- Cái gì? Thương... Thương ý?
Thân thể Vương Sùng run rẩy một cái, xém chút đã ngất đi tại chỗ.
Thật hay giả vậy?
Làm sao ngươi biết biết thi triển thương ý, hơn nữa lại còn tinh khiết như thế?
Trong lòng khiếp sợ, khi nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Trương Huyền trước mắt, hắn thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Ngại quá? Ngươi ngại ngùng cái rắm a!
Đại ca, không nên mang theo tâm tư đùa nghịch người ta như vậy a. Không phải ngươi nói chưa từng học thương pháp sao? Không biết thương pháp là cái gì sao?
Ta từ lúc tám tuổi đã bắt đầu học thương, đến hiện tại đã được hơn bốn mươi năm, suốt ngày chìm đắm ở trong đó. Thế mà vẫn cách thương ý còn có một mảng lớn... Ngươi mau giải thích cho ta xem, sao ngươi lại có thương ý hùng hậu như thế?
Không phải ngươi nói không biết thương ý là cái gì hay sao? Như vậy đây là món đồ gì?
Nước mắt Vương Sùng chảy ào ào.
Không nên mang theo tâm tư chơi đùa người ta như vậy chứ?
Nực cười vừa nãy hắn còn dùng lý lẽ để dạy bảo đối phương, nói đối phương cũng không hiểu, giải thích nhiều hơn nữa cũng là uổng phí...
Rốt cuộc là hắn lấy tự tin từ đâu tới chứ?
Phải nói lại, người nghe không hiểu chính là bản thân hắn a...
Hắn hận không thể có một cái khe nứt nào để lập tức chui vào.
- Đây chính là thương ý sao?
Đây chính là Âu Dương Thành cũng rất là choáng váng.
Lão hữu thể hiện một chút thương ý thì đầu đã đầy mồ hôi lại còn thở hồng hộc, giống như đã bị táo bón chừng mấy ngày vậy. Mà tên này, tiện tay thi triển ra, không hề có áp lực, đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy...
Rốt cuộc ngươi là đại sư thương pháp hay là Vương Sùng?