Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 95: Ông trời ơi



Mùa hè.

Tại một nơi xa hoa cũng có ve sầu kêu khe khẽ.

Trên con đường nhỏ thật dài, vài chiếc đèn đường dịu dàng chiếu xuống, ánh sáng màu xanh lam, mơ hồ chiếu lên hoa cỏ non mềm ở trong màn đêm và chiếu đến cây tương tư.

Có một chiếc ghế dựa hình bán nguyệt, được đặt ở dưới tàng cây tương tư.

Lúc này sắc mặt Tô Thụy Kỳ bình tĩnh ngồi ở trên ghế, đôi tay khẽ đặt ở sau chiếc ghế bán nguyệt, nhìn phía xa có đôi khách nước ngoài, ngồi ở trong xe ngắm cảnh, dựa vào nhau dựa chung một chỗ, nhìn bọn họ mặc quần áo theo phong cách Hawai, đoán chừng từ bờ biển mới vừa trở lại, anh mỉm cười một cái, từ sau lưng truyền đến tiếng động nhẹ, tiếng bước chân rất nhịp nhàng, ánh mắt anh dừng lại, hơi xoay người, ngẩng đầu.

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi màu xanh dương và váy ngắn màu đen, trên bả vai treo một túi xách màu trắng, vô cùng mát mẻ trong sáng đứng ở trước mặt của mình, cười có chút trách mình.

Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngượng ngùng mỉm cười, nhìn bộ dáng cô đứng ở trong bóng tối, càng tăng thêm dịu dàng nữ tính, hai mắt dần dần lộ ra dịu dàng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Được rồi, ngồi. Đừng nóng giận, tôi chỉ vừa đúng dịp nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, nên trêu chọc cô thôi."

"Dọa như vậy sẽ làm người ta chết khiếp đó." Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới mỉm cười đi vòng qua ghế tròn, ngồi ở bên cạnh anh, đem túi xách đặt ở trên đùi, mệt mỏi vỗ nhẹ.

Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn khuôn mặt của Đường Khả Hinh ở trong màn đêm, có chút bận tâm hỏi: "Tại sao khóc? Sáng nay gọi điện thoại cho cô, cô còn nói rất tốt, rất vui vẻ."

Đường Khả Hinh khẽ thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phía xa có một gốc cây dừa, dưới bầu trời đêm đón gió biển, nhẹ nhàng đung đưa, sâu kín nói: "Mới vừa rồi, tôi đã trải qua một chuyện rất kinh hiểm, rất đáng sợ."

Tô Thụy Kỳ nghiêm nghị nhìn cô.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh buông lỏng cúi thấp đầu, lắc lắc dây xách tay, nói: "Thiếu chút nữa tôi sẽ chết."

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, đưa ra cánh tay thon dài, đặt nhẹ ở sau ghế chỗ cô dựa vào, nhìn cô.

Trên mặt Đường Khả Hinh, nở nụ cười biết ơn, chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn một vài ánh sao trên bầu trời tối tăm, nói: "Tôi cho rằng sau khi khuôn mặt của tôi bị hủy, cuộc đời của tôi đã xong rồi, giấc mộng của tôi cũng xong rồi, tất cả mọi chuyện của tôi đều xong rồi. Tôi cũng không cảm thấy, kiến thức tôi học được trước kia sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào đối với tôi hôm nay. Tôi cho rằng công việc hàng ngày là phải lau ly, kiểm tra rượu trong hầm, có thể nhìn rượu đỏ mà tôi rất yêu quý. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, tôi đột nhiên hiểu ra, số mạng để cho tôi đi tới cuối cùng, là muốn nói cho tôi biết, quá khứ, tôi đã từng cố gắng, chỉ cần tôi không muốn buông tha, tất nhiên bọn chúng sẽ trở thành sinh mệnh của tôi, là một bè gỗ nổi lên lớn nhất, lúc tôi sắp hít thở không thông, giúp tôi chống đỡ ngẩng đầu hướng lên trời hít thở một hơi."

Tô Thụy Kỳ yên lặng lắng nghe.

Đường Khả Hinh thở dài một hơi, đột nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Thì ra tôi cố gắng phấn đấu, từ kho hàng lạnh lẽo, tranh thủ một chút ánh mặt trời, nhận được niềm vui như vậy. Niềm vui không phải là một chút ánh mặt trời, mà là sự cố gắng của tôi. Trong ba năm, tôi đã làm không ít việc để kiếm sống, lúc ở kho hàng kiểm hàng, lúc ở bến tàu chặt nước đá, giao thức ăn nhanh vào mỗi buổi sáng, đưa sữa tươi, tất cả công việc cũng không liên quan đến ánh mặt trời. Tôi sắp quên, cố gắng sống, là vì cái gì? Nhưng hôm nay, tôi đột nhiên phát hiện, tôi không có cầu khẩn bất luận kẻ nào, tự tôi dựa vào bản thân mình, vượt qua một số cửa ải khó khăn, tôi thật sự rất biết ơn, biết ơn cha mẹ của tôi, thậm chí biết ơn bản thân tôi, thì ra . . . . . . Không cần buông tha, nó thật rất quan trọng, rất quan trọng."

Một viên nước mắt kiên cường, từ trên mặt lăn xuống.

Hai mắt Tô Thụy Kỳ xẹt qua một chút đau lòng.

"Cho nên, tôi đã đi tới rồi! Đã sống lại!" Đường Khả Hinh nói xong quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười một tiếng.

Tô Thụy Kỳ cũng bất đắc dĩ mỉm cười, rồi lại cố ý nhíu nhíu mày, nói: "Rốt cuộc, cô đã xảy ra chuyện gì mà nói nghiêm trọng như thế? Thật sự không tốt thì đến trong tiệm của tôi làm, tôi tạo điều kiện cho cô ăn ở, chỉ cần mỗi ngày cô làm sushi cho tôi là được."

Phốc!


DMCA.com Protection Status