Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 160



"Tạ ơn điện hạ."

"Nhanh lên xe đi." Khánh Vương thu hồi tay lại. Hàn trắc phi có chút thất vọng nhìn khuỷu tay mình một cái, cũng không nói nhiều, gật đầu đi vào xe. Trong một chiếc xe ngựa khác, Khánh Vương phi từ cửa sổ xe nhìn một màn này, sóng mắt động động. Châu Châu ở cạnh lôi kéo tay Khánh Vương phi, "Nương, con mệt."

Khánh Vương phi ôm bé vào lòng, ôn nhu nói: " Nương ôm con ngủ." Nàng nhất tay đem rèm xe kéo xuống, nên không nhìn thấy hết thảy. Đến Khánh Vương phủ, Khánh Vương xoay người xuống ngựa đến trước xe, đem Diễm Ca Nhi ôm xuống, lại ôm Châu Châu. Châu Châu ngủ như con heo con, xuống xe cũng không tỉnh, Khánh Vương phi dắt Diễm Ca Nhi, đi theo Khánh Vương vào bên trong. (Soái – Đào Quân Trang)

"Ai nha..."

Sau lưng truyền tới một giọng nữ, là của Hàn trắc phi. Nghiêng đầu là thấy nàng ta dùng tay vuốt bắp chân, ấn đường nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ. Nha đầu bên cạnh nàng ta , tay chân luống cuống nhìn. Khánh Vương không khỏi dừng bước, Hàn trắc phi thấy Khánh Vương nhìn sang, lúc này mới nén lệ kêu lên: "Điện hạ, chân thiếp giống như bị trẹo ..."

Khánh Vương do dự nhìn nàng, lại nhìn Khánh Vương phi. Mặt Khánh Vương phi không chút thay đổi, Hàn trắc phi lại kêu đau, Khánh Vương có chút do dự nói: "Nàng ôm Châu Châu nhé.., Ta đưa nàng ấy về rồi về lại..."

Khánh Vương phi duỗi tay tiếp nhận Châu Châu, không nói gì, cúi đầu liền đi . Thấy mọi người xung quanh rời đi, mắt Khánh Vương hiện lên sa sút, cho đến khi người bên cạnh lại gọi hắn một tiếng, hắn mới chậm rãi đi tới. (Soái – Đào Quân Trang)

"Nương." Diễm Ca Nhi lo lắng kêu. Chỉ có trước mặt người khác nó mới gọi mẫu phi, bình thường đều gọi nương .

"Như thế nào ?" Khánh Vương phi mỉm cười nhìn nó.

"Không có gì." Diễm Ca Nhi lắc đầu, dấu lo lắng trong mắt.

*

Trừ mùng hai rảnh, bắt đầu từ mồng ba, Tấn Vương liền mang Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo ra cửa ăn uống tiệc rượu chúc tết. Trước tiên là đi Ninh Quốc công phủ chơi đùa náo nhiệt một ngày, tiếp theo là tới Huệ vương phủ, An vương phủ, Đại Vương phủ cùng Vĩnh Vương phủ. Còn Lỗ vương phủ, Khánh Vương phủ thì chờ được mời đến cửa mới đi. Tới phủ người khác phải nâng cao cảnh giác, cưỡi ngựa xem hoa, mấy ngày liên tục Ngọc Nương mệt mỏi không nhẹ, cho đến khi người Khánh Vương phủ đến cửa thình, nàng rốt cục mới cười tươi tắn. (Soái – Đào Quân Trang)

