Nguyên Tôn

Chương 3: Tô Ấu Vi



Trong giáo đường bởi vì thiếu niên mặc áo gấm đột nhiên chen vào nói làm cho không khí an tĩnh trong chớp mắt trở nên căng thẳng hơn, đông đảo thiếu niên thiếu nữ nhìn về người thanh niên sau đó đều yên lặng thu hồi ánh mắt, bởi vì thân phận người nói chuyện này cũng không tầm thường.

Thiếu niên mặc áo gấm tên là Từ Lâm, cha chính là Đại Chu vương triều Trấn Tây quận thủ, đương nhiên, bàn về thân phận địa vị, tự nhiên kém xa Chu Nguyên, nhưng mọi người đều biết người sau lưng Từ Lâm chính là Tề Vương phủ Tiểu vương gia, Tề Nhạc.

Chu Nguyên nhìn Từ Lâm một chút, bấm tay điểm nhẹ mặt bàn, sau đó liền hững hờ thu hồi ánh mắt, gia hỏa này nịnh nọt Tề Nhạc, thật sự là không từ bất cứ thủ đoạn nào.

"Từ Lâm là tay trái tay phải của Tề Nhạc. . . Vậy là cha hắn, cũng đã đầu nhập vào Tề Vương trận doanh. . ."

Đôi mắt Chu Nguyên trở nên thâm thúy một chút, hắn từng nghe phụ vương nói qua, chỗ đỡ phía sau Tề Vương là Đại Võ vương triều, cho nên những năm gần đây Tề Vương tại Đại Chu vương triều âm thầm gây sóng gió, hiển nhiên là có ý định làm cho Đại Chu luôn bất an.

Mà bởi vì kiêng kị Đại Võ, sợ cho bọn hắn lấy cớ đối phó Đại Chu vương triều, Chu Kình cũng không trực tiếp xuống tay với Tề Vương, nhưng âm thầm tranh đấu.

Cũng bởi vì loại quan hệ này, mà Tề Nhạc tự nhiên sẽ kiếm chuyện gây khó dễ cho Chu Nguyên.

Từ Lâm thấy Chu Nguyên không có lên tiếng, khóe miệng đùa cợt càng sâu, vừa muốn tiếp tục nói chuyện, vị giảng sư kia lại là bỗng nhiên lăng lệ nhìn trừng đến, làm cho hắn chỉ có thể ngậm miệng lại.

Trong Đại Chu phủ này, nếu bị khai trừ, đối với hắn cũng là tổn thất cực lớn.

Bầu không khí trong giảng đường dần trôi qua khôi phục, giảng sư tiếp tục giảng giải công hiệu của ba đạo nguyên văn kia, hai nén nhang sau, tiếng chuông vang lên.

"Tốt, hôm nay giảng đến đây, ngày mai chúng ta tiếp tục." Giảng sư thu thập đồ vật, đi ra giáo đường.

Giảng sư rời đi, bầu không khí căng cứng trong giảng đường lập tức thư giãn ra, đông đảo thiếu niên thiếu nữ chen chúc một chỗ, bộc phát ra tiếng cười đùa tràn đầy sức sống. Chu Nguyên cũng chậm rãi dọn dẹp mặt bàn, chuẩn bị rời đi.

"Điện hạ."

Khi hắn đang thu dọn, một tiếng nói nhu hòa vang lên, Chu Nguyên ngẩng đầu, đứng bên cạnh bàn sách của hắn là một thiếu nữ đang mỉm cười nhìn hắn.

Thiếu nữ người bận viện phục Đại Chu phủ, mặc dù có chút rộng so với dáng người của cô, nhưng vẫn thấy được những đường cong trên đó, quần dài đơn giản, càng làm nổi bật lên đôi chân chân thon dài thẳng tắp.

Nàng có nước da trắng, mũi nhỏ và cao, lông mày mắt hạnh, khóe mắt nàng lại có một nốt ruồi, càng làm cho nhan sắc thiếu nữ thêm mấy phần hương vị.

Nàng miệng nhỏ môi hồng phơn phớt nhẹ nhàng nhếch, mặc dù trên thân không có bất kỳ món trang sức đắt tiền nào, nhìn qua rất chút mộc mạc, nhưng điều đó lại làm hiển lộ ra một nét đẹp bình dị kiên cường, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, đúng là nét đẹp của một thiếu nữ mới lớn.

Nàng duyên dáng yêu kiều đứng ở cạnh bàn, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt thiếu niên trong giáo đường vụng trộm nhìn tới.

Chu Nguyên nhìn qua thiếu nữ trước mắt, trên gương mặt cũng là hiện lên một nụ cười: "Là Ấu Vi à."

Thiếu nữ họ Tô, tên Ấu Vi.

Cùng ánh mắt Chu Nguyên đối xứng cùng một chỗ, gương mặt xinh đẹp thiếu nữ ửng đỏ một chút, sau đó ánh mắt dời đi chỗ khác, nhìn về phía mặt bàn bừa bộn của Chu Nguyên, nàng ngồi xổm xuống, hé miệng nói: "Điện hạ, hay là ta giúp ngươi thu dọn."

Chu Nguyên cười, cũng không có cự tuyệt, dù sao quan hệ giữa hai người chính xác hoàn toàn không tầm thường.

Thế là thiếu nữ lu bù tại bàn đọc sách của Chu Nguyên, giúp hắn đem đồ vật bề bộn sắp xếp gọn gàng trở lại, và nàng cũng không biết việc nàng đang làm dẫn tới rất rất nhiều ánh mắt của các thiếu niên trong giáo đường ngó về nàng và như thiêu đốt nhìn Chu Nguyên, ánh mắt đầy ghen ghét.

"Gia gia ngươi bệnh đã khỏe hơn chưa?" Nhìn thiếu nữ bận rộn thu xếp, Chu Nguyên vừa chống đỡ cằm vừa hỏi.

Nghe Chu Nguyên hỏi, Tô Ấu Vi ngẩn gương mặt xinh đẹp lên, ngọc thủ nhẹ nhàng vén những sợi tóc đen trước mắt, chợt gương mặt hiện ra một nụ cười.

"Đẫ khá hơn rất nhiều, gia gia nói có thời gian rảnh người muốn mời mời điện hạ về nhà, bất quá nhà của chúng ta rất nghèo, ta sợ. . ."

"Tốt, lần sau ta sẽ đi." Chu Nguyên cười nói.


DMCA.com Protection Status