Một cước đem đống tro tàn cháy vụn đá văng, Hoàng Bắc Nguyệt vọt vào, lập tức nghe thấy trong phòng tiếng khóc cùng tiếng ho khan.
“Bội Ngọc, cha ngươi vì cứu ngươi đã không còn sống, còn không mau đi nhanh đi! Khụ khụ…” Đông Lăng lo lắng khuyên bảo.
Nghe được tiếng nói của Đông Lăng, Hoàng Bắc Nguyệt tinh thần rung lên, lấy ra băng vũ đem hoả thế chung quanh tạo thành 1 lối đi, sau đó đi tới trước.
“Ta không đi, buông ta ra! Buông ta ra! Cha, cha ngươi mau tỉnh lại đi, khụ khụ ”
“Đi đi! Bội ngọc!” Đông Lăng hô to một tiếng, Bội Ngọc đã ngất đi rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt đi sâu vào trong, băng vũ đảo qua, hoả diễm mãnh liệt liền bị dập tắt, hơi thở rét lạnh đảo qua, Đông Lăng quay đầu, vui mừng khôn xiết.
“Tiểu thư, ngươi cuối cùng cũng tới, Chu quản gia hắn…” Đông Lăng dìu Bội Ngọc đang bị ngất đi, tự trách mình nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua trong góc, một cây trụ bị thiêu đốt đã sụp đổ xuống, ở dưới là Chu quản gia, đã đoạn khí.
*đoạn khí* : tắt thở
Hắn vốn đã phải chịu bản tử, cũng không thể bước đi, cho nên lúc cháy cũng không thể chạy trốn, cứ như vậy mà chờ chết.
Hoàng Bắc Nguyệt nội tâm hậm hực, Chu quản gia chết đi, nhân chứng cũng ít đi, vậy Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di nương không biết đang đắc ý tới cỡ nào!
Tuy nhiên lúc này cũng không có cách nào, nàng đi tới đem Bội Ngọc tiếp nhận dìu đi, đối với Đông Lăng nói: “Mau đi!”
Hai người một trái một phải dìu Bội Ngọc ra ngoài, có băng vũ trong tay, hỏa diễm cũng chung quanh không dám lan đến, đi tới trong viện tử, Phương di nương vẫn nơm nớp lo sợ vì bị Băng Linh Huyễn Điểu cầm lấy.