Đến này ngày, ngủ đến giờ Thìn mới dậy, thu thập xong rửa mặt dùng điểm tâm, mới đi tới Khánh Vương phủ. Ở Khánh Vương phủ không khác với các phủ khác, đều là không khí vui sướng. Bọn hạ nhân ăn mặc ngăn nắp, mặt mũi tươi cười, loại thời điểm này cho dù trong nhà có tang, cũng phải chờ qua tết mới nói sau. Khánh Vương tất nhiên không chỉ chỉ thỉnh mỗi Tấn Vương , mà các ca ca đều thỉnh . Trừ Huệ vương không mang theo vương phi, các vương gia khác đều mang vương phi đến. Tấn Vương vẫn mang Ngọc Nương, người khác đều biết Tấn Vương phủ chỉ sợ có chuyện phát sinh, Tấn Vương phi bị thất sủng đưa đến thôn trang dưỡng bệnh, nên thấy Tấn Vương mang Ngọc Nương xuất nhập cũng thành thói quen , Hoằng Cảnh Đế đều không nói gì, người khác tất nhiên là không nhiều lời. (Soái – Đào Quân Trang)

Loại thời điểm, náo nhiệt đến như thế nào tất nhiên Khánh Vương phủ cũng thỉnh gánh hát biểu diễn tại nhà. Hiện nay trong kinh thành lưu hành vài câu kịch nam. Ngọc Nương không thích kịch võ nàng cảm thấy quá làm ầm ĩ , trò văn nàng nghe không hiểu. Nhẫn nại tính tình ráng nghe vài lần, mỗi lần đều bị đầu hôn não trướng . Nàng nói với Tấn Vương, Tấn Vương nói do nàng nghe ít . Khoan hãy nói, trước kia lúc ở nhà nàng xác thực chưa được nghe qua mấy buổi diễn, có hai lần trong thị trấn có gia đình giàu thỉnh gánh hát, hát hội chùa, nàng đi theo nghe hai lần, người đông nghìn nghịt, cái bóng dáng dáng đào hát đều không thấy. (Soái – Đào Quân Trang)

Còn chưa tới buổi trưa được ăn tiệc, mọi người liền ngồi xem diễn. Trường hợp này tự nhiên không thiếu tiểu hài tử, tám vương phủ cộng lại có hơn hai mươi đứa bé, lớn cùng lớn chơi đùa, nhỏ cùng nhỏ chơi đùa. Lớn hơn chút nữa , đều ở cạnh phụ vương hoặc mẫu phi.

Tỷ thế tử Triệu Tộ, tỷ như đại nữ nhi An vương mười bốn tuổi Vinh Vân quận chúa. Vinh Vân quận chúa lớn lên giống An vương phi, mặt tròn , nhã nhặn lịch sự, nói cũng không nhiều, nếu không có người cùng nàng nói chuyện, phần lớn thời gian nàng đều ở cạnh An vương phi im lặng không lên tiếng. Vài nữ tắc trò chuyện một chút, liền hàn huyên tới việc hôn sự của Vinh Vân quận chúa. Trong vài vương phi Ngô vương phi nhỏ nhất, nàng lại nhiều lời nhất, hỏi Vinh Vân quận chúa tới mức nàng chỉ muốn trốn , vẫn không dừng. Ngọc Nương cùng Khánh Vương phi liếc mắt nhau, cũng không chen vào, im lặng không lên tiếng ngồi ở bên cạnh nghe . (Soái – Đào Quân Trang)

Các nam nhân ngồi ở bên kia, cách một phòng. Từ nơi này có thể chứng kiến hết tình hình, lại không nghe được họ nói cái gì. Bên kia, vài hài tử choai choai gào thét chạy nhảy, trong chốc lát lại chạy lên lầu, trong chốc lát lại chạy xuống. Khác hoàn toàn lúc trong cung, đại khái cũng biết trong cung không thể nháo, nhưng đi ra khỏi cung là có thể nháo. Lễ mừng năm mới thời điểm vui mừng nên chú ý kiêng kị, bọn nhỏ có nghịch ngợm gây sự, cũng không bị người lớn khiển trách. Mắt thấy An vương phi cùng Ngô vương phi cây kim so với cọng râu, muốn cãi vã, Khánh Vương phi cùng Ngọc Nương liếc nhau một cái, đứng lên lấy cớ muốn ra ngoài xíu.

