Nghĩ tới đây, Tiêu Viễn Trình hơi yên tâm một chút, lặng lẽ trao đổi với Chu quản gia một cái ánh mắt.
Chu quản gia hiểu ý nói: “Quận chúa, không phải tiểu nhân không cho ngài lục soát, chỉ là chìa khóa mấy cái rương này mấy ngày hôm trước đã đánh mất, cái rương to như vậy nhất thời cũng mở không được, hay lần sau lục soát đi, dù sao cái rương này cũng sẽ không chạy mất.”
“Mở không được …” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi gảy nhẹ lá trà, đột nhiên cười, từ trong nạp giới lấy ra một thanh chủy thủ màu đen: “Đây là hàn thiết chủy thủ lão gia tử mới vừa rồi tặng cho ta, nghe nói chém sắt như chém bùn, dùng cái này không biết có thể đem khóa mở ra hay không, Đông Lăng, ngươi đi thử một lần.”
“Vâng” Đông Lăng tiến lên cầm chủy thủ.
Tiêu Viễn Trình bỗng nhiên đứng lên: “Không thể!”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu hỏi: “Vì sao không thể? Phá hủy ổ khóa, ta lại bồi thường một cái tốt hơn cho Chu quản gia là được.”
Tiêu Viễn Trình sắc mặt khó coi, hai tay gắt gao nắm chặt tay, xương cốt cũng rung động.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng của hắn, liền cười lạnh. Hôm nay chỉ là giết gà dọa khỉ, nhất định phải lục soát Chu quản gia, có được chứng cớ hắn ở giữa ăn bớt kiếm tiền bỏ túi riêng, kế tiếp nàng sẽ không kiêng nể gì lấy cớ chỉnh đốn tài vụ trong nhà!
Chu quản gia hôm nay không phải là không thể thu thập. Cần gì quản Tiêu Viễn Trình ngươi có để cho xét hay không, chuyện Hoàng Bắc Nguyệt ta muốn làm, ngươi có bản lĩnh ngăn cản được?
“Lão gia tử hôm nay đã nói, để cho ta chỉnh đốn cho tốt một chút gia phong. Lúc nào cũng phải có mở đầu, Chu quản gia, nhiều năm như vậy ngươi làm việc vất vả, công lao cũng lớn, đừng trách hôm nay ta khiến ngươi chịu uất ức, đều là tại mấy tên hung hăng tàn ác, làm việc ám muội, ở giữa ăn bớt quấy phá. Chờ quận chúa bắt được bọn họ, hung hăng lột da, giải hận cho ngươi!”
Chu quản gia không nghe còn tốt, vừa nghe xong cả người từng lớp da gà dựng đứng lên.
Lột da… .