc là sẽ phái ai đi làm sứ giả là tốt nhất, nghĩ đi nghĩ lại. vẫn thấy hoàng nhi con đi là thích hợp nhất!”

Lý Uyển tuyệt đối không ngờ tới rằng phụ hoàng lại phái mình đi Linh Châu, trong lòng hắn đầy chua sót. hắn đương nhiên biết đi Linh Châu mang ý nghĩa gì chứ. không chỉ có phải đối mặt với nguy hiểm bị An Tư Thuận bắt làm con tin. quan trọng hơn là quân Hà Đông của hắn sẽ giao cho ai?

Đột nhiên, Lý Uyển hiểu ra được nguyên nhân đích thực mà phụ hoàng mệnh lệnh hắn đến Quan Lũng hộ giá rồi. không là hộ giá gì cả. mà là mượn danh nghĩa hộ giá. để đoạt quân quyền của hắn. nghĩ sâu sắc thêm chút nữa. có lẽ hai người con trai của Võ Hiền Nghi cũng giống như mình vây mà thôi, cũng chẳng qua là kẻ trợ sức cho phụ hoàng mà thôi.

Khó trách phụ hoàng lại chịu đáp ứng yêu cầu của người Hồi Hột. để cho bọn họ phòng ngự Hồi Hột. hắn muốn đem quân Sóc Phương quân mang về Trường An. đến lúc đó mười tám vạn đại quân, đồng loạt giao cho hoàng trữ Lý Dự. đây có lẽ chính là nguyên nhân đích thực mà phụ hoàng muốn đích thân đến Sóc Phương.

“Như thế nào! ngươi không chịu đi sao?”

Lý Long Cơ ho khan hai tiếng, ngữ khí dần dần trở nên nghiêm khắc hẳn lên. đúng như suy đoán của Lý Uyển. Lý Long Cơ lần này đến Sóc Phương quả thật là vì muốn tập hợp quân đội. Quan Trung chỉ có tám vạn quân, phần lớn là tân binh, những quân đội đó làm sao có thể ngăn cản được hùng binh của Tiết độ sứ.

Lý Long Cơ làm hoàng đế gần bốn mươi năm nay, đạo lý này hắn hiểu chứ. đây cũng là nguyên nhân mà hắn cực lực muốn đánh Thổ Phồn, đánh cho Thổ Phồn phế đi, Lũng Hữu và Hà Tây sẽ không phải chịu sự uy hiếp lớn như vậy. Như thế hắn bèn có thể điều bộ phận quân đội quay về phòng ngự Trường An. Còn về phần hắn ngự giá tuần tra Quan - Lũng, một mặt đương nhiên là muốn đích thân đoạt quyền của An Tư Thuận, còn về một phương diện khác, hắn cũng muốn lợi dụng cơ hội này tập hợp binh lực, để cho những quân đội này quay về phòng ngự Trường An. đây chính là sự mưu tính hoàn mỹ của hắn.

Lúc này, hắn cảm thấy đứa con trai đã nhìn ra tâm tư đích thực của mình, trong ánh mắt hắn không khỏi lộ ra một tia sát khí. cơ mặt run lên bần bật. vẻ từ ái trên mặt đã không còn nữa. vẻ mặt trở nên dữ tợn đến đáng sợ, nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn kháng chỉ phải không?”

“Con không dám. sáng sớm ngày mai con sẽ xuất phát ngay.”

“Không! Ngươi hiện tại phải đi ngay, ngay lúc này phải xuất phát ngay!”

Lý Uyển bất đắc dĩ. đành phải run giọng nói: “Con tuân chỉ.”

Đợi Lý Uyển đi rồi. Võ Hiền Nghi lau mồi hồi trên trán cho Lý Long Cơ, thấp giọng trách hắn nói: “Bên ngoài tối đen như vậy, trời còn đang mưa nữa. chi bằng sáng ngày mai mới để cho hắn xuất phát.”