Hai người ra khỏi diễn lâu. Hôm nay thời tiết tốt, mặc dù lạnh, nhưng có mặt trời.

Diễm Ca Nhi, Tiểu Bảo, Châu Châu cùng Nguyệt Nguyệt ở trong vườn hoa chơi, bên cạnh có vài nha hoàn bà tử. Thấy Ngọc Thiền ở bên cạnh xem , Ngọc Nương thập phần yên tâm mà rời đi . (Soái – Đào Quân Trang) Khánh Vương phi chọn đường mòn đi, Ngọc Nương thấp giọng hỏi: "Như thế nào ? Ta thấy ngươi mấy nay tâm tình có vẻ không ổn?" Khánh Vương phi ban đầu còn tính giấu, đại khái cũng do trong nội tâm buồn bực, môi hé mở, cúi đầu nhìn làn váy: "Nàng ta lại hoài thai ."



Hoài thai ? Ngọc Nương giật mình, cho đến khi thấy mặt Khánh Vương phi cô đơn, mới vội vàng chật vật thu vào.

"Mới bao lâu, chuyện đó ?" Ngọc Nương quả thực cũng không biết nói gì cho phải , Khánh Vương xem ra cũng anh minh thần võ, như thế nào liền ....

Khánh Vương phi cười khổ: "Nàng ta quen dùng thủ đoạn, lúc nào cũng diễn vai đáng thương. Nàng ta có biện pháp tranh thủ đồng tình, trước kia ta lừa mình, vương gia chỉ là đồng tình nàng ta, thương hại nàng ta, cũng không phải là thích nàng ta, hiện tại ta đột nhiên không xác định ..."

Ngọc Nương cũng không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể khô cằn nói một câu: "Ngươi đừng nghĩ nhiều ."

"Ngũ tẩu, ta không nghĩ nhiều, khoảng thời gian này ta nghĩ rất rõ ràng. Tẩu đại khái không biết, những ngày này ta không ngủ được, mỗi ngày đều suy nghĩ. Ta đang suy nghĩ ta thua nàng ta nơi nào? Ta đến cùng thua ở đâu? Nhưng ta dần dần phát hiện là ta nghĩ nhiều , nam tử tam thê tứ thiếp vốn bình thường, là do ta ghen , ta ghen tị. Nhưng vấn đề là, trước đó đã sống thật tốt mà ... Thật , ta cũng tưởng tượng như tẩu nói vậy, lôi kéo hắn, không cho hắn đi, nhưng ta phát hiện nó đặc biệt khó, đặc biệt là khi trải qua đủ loại cảm xúc, bỗng chốc đột nhiên ta hoàn toàn thay đổi , ta có cảm giác thật xa lạ, lạnh quá..." (Soái – Đào Quân Trang) Dạo này Soái nghĩ mình không nên chen ngang trong câu chuyện người khác để người đọc thấy mạch lạc,giờ truyện thế này cũng không biết nên trách chế độ xã hội hay sao mà ghen tỵ cũng không được nói, nữ tử quá bi ai mà.... Khi mà cố ấy cảm thấy hết hy vọng, đột nhiên cô ấy không còn cảm xúc không phải vì không còn thích người đó nữa, chỉ là quá mệt mỏi, mệt mỏi nhìn người đó cứ trôi, kéo theo tình yêu của cô ấy đóng băng lại... Hy vọng Soái đủ mạnh mẽ để đưa bản thân đi thật tốt trên con đường phẳng lặng này, mọi người cũng vậy nhé, sống thật tốt,,,
Ngọc Nương xúc động muốn khóc. Nàng càng hy vọng Khánh Vương phi có thể khóc, mà không phải tâm chết như tàn tro lẩm bẩm kể ra. Đến cùng là thất vọng kiểu gì mới có thể khiến một nữ tử kiên cường, bỗng chốc khô héo suy tàn đến vậy?

