Hạng người gì thì mới có thể cùng hạng người đó ở cùng một chỗ, đó gọi là vật họp theo loài.
Tam hoàng tử ho nhẹ một tiếng, cũng xoay người tránh đi.
Trong nháy mắt, Hồng Lăng quận chúa được chúng tinh phủng nguyệt*, cũng chỉ còn lại có hai tỷ muội Tiêu gia, nàng vừa vội vừa giận, nhưng mà lửa giận này lại không thể phát tác.
* chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng; trong câu này chỉ việc Hồng Lăng quận chúa được ngưỡng mộ mà có người vây xung quanh
Tiêu Vận đè thấp thanh âm nói: “Tứ muội muội, mới vừa rồi muội không nên cười với tam hoàng tử như vậy.”
Trong lời nói có chút ý tứ trách cứ, lập tức khiến cho mặt Tiêu Nhu đỏ lên: “Nhị tỷ tỷ, ta không có!”
“Ngươi nói không có thì không có đi, chuyện này đừng nói nữa, sau này xuất môn phải nhớ ngươi là khuê nữ chưa chồng, lúc nào cũng phải rụt rè lễ độ.” Tiêu Vận cũng hết sức khoan dung giống như một vị trưởng tỷ thông tri lễ nghĩa.
Tiêu Nhu tức giận đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, tủi thân nhìn về phía Hồng Lăng quận chúa, “Biểu tỷ, ta…”
“Khóc cái gì? Hôm nay là ngày lành cũng do ngươi khóc mà phá hủy!” Hồng Lăng quận chúa lạnh lùng nói.