Edit: Sahara
Edit: Sahara
"Vân Lạc Phong, ngươi nghĩ Thiên Hồi Đế Quốc của trẫm có được địa vị và thực lực như hiện tại mà lại không có át chủ bài gì hay sao?" Long Nguyên cắn chặt răng, cất cao giọng gọi: "Sơn Vận đại nhân, xin người ra mặt giúp ta giết nữ nhân này!"
Trong nháy mắt, một đạo thân ảnh toàn thân bao phủ trong làn sương mù màu đen xuất hiện ngay trước mắt Vân Lạc Phong.
Khí thế trên người lão giả này lạnh lẽo như hàn băng, đôi mắt âm trầm đáng sợ đang nhìn chăm chú vào bạch y thiếu nữ trước mặt, lão ta cất giọng nói khô khốc khàn khàn như âm thanh của móng tay cào vào mặt gỗ, cảm giác khi nghe thấy mới khó chịu làm sao.
"Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi nên mau chóng cút khỏi nơi này, đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không, đừng trách lão phu không khách sáo!"
"Ta tới nơi này chính là để giết tên cẩu hoàng đế của Thiên Hồi Đế Quốc, ai cũng không thể ngăn cản được ta!" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn lão giả trước mặt, lạnh giọng đáp.
"Lão phu mặc kệ trước đó ngươi và hắn có thù hận gì, ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi phá hỏng kế hoạch của ta. Nếu như ngươi khăng khăng không chịu rời đi, vậy lão phu chỉ còn cách tiễn ngươi một đoạn...."
Ầm!
Sát khí mãnh liệt trên người lão giả kích phát ra bên ngoài, khí thế quá cường đại làm cho người ta không cách nào thở được, thần sắc của Vân Lạc Phong cũng bị khí thế của lão ta khiến cho hơi thay đổi, ánh mắt của cô nhìn về phía lão giả kia cũng có phần ngưng trọng hơn.
Thực lực của lão giả này.... Rất mạnh!
Nhưng Vân Lạc Phong cô đã hứa với hoàng hậu, nhất định phải mang được kẻ thù về để người tận tay xử trí.
"Cẩu hoàng đế Thiên Hồi Đế Quốc không chết, ta sẽ không đi!"
Vân Lạc Phong đón lấy áp lực đánh tới, nhưng giữa hai mày vẫn treo cao khí phách cuồng ngạo.
"Hừ!"
Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, một cổ hơi thở cường đại mà âm trầm từ người lão ta lại lần nữa khuếch tán ra bên ngoài.
Sau khi Vân Lạc Phong đối kháng với cổ áp lực thứ hai từ lão giả, thân mình có hơi run lên một chút, tuy nhiên, cô vẫn kiên trì chống đỡ, khóe môi lại khẽ cong lên một độ cong trào phúng.
"Hữm?" lão giả có chút kinh ngạc.
Chỉ một Thánh Linh Giả thấp kém, vậy mà cũng có thể chống đỡ nổi áp bách của mình?
Nha đầu này quả là không đơn giản, tuyệt không thể giữ lại được!
"Nha đầu, ngươi rượu mời không uống lại cứ muốn uống rượu phạt! Đã vậy, lão phu sẽ cho ngươi được xuống địa ngục!"
Thân mình lão giả chợt lóe lên, bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
Lão ta giơ cao tay mình, hung hăng chưởng về phía đầu Vân Lạc Phong.
"DỪNG TAY!"
Hỏa Hỏa bạo nộ hét to lên một tiếng, nhanh chóng phóng người về phía lão giả, trong đôi con ngươi huyết hồng của cô bé ngập tràn sự tức giận, ngọn lửa trên người không còn bị kiềm chế lại nữa mà bừng cháy lên dữ dội.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Hỏa Hỏa và Vân Lạc Phong lại khá xa, khi lão giả xuất chưởng tấn công Vân Lạc Phong, dù Hỏa Hỏa đã cố hết sức nhưng vẫn không kịp chạy đến bên cạnh chủ nhân nhà mình.
"Một lão gia hỏa lớn tuổi như ngươi mà lại đi ức hiếp một tiểu cô nương, rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ là gì không hả?"
Đột nhiên, có một âm thanh trào phúng vang vọng lên giữa hư không.
Lão giả có hơi sửng sốt một chút.
Cũng chính vì một tích tắc xuất thần này của lão giả, mà một đạo thân ảnh toàn thân mặc trường bào màu sợi đay xuất hiện chắn ngay trước mặt Vân Lạc Phong mới kịp thời giơ tay lên chặn lại đòn công kích của lão ta.
UỲNH!
Lực chưởng của hai bên chạm vào nhau, tạo nên xung lực khiến cả hai đều bị bức lui về sau vài bước. Lão giả hơi hơi nheo lại hai mắt, lạnh lùng nhìn nam tử vừa xuất hiện giữa hư không.
Tần Nguyên khinh bỉ liếc mắt nhìn lão giả, khi nhìn sang Vân Lạc Phong liền thay đổi sắc mặt hoàn toàn, cười ha ha mà nói: "Chủ mẫu, chủ tử sai thuộc hạ trở về gặp người, cho nên, thuộc hạ trở về rồi...."
"Tần Nguyên?" Vân Lạc Phong hơi ngẩn ra, kinh ngạc mà nhìn Tần Nguyên đang đứng trước mặt mình: "Ngươi ở đây, vậy Vân Tiêu đâu?"
Tần Nguyên giơ tay lên sờ sờ gáy mình, ngượng ngùng nói: "Chủ tử hiện còn có chút chuyện, không thể trở về gặp chủ mẫu được, cho nên mới phái thuộc hạ về trước, thật không ngờ lại trùng hợp để cho thuộc hạ nhìn thấy chủ mẫu gặp nguy hiểm! Chủ mẫu, người lùi lại vài bước đi, lão già này cứ giao cho thuộc hạ là được!"
Lão giả vốn kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Tần Nguyên, sau đó thì kinh ngạc liền biến thành kinh sợ.
Thực lực của tên tiểu tử này.... Không hề thấp hơn mình!