Ngọc Nương không nghĩ ra được gì, nàng suy nghĩ nếu một ngày nào đó Tấn Vương đột nhiên thay đổi , không giống như bây giờ. Hắn đem ôn nhu cho một nữ nhân khác, hắn cùng nữ nhân đó thân mật như hắn làm với nàng, nói những lời giống vậy, nữ nhân kia lại sinh hài tử...

Nàng như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương, cảm giác thậm chí nhịn không được mà run. Nàng cố gắng nghĩ thêm, tưởng tượng mình sẽ như thế nào, nàng cảm giác mình nhất định sẽ điên mất, nhất định sẽ điên mất.

Dù sao nàng thích hắn như vậy, muốn độc bá hắn, không cho hắn nghĩ về ai.

Nàng thích Tấn Vương? (Soái – Đào Quân Trang)

Đúng vậy, nàng là thích hắn , thích rất lâu rồi .

"Thất đệ muội, ngươi không nên nghĩ đến những điều tiêu cực, hãy nghĩ đến Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu." Ngọc Nương cảm giác mình vô lực, nàng thậm chí thấy mình vô sỉ , bởi vì nàng không được hợp tác, sao có thể khuyên giải người khác.

Nhưng trừ thế này, có thể có đường khác để đi đâu? Xã hội đối với nữ tử hà khắc như thế, với dân chúng bình thường tức phụ nếu thấy trượng phu nạp thiếp, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi huống chi là hoàng thất. Đối với hoàng thất mà nói, đạo lý hiển nhiên, theo lý thường , lúc này phải lấy việc sinh con nối dòng làm trọng, thậm chí với các hoàng tử nữ nhân bên cạnh không thiếu , còn được thưởng người nữa. Ngọc Nương chưa từng quên trong hậu trạch Tấn Vương phủ cũng không thiếu nữ nhân, cho dù Tấn Vương chưa từng chạm qua các nàng, các nàng cũng trên danh nghĩa là thiếp thất của Tấn Vương. Sau một hồi đao kiếm ngươi chết ta sống , chiến tranh đi qua nàng bá chiếm hắn, người khác thua cũng không dừng lại, lại đấu, đem nàng đấu đổ , người khác lại ra mặt . Sống hai đời, Ngọc Nương lần đầu tiên đối với chuyện đấu tranh hậu trạch triệt để thấu hiểu được. (Soái – Đào Quân Trang)

Ngọc Nương hoảng hốt không dám nghĩ tiếp nữa. Khánh Vương phi cười nhạt một tiếng nói: "Ta nghĩ tới Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu, nếu không hiện tại ta không thế này ."

Đang nói , đột nhiên một nha hoàn chạy đến: "Vương phi, tiểu công tử... tiểu công tử gặp chuyện không may ."

Mặt Khánh Vương phi trắng bệch .

*

Tiểu Bảo cùng Diễm Ca Nhi đang chơi cùng Đậu Đậu. Vốn đang chơi rất vui, Tuyên Ca Nhi gọi vài đứa cùng tuổi hoặc không xê xích bao nhiêu , cũng chạy tới chỗ này chơi, trò quan binh - đạo phỉ. Bọn họ gào thét đến, gào thét đi, tụi nó cầm nhánh cây làm đao kiếm, đạo phỉ cùng quan binh chiến đấu hừng hực khí thế.