Lý Long Cơ không có trả lời câu hỏi của nàng, nhắm hai mắt lại. qua một lát sau. trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, vội la lên: “Mau! Mau đưa thuốc đó cho trẫm.”

Võ Hiền Nghi hoảng sợ, cuống quít nói: “Bệ hạ. thân thể của người không khoẻ. không thể dùng thuốc đó được, ngự y luôn mãi dặn dò, lúc sinh bệnh không thể dùng được.”

“Nàng mau... Cho trẫm!” Lý Long Cơ bắt lấy cổ tay nàng. dùng lực rất mạnh, cơ hồ bẻ gẫy cánh tay của nàng, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sáng rất kỳ dị, tia sáng kỳ dị đó khiến cho Võ Hiền Nghi cảm thấy rợn cả người.



“Thần thiếp cho người là được.”

Nàng không dám cự tuyệt nữa. liền từ trong rương lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ, mở ra. bên trong là mấy chục viên thuốc tròn màu đỏ rực lớn cờ một trái nho, cái màu đỏ rực đó khiến cho Võ Hiền Nghi nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Lý Long Cơ, trong lòng nàng càng cảm thấy lo lắng không yên.

“Nhanh lên!”

Lý Long Cơ lại thúc giục nàng. Võ Hiền Nghi đành phải lấy ra hai thuốc viên, bước nhanh đi đến trước mặt hắn. thật cẩn thận đỡ hắn dậy, đem một viên thuốc nhẹ nhàng nhét vào miệng hắn. Lý Long Cơ tựa như một kẻ vô cùng đói khát vậy, vài cái liền nhai nát viên thuốc, nuốt chửng đi. Võ Hiền Nghi lại đưa nước cho hắn uống hai ngụm, bèn len lén đem một viên thuốc viên lặng lẽ nắm ở lòng bàn tay, không ngờ Lý Long Cơ liếc nhìn tay nàng một cái. nổi giận nói: “Còn nữa!”

Võ Hiền Nghi bất đắc dĩ trong lòng thở dài một tiếng, đành phải đem một viên thuốc khác cũng nhét vào miệng hắn. Lý Long Cơ xuống thuốc xong, chậm rãi nằm xuống. Sau một lúc lâu. tia sáng kỳ dị kia lại xuất hiện trong ánh mắt của hắn. tay từ từ thò vào trong váy của Võ Hiền Nghi.

Võ Hiền Nghi hoảng hốt. chặn lấy tay của Lý Long Cơ lại. cầu xin nói: “Bệ hạ. thân thể của người nhiễm bệnh nhẹ a! Chờ sức khỏe của người khỏe lại một chút, thần thiếp nhất định hầu hạ người thực tốt mà. hiện tại bệ hạ không thể như vậy được, phải dường sức khỏe mình cho tốt đã.”

Lý Long Cơ có chút thô bạo mà kéo tay nàng ra. tay tiếp tục dọc theo bên trong đùi của nàng dần dần lần mò lên phía trên, trong lòng Võ Hiền Nghi vừa sợ hãi lại vừa khẩn trương, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bỗng nhiên, cả người nàng run lên. có chút xụi lơ quỳ rạp xuống trước mặt Lý Long Cơ, theo lực đạo trên tay của Lý Long Cơ tăng dần lên. nàng cũng khe khẽ rên rỉ lên. Hai ả cung nữ bên cạnh cuối cùng cũng phát hiện được điều khác lạ. các nàng vội vàng kéo màn che lại, lại đem cửa rèn kéo ngay lại.

Hai nàng đứng ở bên ngoài tấm rèm. kinh hồn táng đảm mà nhìn nhau. Thánh Thượng thật sự là không muốn sống nữa rồi. bệnh nặng như vậy mà còn làm chuyện ấy nữa. Lúc này chỉ nghe thấy bên trong màn che truyền đến một tiếng hét lên khe khẽ của Võ Hiền Nghi và chiếc giường vang lên những tiếng kẽo kẹt. hai ả cung nữ trong lòng khẽ thở dài một tiếng, lén lút rời khỏi.

Bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn.

Hội Châu ở kế bên Linh Châu, cũng chính là khu vực tỉnh Cam Túc Tĩnh Viễn ngày nay, nơi này là khu vực vùng núi Lục Bàn Sơn. núi non liên miên, địa thế gập ghềnh, cho dù cách Linh Châu cũng không xa lắm. nhưng quân Sóc Phương phải xuyên qua Lục Bàn Sơn. hơn nữa trời đang mưa to, điều này đối với việc hành quân bọn họ cũng là một thử thách rất gian nan.

Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau. quân Sóc Phương mới khó nhọc mà vượt qua được Lục Bàn Sơn. Lúc này bọn họ mới đi được một nửa lộ trình, đang ở địa bàn huyện Ô Lan. An Tư Thuận lòng như hỏa đốt. hắn biết hành tung của mình nhất định đã bị Lý Long Cơ biết được, nếu hắn còn không qua sông. một khi bị đại quân triều đình đuổi tới. hắn sẽ chết mà không có đất chôn thây.

“Đại soái!”

Một gã quan quân chạy như bay đến. bẩm báo nói: “Thám tử nhận được tin tức, bởi vì trời mưa quá to, mực nước sông Hoàng Hà dâng cao, ban đêm gió to sóng lớn. không thể qua sông được.”

“Có tin tức mới nhất của Thánh Thượng không?”

“Tạm thời không có, bọn họ hẳn là còn ở tại Thanh Cang lĩnh, thám tử nói bên kia cơn mưa càng lớn hơn nữa.”

An Tư Thuận suy nghĩ một hồi. quả quyết nói: “Không đến Hội Châu qua sông nữa. trực tiếp từ độ khẩu Ô Lan qua sông.”

Huyện Ô Lan là một cửa ải quan trọng của Hoàng Hà. ở bờ bên kia chính là chỗ đóng quân của quân Tân Tuyền. Không đến nửa canh giờ, đại quân đã đến độ khẩu, bởi vì dòng sông nơi này yên ả hơn. qua sông dễ dàng hơn. bởi vậy từ xưa đến nay nơi này thường là nơi thương mậu phồn thịnh, huyện Ô Lan cũng bởi vậy mà hình thành.

Đụng lúc mưa to, đại đa số thuyền bè cũng đều nao đậu ở độ khẩu, những chiếc thuyền nao đậu dày đặc đến nỗi mắt nhìn không thấy bến bờ. Giữa trưa, đúng vào buổi cơm trưa, đại đa số thuyền dân cũng đều ở bên trong thuyền mà ăn cơm. đúng lúc này, một ngàn quân tiên phong phóng ào tới, bọn lính tốp năm tốp ba xông lên thuyền lớn, thét gầm lên mà mắng, cướp đoạt thuyền, lát sau. hơn hai trăm chiếc thuyền chờ khách và hàng hóa đã bị quân Sóc Phương trưng thu.

Không đến nữa canh giờ, đại quân của An Tư Thuận đã chạy tới độ khẩu, hơn mấy chục chiếc thuyền mà đại đội quân tiên phong dùng biện pháp cưỡng chế mà trưng thu được đang chờ ở đó đã lâu rồi. An Tư Thuận lập tức thét lên ra lệnh lên thuyền, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong quân đội bắt đầu có lời đồn đãi, An Tư Thuận không phải là muốn đi Hà Tây chống lại quân Hồi Hột, mà là đại quân triều đình sắp đến Linh Châu. An Tư Thuận vì tránh né mới đi Hà Tây thôi.

Lời đồn đãi rất nhanh đã lan rộng ra. tam quân hò hét. cũng không chịu lên thuyền.

“Xin An soái nói rõ ràng rồi hẳn đi!”

An Tư Thuận bất đắc dĩ. đành phải sai người dựng một cái đài cao. dưới cơn mưa bụi dày đặc, hắn đi lên đài cao.

