Lão hồ ly Tiêu Khải Nguyên này tặng lễ vật không chỉ đắt tiền mà còn vô cùng hi hữu (hiếm thấy), như vậy mới có thể đánh động lòng người !
Nhưng nào ngờ Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, thần sắc cũng không mấy kinh ngạc và mừng rỡ. Khóe môi nàng ưu nhã giương lên, nói: “Đa tạ lão gia tử, Đông Lăng, đem lễ vật thu lại đi.”
Đông Lăng tiến lên đóng nắp hộp lại rồi đem vào nhà cất, sau đó lại bưng trà bánh đi ra đặt trên bàn đá trong sân.
” Lão gia tử mời ngồi.” Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay thủ thế mới, bản thân nhanh chóng ngồi xuống trước.
Tiêu Khải Nguyên đi tới ngồi xuống, không khỏi có chút xấu hổ, trong lòng âm thầm tự hỏi: “ Chẳng lẽ vị cao nhân kia còn có nhiều bảo vật quý hiếm hơn, nếu không một tiểu nha đầu như Hoàng Bắc Nguyệt sao lại có thể bình tĩnh như vậy ?”
Hoàng Bắc Nguyệt một tay nâng tay áo, một tay cầm bình trà, chậm rãi rót một chén cho Tiêu Khải Nguyên, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua ba tên cao thủ đứng sau lưng hắn.
Mấy người này mặc dù chỉ mặc trang phục tùy tùng, bất quá từ khí tức trên họ, nàng có thể cảm giác được thực lực của ba người này so với Tiêu Khải Nguyên cũng không chênh lệch mấy.
Lão hồ ly này quả thật đã có chuẩn bị rồi mới đến, hắn sợ cái gì đây ? Sợ nàng động thủ với hắn ngay tại Tiêu gia ? Hắn cũng quá đề cao chính mình đi, giết hắn trong Trưởng công chúa phủ chẳng phải sẽ làm bẩn thanh danh thiện lương của Trưởng công chúa sao ?
” Mấy vị này không bằng cùng nhau ngồi xuống uống ly trà đi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ, đem ly trà bày ra, lần lượt rót đầy nước trà.
Mấy người kia liếc nhìn nhau, một nữ cao thủ bộ dáng xinh đẹp đứng ra nói: ” Quận chúa quá đề cao chúng ta rồi. Chúng ta thân phận thấp kém, làm sao dám ngồi chung với quận chúa uống trà ?”
Hoàng Bắc Nguyệt không để ý tới lới nàng nói, nhanh chóng bưng một ly trà lên, đưa cho nữ cao thủ vừa mới nói chuyện: ” Một ly trà thôi mà.”
Nữ cao thủ bắt đầu do dự, nếu như nhận thì nhất định phải uống, nhưng lỡ như trong nước trà có thứ cổ quái gì đó thì…