Tiểu Bảo thấy ngày càng loạn, liền muốn chuyển địa phương khác, nên bảo Diễm Ca Nhi một tiếng, bốn người mang Đậu Đậu định đi xa một chút. Đang đi phải tránh né quan binh đạo phỉ của Tuyên Ca Nhi, không cẩn thận đụng Diễm Ca Nhi. (Soái – Đào Quân Trang)

Hai cái đầu đụng cốp một cái bất quá Tuyên Ca Nhi khỏe mạnh, Diễm Ca Nhi thì yếu chút. Diễm Ca Nhi bị đụng ngã cái mông ngồi dưới đất, mà Tuyên Ca Nhi vì bị cản, nên bị quan binh bắt lấy. Tuyên Ca Nhi là đạo phỉ cuối cùng, bắt được nó coi như là thắng lợi rồi . Mấy đứa sắm vai quan binh một trận hoan hô, mà đạo phỉ thì oán giận Tuyên Ca Nhi không chạy, tại sao lại để bị bắt , rõ ràng nó chạy nhanh nhất.



Tuyên Ca Nhi thua , oán giận chồng chất, đồng thời nhớ tới lúc trước bị đánh, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bỏ lại nhánh cây nhào tới Diễm Ca Nhi.

"Đều là ngươi hại ta !"

Vừa thấy Tuyên Ca Nhi đánh nhau, đoàn đạo phỉ với quan binh đoàn đều ồn ào nhào đến.Bọn nha hoàn liền muốn tiến lên, lại bị nhóm chủ tử trong đó đóng vai 'Đạo phỉ' trách mắng: "Đều đứng xa ra một chút, nam nhân chúng ta chiến đấu với nhau." Chu choa, hài tử lông còn chưa dài, còn đòi chiến đấu” .

Rõ ràng Diễm Ca Nhi đánh không thắng Tuyên Ca Nhi, Tiểu Bảo muốn hỗ trợ, còn chưa đi qua đã có người nói lấy nhiều thắng ít. Tiểu Bảo không quan tâm mấy tiểu hài tử, vẫn muốn tiến lên, nhóm đạo phỉ Tuyên Ca Nhi xông lên .

" Cùng đánh đi." (Soái – Đào Quân Trang)

Mấy bé trai tựa hồ dễ dàng sinh nhiệt huyết, đặc biệt là bên cạnh người ồn ào vỗ tay, thường ngày không dám làm hiện tại cũng dám làm . Nguyệt Nguyệt cùng Châu Châu ở bên cạnh gấp xoay mòng mòng, nha hoàn tiến lên ngăn lại bị đạo phỉ cùng quan binh cố ý cản trở, còn mở miệng mắng chửi bọn nô tỳ nhiễu sự.

Ngọc Thiền cũng ở bên cạnh , nhưng trường hợp này nàng không tiện ra tay , ra tay chính là nô tỳ đả thương tiểu chủ tử. Lại thấy Tiểu Bảo đánh nhau dù vóc dáng thấp nhất, nhưng xông đến nhanh nhất, cũng ra tay ổn. Bên ngoài ồn ào dẫn tới bị bên trong chú ý, mới vừa rồi nhóm nam nhân ngồi lầu hai cách đây gần nhất. Nhóm An vương liền đến phía trước cửa sổ, nhìn xuống. An vương ha ha cười nói: "Lão Lục, ngươi có nhi tử hỗn thế ma vương, tại sao lại đánh nhau ." (Soái – Đào Quân Trang)

Lỗ vương chẳng những không biết mất mặt, ngược lại vẻ mặt còn đắc ý: " Tiểu tử đó tinh lực tràn đầy, ta dự định qua một năm nữa sẽ dạy võ cho nó. Bất quá Nhị ca không đúng , trước đây chúng ta cũng thế , sao đến phiên con ta liền thành hỗn thế ma vương rồi ?" Lời này là nói thực, các hoàng tử trước đây cũng thường xuyên đánh nhau, chỉ cần không động binh khí, thì không có ai cản . Hoằng Cảnh Đế cũng không cho ai cản, đánh thắng thì đánh đi, đánh không thắng thì bị đánh. Bởi vì thế này, các hoàng tử sau khi lớn lên đều có một thân võ nghệ.

Đương nhiên trừ Vĩnh Vương ra, bất quá Vĩnh Vương không chủ động trêu chọc các huynh đệ. Cho nên An vương nhìn thấy cảnh tượng này chẳng những không ngăn lại, còn đứng ở cửa sổ nhìn.