“Các vị huynh đệ, hiện tại có lời đồn đãi nói ta là tránh né Thánh Thượng mà đi Hà Tây, ta biết lời đồn này là từ đâu mà ra. Ta có thể vỗ ngực mà nói với mọi người, tuyệt đối không hề có việc này! Ta nhận được tin tức, người Hồi Hột từ Cư Diên Hài tiến xuống Trương Dịch ở phía nam, tình thế nguy cấp. mà quân Hà Tây bị Ca Thư Hàn điều đi. binh lực Hà Tây trống không. ta được ý chỉ của Thánh Thượng, vốn không thể nói cho các huynh đệ biết được, nhưng nếu mọi người hoài nghi, ta đây bèn đưa mọi người xem vậy!”

Hắn từ trong lòng lấy ra một bản thánh chỉ. đây là ý chỉ mà hắn bị miễn đi chức Sóc Phương Tiết độ sứ. hắn giơ cao lên cao giọng hô: “Các ngươi đã thấy rõ rồi chứ? Đây chính là thánh chỉ!”

Hắn đi xuống bậc thang, đem thánh chỉ mở ra, đưa ngay trước mắt các binh sĩ. lớn tiếng hét: “Các ngươi thấy rõ rồi chứ? Thấy rồi phải không?”

Không nói đến làn mưa che đi tầm mắt. không thể nhìn thấy rõ ràng chữ viết ở trên đó, cho dù thấy rõ đi chăng nữa. bọn binh sĩ phần lớn đều không biết chữ. ai cũng không biết trên đó viết cái gì, nhưng thái độ này của An Tư Thuận đã tạm thời xóa đi mối nghi ngờ của các binh sĩ.

An Tư Thuận thấy mọi người tin tưởng, liền lập tức vung tay lên ra lệnh nói: “Toàn quân lên thuyền!”



Đại quân bắt đầu lục tục lên thuyền, lúc này một gã tướng lĩnh tâm phúc chậm rãi đi đến trước mặt An Tư Thuận, thấp giọng nói: “chỉ có thể che giấu được trong nhất thời mà thôi, sau khi tới Hà Tây rồi, không thấy có quân Hồi Hột. đại soái về sau lại phải giải thích như thế nào đây?”

An Tư Thuận nhìn những binh sĩ đông nghìn nghịt đang xếp hàng lên thuyền, khẽ thở dài một hơi: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!”

Hơn hai trăm chiếc thuyền lớn dưới cơn mưa to dày đặc chậm rãi hướng bờ bên kia đi tới. trên mặt sông mưa rất lớn. gió sắt sóng dữ. thuyền lớn ở trên mặt sông tròng trành rất kịch liệt, đi trên mặt nước rất khó khăn, hơi bất cần liền có nguy cơ bị lật thuyền.

Trong thời tiết kiểu này thông thường người ta không bao giờ ra khơi cả. Nhưng dưới sự cưỡng bức của các quân sĩ. các phu chèo thuyền đành phải cắm đầu mà lái thuyền đi giữa ngọn sóng, tốc độ của thuyền vô cùng chậm chạp.

Đi được đã hơn một canh giờ rồi, các con thuyền rốt cục cũng lục tục cập đến bờ bên kia. An Tư Thuận ngồi trong con thuyền đi ở giữa đoàn thuyền, con thuyền của hắn là con thuyền lớn nhất, nặng đến ngàn thạch, có thể vận chuyển hơn năm trăm người, con thuyền đang chờ An Tư Thuận và hơn hai trăm viên thân binh của hắn.

Chiếc thuyền lớn còn chưa có cập bờ. An Tư Thuận đã phát hiện sự khác lạ ở bờ bên kia. chỉ thấy từng đội từng đội kỵ binh đang lao nhanh trên bờ, tách binh sĩ của hắn ra. các kỵ binh đang lớn tiếng nói gì đó với bọn binh sĩ. An Tư Thuận giống như một chạy đạp vào chỗ hụt vậy, ngã xuống vực sâu vạn trượng, hắn đã phản ứng lại kịp, những kỵ binh đó không phải quân đội của hắn. thế thì chỉ có thể là truy binh của Quách Tử Nghi đã đuổi tới.