Lỗ vương nói với Tấn Vương: "Ngũ ca, con ngươi còn nhỏ, lại có thể cùng nhi tử Tứ ca đánh nhau."

Tấn Vương mặc kệ Lỗ vương. Lỗ vương cũng quen thấy Tấn Vương với gương mặt như người chết, lại quay đầu đi chọc Khánh Vương: "Lão Thất, ta xem tiểu tử nhà ngươi, không phải đối thủ nhà ta rồi."

Đúng vậy, Diễm Ca Nhi gầy yếu, Tuyên Ca Nhi khỏe mạnh, Diễm Ca Nhi so với Tuyên Ca Nhi còn lớn hơn mấy tháng, nhưng căn bản không phải đối thủ của Tuyên Ca Nhi. Tuyên Ca Nhi đè Diễm Ca Nhi dưới thân, Diễm Ca Nhi vẫn còn tay, cứ cố hết sức. Bất quá Diễm Ca Nhi cũng quật cường , không khóc.

Khánh Vương cười miễn cưỡng, " Diễm Ca Nhi gầy yếu, không bằng con Lục ca khỏe mạnh." (Soái – Đào Quân Trang)

Lỗ vương cười: "Khỏe mạnh liền được , về sau cùng người ta đánh nhau không thiệt thòi."

Lỗ vương cười với Khánh Vương lại nhớ tới việc trước đây, hắn cùng Lỗ vương xếp thứ tự trong nhà gần nhau, trước đây bị Lỗ vương áp chế dưới thân thể bị đánh nhiều nhất. Phụ hoàng không cho ai nhúng tay, cho nên Ngũ ca muốn giúp hắn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh xem .

Bị đánh rất nhiều lần đánh, mỗi lần như thế sau khi trở về hắn đều dụng tâm học công phu hơn, đáng tiếc Lỗ vương có thiên phú dị bẩm, trong các hoàng tử trừ Tấn Vương võ nghệ cao cường thì không thua ai. Mà hắn học đồng thời đối phương cũng học, mà hắn ở trong cung không được sủng ái, sư phụ dạy hắn chẳng hề dụng tâm, cho nên hắn vĩnh viễn đánh không lại Lỗ vương. Hiện thời nhi tử hắn cũng đánh không thắng con Lỗ vương, rõ ràng Diễm Ca Nhi lớn hơn Tuyên Ca Nhi một chút. Nội tâm Khánh Vương thất vọng, Diễm Ca Nhi sinh ra thân thể liền yếu, đó là trời sinh , căn bản thay đổi không được. Hắn muốn cùng Kế Nhu sinh một đứa con trai, đáng tiếc Kế Nhu từ lúc sinh Châu Châu xong mãi không có động tĩnh. Không biết sao hắn nhớ tới Thịnh ca nhi, đứa bé kia sinh ra là thập phần khỏe mạnh. Cái đầu lớn cũng có khí lực, mới hơn một tuổi nữa chắc chỉ kém không trèo nóc nhà bóc ngói. (Soái – Đào Quân Trang)

Hàn trắc phi nói chờ Thịnh ca nhi lớn hơn chút nữa, để nó theo hắn học võ. Khánh Vương trong miệng tuy không đáp ứng, kỳ thật trong lòng hắn lại nguyện ý , thậm chí không chỉ một lần nghĩ phải dốc lòng bồi dưỡng Thịnh ca nhi như thế nào. Hắn biết đến thời điểm đó Kế Nhu khẳng định lại mất hứng , nếu Diễm Ca Nhi không chịu thua kém... Khi Khánh Vương sa vào trầm tư, lầu dưới đột nhiên truyền đến âm thanh hoảng hốt, kinh hãi.

" Máu ..."

"Tiểu công tử bể đầu ..."

DMCA.com Protection Status