Lúc này, bên bờ sông dần dần xuất hiện đại đội quân mã. chỉ thấy phía trước đội ngũ là một vị lão tướng, thiết khỏi ngân giáp, uy phong lẫm lẫm. lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào con thuyền lớn của hắn. chính là tân Sóc Phương Tiết độ sứ Quách Tử Nghi, người sắp sẽ chính thức thay thế hắn.

Hắn vẫn không có bị mình lừa được, An Tư Thuận đau khổ đến cơ hồ muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà cho xong. Hắn quá rõ ràng uy danh của Quách Tử Nghi ở trong lòng quân sĩ Sóc Phương, ngoại trừ thân binh của mình ra. tất cả binh sĩ cũng đều tin phục hắn ta. xong rồi, mình xem như hoàn toàn xong đời rồi.

Lúc này, hơn vạn binh sĩ đã lên bờ đồng loạt phát ra một tiếng hò hét: “Tuyệt không phản bội Đại Đường, đi theo Quách tướng quân!”

Thậm chí bao gồm cả mấy vị tướng lĩnh tâm phúc của hắn cũng đang vung tay hô to, trong lòng An Tư Thuận nổi lên từng cơn từng cơn lạnh đến run người, lúc này một gã thân binh tiến lên nói: “An soái, chúng ta lập tức quay về bờ bên kia đi!”

An Tư Thuận nhẹ nhàng lắc đầu. thiên hạ tuy lớn. nhưng làm sao còn có nơi để hắn dung thân nữa chứ. An Lộc Sơn chỉ vì nhắm trúng quân đội của hắn. hiện tại quân đội của hắn đã mất hết, đã không có giá trị lợi dụng gì nữa cả. An Lộc Sơn còn có thể mạo hiểm mà chứa hắn sao? Huống hồ bọn họ vốn đã không có quan hệ huyết thống nào cả. An Lộc Sơn chẳng qua là mạo nhận họ An của hắn mà thôi.

“Đem thuyền lái lên phía trước, ta muốn nói chuyện với Quách Tử Nghi!”

Thuyền lớn chậm rãi cập vào bên bờ, An Tư Thuận đi đến đầu thuyền, cao giọng nói: “thỉnh Quách tướng quân tiến lên nói chuyện!”

Quách Tử Nghi giục ngựa tiến lên. ở trên ngựa ôm quyền nói: “An soái, thật là có lỗi. ta không thể cho ngài đến Hà Tây được?”

“Ngài biết ta muốn đi Hà Tây?” An Tư Thuận nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn nói.

Quách Tử Nghi gật gật đầu: “Trên thực tế ngoài Hà Tây ra. ngài đã không còn chỗ để đi rồi.”

“Nếu ta đi nương nhờ Phạm Dương thì sao?”

“Đại soái muốn nương nhờ Phạm Dương, chi bằng đầu hàng bệ hạ. với tính cách của đại soái thà dẫn đầu đàn gà, chứ không chịu làm đuôi trâu, thì ta liền biết, đại soái nhất định sẽ không đi nương nhờ An Lộc Sơn. hơn nữa. Cao Tú Nham nói cho ta biết, đại soái nương nhờ An Lộc Sơn chẳng qua chỉ là một sự ngụy trang mà thôi.”

“Hừ!” An Tư Thuận lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Lần này ngươi ngăn chặn ta thành công, nhất định sẽ nhận được sự trọng thường của Lý Long Cơ chứ gì!”

“An Tư Thuận!” Quách Tử Nghi trợn trừng mắt. lạnh lùng nói: “Ngươi bây giờ còn không đổi ý sao?”

An Tư Thuận nở nụ cười, hắn càng cười thanh âm càng lớn. cuối cùng ngửa mặt lên trời cười ha hả. cười đến nước mắt đều chảy cả ra. tiếng cười của hắn đột nhiên dừng lại. khinh bỉ nói với Quách Tử Nghi: “Quách Từ nghL ngươi cho rằng Lý Long Cơ thật tâm phong ngươi làm Sóc Phương Tiết độ sứ sao? Ngươi đừng có nằm mộng, hắn chẳng qua tạm thời lợi dụng ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thành con quý dưới đao của hắn. Kết cục hôm nay của ta chính là kết cục ngày mai của ngươi đó! Nếu ngươi buông tha ta. ta sẽ phụng ngươi làm chủ, ta làm phó tướng của ngươi. chúng ta cùng gầy dựng một phen đại sự ở Hà Tây, như thế nào?”

Cho dù An Tư Thuận biết hy vọng xa vời. nhưng hắn vẫn muốn thứ một lần. kỳ tích không có xảy ra. Quách Tử Nghi nhẹ nhàng lắc đầu: “An Tư Thuận, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cúi đầu chịu trói, ta sẽ nói giúp với Thánh Thượng, khẩn cầu ngài tha cho ngươi một mạng.”

“Nếu ta không đáp ứng thì sao?”

Quách Tử Nghi không nói lời nào nữa. hắn khoát tay một cái, gần ngàn kỵ binh đồng loạt đưa đoản mâu lên. ngàn chiếc đầu mâu sắc lạnh như băng nhắm ngay người hắn. Tuy rằng ngày mưa không thể dùng nỏ tiễn, nhưng ngàn cây đoản mâu này cũng đủ đâm hắn đến tả tơi rồi. Hắn thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, An Tư Thuận tự biết đã không thể may mắn thoát khỏi, hắn bỗng nhiên rút ra bội kiếm, cười một tràng dài: “Ta An Tư Thuận đứng giữa thiên địa này, dù không thể độc bá một phương. thì cũng không thể sống lê lết dưới nhân thế được. Kiếp này ta đã mất hy vọng rồi. như vậy thì sẽ đợi kiếp sau vậy!”

Hắn dùng kiếm lướt qua cổ mình, máu tươi bắn phụt ra. nhuộm đỏ cả cây bảo kiếm, cổ họng hắn răng rắc vang lên mấy tiếng, một lượng máu lớn lại trào ra. Hắn ngóng nhìn trên mặt sông, cuối cùng liếc mắt nhìn sang hàng vạn binh sĩ đang ngơ ngác đứng thẳng ở bên bờ, trên mặt hắn lộ nụ cười sầu thảm, bèn thẳng tắp như vậy và ngã gấp xuống về phía sau.

Quách Tử Nghi cúi đầu thở dài một tiếng; dặn dò tả hữu nói: “Lấy thủ cấp của hắn. cẩn thận cất vào trong hộp, truyền mệnh lệnh của ta. đại quân lại qua sông lần nữa.”

Hắn quay đầu ngựa lại. buồn bã hướng về phía quân đội chậm rãi mà đi. Lời nói của An Tư Thuận dường như còn vang vọng bên tai hắn: ‘Ngươi cho rằng Lý Long Cơ thật tâm phong ngươi làm Sóc Phương Tiết độ sứ sao? Ngươi đừng có nằm mộng, hắn chẳng qua tạm thời lợi dụng ngươi. ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thành con quỳ dưới đao của hắn. Kết cục hôm nay của ta chính là kết cục ngày mai của ngươi đó!'

Quách Tử Nghi ngẩng đầu hướng lên bầu trời mông mông mà nhìn, những hạt mưa dày đặc tạt vào trên mặt của hắn. trong ánh mắt hắn cũng đầy vẻ hoang mang, chẳng lẽ đúng như lời nói của An Tư Thuận. Thánh Thượng không đáng để trung thành sao?

DMCA.com Protection Status